Tôi vừa đến trung tâm triển lãm, còn chưa kịp ngồi thở
lấy hơi, Đào Tử đã lao đến bóp cổ tôi nói: “Tô Nhã, đồ bất nghĩa, tối qua nói
đi là vứt tôi ở lại rồi một mình đi ngay được! Đồ vô tình bạc nghĩa! Rõ ràng là
trước khi đi vệ sinh cậu còn nói sẽ chơi đổ súc sắc với tôi rồi để tôi hỏi cậu
có phải là gái trinh hay không, thế mà đi vệ sinh cái là mất hút luôn! Cậu có
biết là sau đấy tôi thảm đến mức nào không? Cậu vừa đi khỏi tôi liền chẳng
thắng được ván nào nữa! Cậu biến mất, thằng cha Trình Hải ấy lại không thua
nữa! Tôi thua tả tơi đến nỗi suýt nữa khai đến cả những ngày không mặc nội y
ra! Tất cả là tại cậu, chính cậu đã mang thần may mắn của tôi đi! Cậu đi vệ
sinh, Trình Hải cũng đi vệ sinh, thế nên thần may mắn trên người cậu đã nhảy
sang đậu trên người Trình Hải. Tôi bị tra hỏi gần như hết sạch bí mật rồi, cậu
định tính thế nào đây?”
Tôi nói: “Hứ! Đào Tử, sao cậu ngốc thế. Không muốn nói
thật thì cứ chọn chịu phạt là được!”
Đào Tử nói: “Hứ! Cậu tưởng những gì cậu nghĩ ra tôi
lại không nghĩ tới chắc! Quan trọng là ngài Trình
kia đúng là loài cầm thú mặc comple! Hắn phạt tôi làm gì cậu biết không? Có
đoán cả đời cậu cũng không đoán được đâu! Hắn phạt tôi phải hôn cái cô Ngải Phi
đó! Ôi mẹ ơi, tôi chẳng phải vương phải chúa, đi hôn bà ái phi đó làm gì! Thà
tôi bị quản lí thất lễ còn hơn là phải hôn con gái!”
Tôi nói: “Hừ! Kể ra hắn cũng rộng rãi nhỉ, đến bạn gái
của mình cũng dâng cho người ngoài sử dụng!”
Đào Tử nói: “Xời! Thằng cha này tuyệt đối là đồ biến
thái! Lúc cậu ở đấy thì hắn còn tươi cười, nghiêm trang, đạo mạo, cậu đi rồi,
không hiểu có phải men rượu bốc lên lộ nguyên hình hay không, thoắt cái hắn đã
thành một tên tàn bạo vô nhân đạo! Mặt lạnh băng không thấy cười cợt gì nữa, đổ
súc sắc thì muốn bao nhiêu được bấy nhiêu. Cậu nói xem, hắn ta bản lĩnh lớn thế
sao lúc đầu toàn thua? Mà bất kể ai thắng ai thua, lần nào hắn cũng uống rượu
cùng, cứ nốc ừng ực hết cốc này đến cốc khác. Mình thấy thằng cha này vung tiền
ra mua sầu thì đúng hơn. Ôi trời ơi! Nói đến đây lại nhớ, cậu không chứng kiến
đến cảnh cuối cùng, hắn giơ cốc lên là mặt quản lí cứ gọi là run bần bật thế
nào đâu. Thứ anh giai này uống đâu phải là rượu, mà là xấp nhân dân tệ cô quạnh
thì có!”
Nghe Đào Tử kể lại chuyện sau khi tôi bỏ về, lòng tôi
cuồn cuộn như có lò than đun nước nóng cung cấp cho cả miền Bắc. Thái độ của
Ninh Hiên về sau thực sự khiến những cơn sóng trào trong tôi không sao lặng
nổi.
Tất cả những chuyện này là do tôi cả nghĩ hay hắn cố ý
làm như vậy? Tại sao tôi chỉ mới nghe kể lại mà lòng dạ đã không yên thế này?
Đào Tử mắt to trừng mắt nhỏ nhìn tôi hỏi: “Tô Nhã, sao
cậu không động viên mình được một câu hả, mất công mình kể lể cả đống chuyện
dài như thế. Nào, cho xin chút cảm nghĩ đi, một từ thôi cũng được!”
Tôi nhìn nó, nói: “Hừ!”
Thực ra sau khi bỏ nhà đến thành phố B này, gặp được
một người bạn như Đào Tử là may mắn của tôi. Gia đình nó vốn có nhiều nhà cửa
đất đai ở đây, thấy tôi một mình phiêu bạt lẻ loi nó liền dành ra một căn nhà
cho tôi đến ở. Vốn dĩ nó cũng không có ý định sắm vai mụ địa chủ ác ôn, nhưng
không hiểu sao vào đúng cái ngày xem nhà, chút tự trọng ít ỏi còn sót lại cùng
tinh thần cứng cỏi gần như bằng không trong tôi bỗng nhiên bộc phát, tôi đòi nó
viết hợp đồng thuê nhà, móc tiền ra đặt cọc ngay tại chỗ, quyết không ở chịu.
Tính cách của Đào Tử khiến tôi có cảm giác thân thuộc.
Dường như nó chính là một Tiêu Tiêu thứ hai. May sao bên cạnh tôi luôn có nàng
Tiêu Tiêu này bầu bạn, nên tôi mới không mắc phải bệnh điên, một trong những di
chứng trầm uất sau khi chia tay.
Thỉnh thoảng chập chen, tôi cũng cởi mở dốc bầu tâm sự
với Đào Tử. Tôi kể với nó: “Ở quê nhà xa xôi, mình từng có một đứa bạn thân,
sau này đã ra nước ngoài lấy chồng, nó là chị em tốt của mình, nó và cậu giống
nhau đến kì lạ!”
Đào Tử liền hỏi: “Quê cậu xa lắm à? Ở đâu? Trên thảo
nguyên, miền biển, rừng sâu hay núi cao?”
Nó luôn miệng đoán hết nơi này đến nơi khác, hình như
không có ý định dừng lại.
Tôi nói: “Thành phố A”.
Nghe tôi đáp xong, Đào Tử ho sặc sụa như có thứ gì
nhảy vào chặn họng, nuốt vào không trôi mà nôn ra cũng không nổi.
Nó hung dữ trừng mắt nhìn tôi nói: “Tô Nhã, quê cậu xa
như vậy thì đến Tôn Ngộ Không có bay cả đời cũng chẳng tới được đâu! Phải đến
mười vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín dặm chứ chẳng chơi! Không phải chứ
Tô Nhã, mình nghĩ quê nhà xa xôi của cậu chỉ cách đây có một dặm thôi!”
Tôi cười, thực ra xa thì cũng không xa, xét về khu vực
thì đều nằm trong một tỉnh, nhưng với tôi thì từ A đến B vẫn cứ là từ quê nhà
tới đất khách quê người.
Thực tế thì tôi vẫn là một kẻ di cư đến thành phố B,
một kẻ ngoại lai không phải người gốc ở thành phố B nhưng vẫn tỏ ra mình là
người ở đây.
Đào Tử hỏi tôi: “Thế chị em tốt của cậu thì sao? Nghe
giọng điệu bùi ngùi của cậu khi nhắc đến nó sao mình có cảm giác nó xong đời
rồi! Nói cho cậu biết, bất kể tôi và cô ta giống nhau thế nào, tôn chỉ làm
người của tôi là tuyệt đối không bao giờ làm kẻ thế thân cho người khác! Tôi
hận nhất đứa nào nói yêu tôi nhưng thực ra không phải yêu tôi mà chỉ vì yêu một
người khác giống tôi nên mới yêu tôi! Nếu đúng như vậy thì nhanh tránh ra một
bên. Chị đây không cần!”
Đặc điểm nổi bật của Tiêu Tiêu và Đào Tử lần lượt là,
Tiêu Tiêu là bệnh nhân phi điển hình của căn bệnh nói nhiều, còn Đào Tử là hiện
thân điển hình của những kẻ lao lực vì nói nhiều. Bạn chỉ cần khơi mào bất kì
một chủ đề nào, Đào Tử sẽ một mình thao thao bất tuyệt từ sáng đến tối không
ngắc ngứ, không nhàm chán, không lạc lõng, chỉ có mưa xuân phun rào rào.
Tôi nói: “Cậu đừng có trù ẻo chị em của tôi như thế.
Bây giờ nó vẫn sống khỏe mạnh, chỉ là không gặp được người tốt. Thằng cha ấy
sống chết thế nào cũng không muốn sống trong nước nên đã lừa mạng Tiêu Tiêu của
tôi ra nước ngoài làm đám cưới rồi định cư bên ấy luôn rồi”.
Khi mới đến thành phố B tôi còn không kể với Tiêu Tiêu
biết chuyện mình bỏ đi. Rất lâu sau, khi Ninh Hiên đã ra nước ngoài, tất cả như
cát bụi bay xa tôi mới đầu hàng khai báo cho Tiêu Tiêu biết tung tích của mình.
Lúc mới nhận tin tôi, Tiêu Tiêu giận đùng đùng. Nhưng chị em tốt vẫn là chị em
tốt, sau đó nhanh chóng tha thứ cho tôi, còn bảo muốn gặp tôi nữa. Mấy năm nay,
chỉ đến tết tôi mới về nhà chơi mấy ngày. Vì cứ gặp tôi bố mẹ lại buồn. Tôi
không muốn cứ thấy tôi là bố mẹ lại nhớ đến những chuyện không vui trong quá
khứ, cũng không muốn bản thân nhớ lại những kí ức đau lòng ở thành phố thân
thuộc này nên bình thường đều cương quyết cố thủ ở thành phố B, không dám về
nhà.
Tiêu Tiêu bảo nếu tôi không muốn về thì nó sẽ xin nghỉ
phép đến thăm tôi, hai đứa gặp nhau sẽ hàn huyên đủ thứ chuyện nhân tình thế
thái. Nhưng nó còn chưa kịp xin nghỉ phép thì đã bị thằng cha cấp trên lừa ra
nước ngoài kết hôn mất rồi. Năm đó tôi bỏ đi vội vàng, về sau nó cũng ra đi đột
ngột. Đến nay đã nhiều năm rồi tôi và nó không gặp nhau, tôi nhớ nó lắm.
May sao tôi vẫn còn Đào Tử, một chị em tốt nữa ở bên,
kế thừa phong thái của Tiêu Tiêu, cộng thêm thần năng nói nhiều, bù đắp cho tôi
không ít niềm vui trong cuộc đời đau khổ này.
Nhiều lúc tôi muốn nói lời cảm ơn với Đào Tử nhưng mới
đang nhìn nó bằng ánh mắt thiết tha nung nấu cảm xúc thì nó đã vỗ trán nhảy
tưng tưng mà gào toáng lên: “Tô Nhã cậu có thôi đi không? Cậu đừng có nhìn tôi
lại nhớ đến người khác như thế được không! Cái bà Tiêu Tiêu đó tốt như thế nào
mà chơi với tôi bao nhiêu năm trời rồi cậu vẫn không quên được nó! Tôi hận nhất
đứa nào muốn lấy tôi ra làm kẻ thế thân, đồ thất đức!”
Sau trận tổng xỉ vả điên cuồng, mưa xuân văng tung tóe
của nó, đầu óc tôi trống rỗng, lòng biết ơn tiêu tan thành mây khói…
Buổi sáng đang lén lút đọc qua cẩm nang “Tình bạn vĩ
đại” thì bị quản lí triệu kiến. Tôi chưa kịp đoán già đoán non gì Đào Tử ngồi
bên đã hốt hoảng gào thét: “Không phải chứ! Cậu mới ngồi đọc tài liệu riêng có
một tiếng thôi mà quản lí đã cho gọi rồi! Từ khi nào tầm mắt ông ta dài ra như
vậy, móng vuốt đã vươn xa đến tận chỗ chúng ta rồi! Tô Nhã, cậu nhất định phải
giữ vững khí tiết, lát nữa gặp quản lí có tra hỏi bức cung thế nào cũng không
được nói đó là sách của tôi đâu đấy! Rõ chưa!”
Nó tuôn một tràn xong liền rụt cổ lẩn mất, từ đầu đến
cuối tôi không có cơ hội chen vào một tiếng.
Đúng là cũng hơi căng thẳng…
Nghe Đào Tử hò hét dọa dẫm, tôi vẫn không rõ liệu có
phải quản lí bắt được quả tang mình đọc sách báo trong giờ làm việc nên gọi đến
xử lí không nữa. Vì thế vừa bước vào phòng quản lí tôi liền cúi đầu, gập lưng,
bẽn lẽn cười lễ phép.
Quản lí cười tít mắt nói: “Tô Nhã à, tốt lắm tốt lắm”.
Nói xong lại càng cười tít mắt hơn, nói tiếp: “Hôm nay gọi cô đến đây là có vài
việc muốn nói với cô!”
Tôi giật thót mình, lưng căng lên. Quản lí nói: “Là
thế này, cậu Trình Hải, là Trình tiên sinh đó, cậu ta chịu về nước tổ chức triển
lãm quả không phải chuyện dễ dàng gì, địa điểm triển lãm cậu ta chọn lại chính
là trung tâm của chúng ta đây, chuyện này thật như một kì tích! Vì thế chúng ta
nhất định phải nhiệt tình dốc sức, dốc lực tổ chức thật tốt lần trển lãm này!”
Tôi đoán chắc hôm qua quản lí nói chuyện với Đào Tử
tâm đầu ý hợp lắm nên hôm nay mới bị nhiễm lối ăn nói dài dòng văn tự của nó
đây…
Tôi nở một nụ cười nhã nhặn, nói: “Xin quản lí yên
tâm, nhất định tôi sẽ nỗ lực toàn tâm toàn ý làm việc!”
Quản lí vẫn cười tít mắt nhìn tôi, gật đầu lia lịa
nói: “Được, được! Tôi đã nói Tô Nhã là nhân viên rất được mà!”
... Tôi hơi toát mồ hôi…
Quản lí tiếp tục nói: “Tô Nhã ạ, chuyện là thế này,
lần triển lãm này cần cô gánh vác một nhiệm vụ rất đặc biệt. Nói thế nào nhỉ,
lần này có thể mời được Trình tiên sinh đến chỗ chúng ta tổ chức triển lãm quả
thật không dễ dàng chút nào, công ty vàng bạc đá quý cậu ta đang làm việc được
coi là con rồng lớn trong lĩnh vực này đấy! Phải biết là Trình tiên sinh chính
là cây vàng cây bạc của bọn họ đấy! Cậu ta vắng mặt một ngày là họ thất thu
không ít dollar với euro đâu. Vì thế ai có ý định mời Trình tiên sinh tổ chức
triển lãm thì trước tiên phải xem phía công ty cậu ta có đồng ý hay không, có
chịu phối hợp hay không, có định mạo hiểm cho vận chuyển những thiết kế quý giá
đó tới triển lãm hay không. Đương nhiên tổ chức triển lãm thì thì họ cũng sẽ có
lợi, chẳng hạn trong thời gian triển lãm, có vị khách nào ưng mắt mua luôn
thiết kế với giá cao thì chẳng phải họ cũng kiếm được bộn tiền rồi sao. Nhưng
nói đi cũng phải nói lại đấy, rủi ro lớn như vậy, cướp biển đã nhiều, trộm cắp
trên cạn cũng lắm, nếu là tôi thì tôi cũng không đồng ý. Nhưng mà đấy, tất cả
là nhờ Trình tiên sinh có một trái tim yêu nước thương dân, nhiệt tâm báo quốc!
Nếu không có cậu ta thì dù chúng ta có muốn tổ chức triển lãm này cũng chỉ là
người ngơ nói mơ ban ngày thôi!”
Tôi không đếm nổi bản thuyết trình này quản lí có bao
nhiêu từ “đấy” nữa. Ông nói Đông một câu, Tây một câu, trên một câu, dưới một
câu, câu nọ nối câu kia không thể rời rạc hơn được nữa, bát nháo lượn lờ trong
đầu làm tôi đâm ra mụ mị cả người.
Tư duy của một con người sao có thể rời rạc được đến
mức này!