Tôi vô cùng nhục nhã vì sự thật thà và đói khát sinh
lý của cơ thể mình! Ý chí của tôi sụp đổ tan tành trong dục vọng mãnh liệt!
Nước mắt tôi trào ra, chan chứa ấm ức tủi nhục. Tôi
hận Ninh Hiên. Sao hắn có thể dùng cách vô sỉ đó để chứng minh tôi đang nói
dối!
Tôi đẩy hắn ra, dồn hết sức đẩy hắn ra, vừa khóc vừa
chạy khỏi căn phòng đó. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy xét điệp báo viên An
Tỷ ngoài cửa sẽ dùng ánh mắt sắc lẹm thế nào để săm soi tôi, cũng chẳng còn tâm
trí đâu giữ bộ mặt ung dung giả tạo mọi khi.
Tôi mặc kệ tất cả, cắm đầu cắm cổ chạy như điên như
khùng.
Ninh Hiên không đuổi theo tôi. Bởi trước khi đẩy hắn
ra tôi còn nói: “Anh thỏa mãn rồi chứ? Chắc anh không biết Trác Hạo cũng đang ở
thành phố này! Tôi và anh ấy mới là một đôi! Ninh Hiên, nói cho anh biết một
lần nữa, tôi không yêu anh! Không yêu!”
Nhìn vào mắt Ninh Hiên, tôi có thể thấy nỗi đau và tổn
thương của sáu năm trước một lần nữa, chỉ là giờ còn khắc sâu hơn nhiều!
Tại sao hai con người rõ ràng đều yêu nhau, lại phải
giày vò và làm tổn thương nhau như vậy?
Câu trả lời thực ra rất đơn giản, chỉ gồm bốn chữ.
Hoàn cảnh đưa đẩy.
Từ hôm đó tôi không có đến chỗ Ninh Hiên làm bình hoa
trang trí nữa mà quay về trung tâm triển lãm kiên thủ với chức vụ của mình.
Quản lý thấy tôi quay về, một mặt vẫn khen ngợi tôi là
nhân viên tốt, mặt khác lại không che đậy nỗi băn khoăn dò hỏi tôi xem có phải
tôi đã làm sai việc gì nên bị họ đuổi về không.
Tôi cũng xin vái cả nón với lối tư duy mâu thuẫn điển
hình của ông một lần nữa.
Tôi giữ thái độ im lặng, không thừa nhận cũng không
phủ nhận, dù gì việc này cũng đâu phải do tôi nói là xong. Chi bằng cứ ngồi yên
quan sát biến động.
Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, kẻ phàm tục như tôi
lại chết sặc trong biển nước mắt cuồn cuộn. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc lên
khóc xuống, khóc đến hụt cả hơi. Vừa nấc lên nức nở tôi vừa để mặc cho thứ cảm
xúc lẫn lộn không biết là đau khổ hay ngọt ngào, biến thái vô cùng từ cảm quan
đến lý trí trỗi dậy trong lòng: Ninh Hiên, trong mắt hắn vẫn còn có tôi!
Nhưng, một lần nữa tôi lại ra tay làm tổn thương hắn!
Hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác
bị tôi làm tổn thương; ngang bướng là vậy, khó khăn lắm mới có thể quên oán
hận, thừa nhận rằng thực ra hắn vẫn còn quan tâm đến loại cỏ đã nhai như tôi,
nhưng vẫn là tôi không biết điều, lại đẩy hắn ra lần nữa.
Tôi đoán sau lần này chắc chắn hắn sẽ chẳng do dự gì
mà không căm hận tôi đến tận xương tủy.
Hai ngày đầu quay về trung tâm triển lãm, tôi luôn ở
trong trạng thái thấp thỏm không yên. Tôi lo lắng không biết Ninh Hiên sẽ nói
gì với quản lý, không biết chuyện này liệu có ảnh hưởng xấu đến việc tổ chức
cuộc triển lãm sắp tới hay không. Giả sử hắn lấy bừa một lý do như trong người
khó chịu, thể trạng kém không kham nổi được công việc, hay như sốt cao phải nằm
liệt giường để hủy bỏ cuộc triển lãm này, nếu có thế thật, nhất định quản lý sẽ
khóc ròng đến chết mất.
Tôi nhấp nhỏm như ngồi trên bàn chông suốt hai ngày,
làm Đào Tử hễ thấy tôi là phải tránh xa. Nó nói nó nghi ngờ công ty vàng bạc đá
quý lớn nhất toàn cầu này không sạch sẽ, bên trong có lẽ có rất nhiều bọ chét.
Vì thế sau một chuyến công tác từ bên đó trở về, lúc nào bạn đồng nghiệp của nó
tinh thần cũng bất an, vò đầu bứt tóc, nghoẹo trái nghoẹo phải, đập nọ đập kia
trông rất đáng sợ.
Nó còn nói với Tiểu Điền, căn cứ theo tần suất và biên
độ ngọ nguậy không yên của tôi, cùng mức độ đau khổ và khó chịu hiện rõ trên
mặt, có thể kết luận trên người tôi phải có năm sáu bảy tám con bọ chét là ít.
Lời nó vừa truyền đi, tất cả mọi người đều nhìn tôi
như nhìn một con thủy quái. Đồng nghiệp khắp trung tâm triển lãm bắt đầu bàn
tán sôi nổi, đoán già đoán non xem tại sao công ty đó lại có bọ chét.
Tôi nhìn mọi người tranh cãi om sòm vui vẻ, chợt nhận
ra muốn vui vẻ cũng hết sức đơn giản. Chỉ cần ngây ngốc đừng suy nghĩ nữa, hòa
nhập với mọi người, dần dần niềm vui cuộc sống sẽ trở lại.
Tâm trạng tôi từ đó đã khá lên, bên công ty vàng bạc
đá quý cũng không có phản hồi xấu nào về tôi.
Tôi bắt đầu thấy yên tâm hơn, nhưng lại chuyển sang
hụt hẫng mơ hồ.
Phụ nữ, vĩnh viễn là thể loại sinh vật mâu thuẫn nhất
trên thế gian này. Lúc hắn muốn mình thì không ưng, đến lúc hắn không cần đến
nữa thì lại nhớ nhung không thôi. Không đồng ý để hắn làm bạn trai mình, nhưng
nghe nói hắn có bạn gái lòng lại đau đớn khổ sở còn hơn cả thất tình. Sợ hắn
manh động khiến người khác dò đoán được tình cảm mập mờ giữa hai người, nhưng
khi hắn không có bất cứ động thái nào lại không nguôi than thở mất mát hụt
hẫng.
Ngày qua ngày, trái tim tôi khổ sở chịu đựng nhớ nhung
hụt hẫng nhưng thân xác đã lấy lại được vẻ lãnh đạm. Đào Tử cho rằng lũ bọ chét
trên người tôi đã bỏ đi hết nên bắt đầu mon men lại gần do thám.
Nó láo liên hỏi tôi: “Tô Nhã, mình đang suy nghĩ nát
óc về một vấn đề, đó chính là, bọ chét liệu có lây qua con đường tình dục hay
không!”
Nó ngờ rằng mấy con “bọ chét” trên người tôi có nguồn
gốc từ cuộc vật lộn thân mật trên giường với một gã nào đó. Thứ động vật kí
sinh hút máu người đáng ghét kia chính là nhân lúc hỗn độn đã thừa cơ bò từ gã
ta sang tôi.
Tôi hỏi Đào Tử: “Thế bọ chét trên người gã nào đó ở
đâu ra? Chẳng lẽ do hắn lăn lộn với một cô nàng khác trước đó? Nếu thì bọ chét
trên người cô nàng kia lại ở đâu ra? Cô ta lăn lộn với ai nữa? Vậy rốt cuộc
nguồn gốc những con bọ chét này thế nào? Có bao nhiêu người bị nhiễm bọ chét
trong chuỗi xích tình ái dài dằng dặc này?”
Đào Tử nghiêm túc trả lời tôi: “Tô Nhã, cậu nghĩ xa
xôi quá đấy, sợi xích tình ái mà cậu nói không nhất định phải dài như vậy đâu.
Vì vòng đời của con bọ chét e là rất ngắn ngủi, chỉ cần truyền qua một hai
người xong là nõ đã chết nghoéo rồi.”
Tôi nói: “Đào Tử, tư tưởng của cậu đúng là có vấn đề
nghiêm trọng. Thực ra nhân loại lây nhiễm bọ chét bằng cả đống cách, ví dụ như
hắt xì hơi vào mặt nhau này, hai người uống chung một cốc nước này, hay như có
quả táo cậu cắn một miếng xong lại đưa cho người ta ăn tiếp này, vân vân. Nhưng
sao cậu lại khăng khăng bỏ qua hết mấy khả năng kia mà nhảy bổ tới quan hệ xác
thịt thế hả? Thế mới thấy cậu là đứa con gái có tâm hồn đen tối đến nhường
nào!”
Đào Tử nhìn tôi như nhìn đứa tâm thần, săm soi từ đầu
đến chân, đáp: “Tô Nhã, mình thấy cậu vừa liệt kê ra đều là những con đường lây
nhiễm viêm gan thì đúng hơn, đương nhiên ngày nay cúm A cũng đã tiên tiến đến
độ lây truyền qua những cách cậu vừa kể, nhưng chắc chắn đó không thể là con
đường lây lan bọ chét được!”
Nó hỏi tôi: “Tô Nhã, có phải cậu bị kích động rồi phải
không? Trong sách nói, phụ nữ đã qua tuổi hai mươi lăm mà vẫn chưa ổn định được
đời sống tình dục sẽ dẫn đến tình trạng âu sầu phiền muộn và rối loạn thần kinh
đấy. Xem ra nói như vậy cũng có lý thật, mình khuyên cậu nên tìm một gã nào đó,
tóm chặt lấy hắn rồi nhanh nhanh mà phát triển tình bạn vĩ đại đi thôi!”
Đào Tử quan tâm lo lắng cho tôi, lời lẽ chân thành
khẩn thiết, làm tôi không khỏi xúc động.
Tôi đang dạt dào cảm xúc trước tấm lòng của Đào Tử thì
điện thoại trong túi áo rung bắn lên. Tôi giật mình, lòng dạ bắt đầu chợt nôn
nao, bồn chồn khôn xiết.
Mong là hắn nhưng cũng sợ là hắn. Nếu không phải hắn,
chắc tôi đau lòng sao không phải là hắn, còn nếu như là hắn tôi nhất định sẽ
lại than thở sao lại là hắn.
Tôi lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, mở to mắt
nhìn màn hình.
Dãy sỗ rất quen thuộc. Nhưng không phải là hắn.
Không phải hắn rồi…
Tôi bấm nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia không giấu nổi xúc động nói với tôi:
“Tô Nhã, anh về rồi!”
Khẽ thở dài một hơi, tôi đáp: “Chào mừng anh đã trở
về, Trác Hạo!”
Trác Hạo ra nước ngoài điều tra thị trường, không có
mặt ở thành phố B gần một tháng nay.
Trong lòng tôi có chút bùi ngùi. Ông trời thật biết
thương hoa tiếc ngọc, hiểu khi nào nên an bài để một người đàn ông khác xuất
hiện, ra tay cứu vớt cô gái đang tự sa vào ngập ngụa trong đống bùn nhão ái
tình.
Tôi nhớ đã từng nghe câu: Muốn bước ra khỏi bóng tối
thất tình đau đớn, hãy thử bắt đầu một cuộc tình mới.
Trác Hạo nói với tôi: “Tô Nhã, tối nay đi ăn cùng anh
đi! Anh… rất nhớ em!”
Tôi nhắm nghiền mắt, cố dằn lòng quyết định.
Tôi nhẹ nhàng đáp vào điện thoại: “Vâng!”
Tôi và Trác Hạo ngồi đối diện nhau trong nhà hàng kiểu
Âu, tiếng đàn violon réo rắt nhè nhẹ giúp tôi nhẹ nhõm dần. Trác Hạo có vẻ gầy
hơn, nét mặt vẫn còn dấu tích mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài. Anh mỉm cười
hỏi tôi: “Tô Nhã, lâu lắm rồi không gặp nhau, em có nhớ anh chút xíu nào
không?”
Tôi lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Trác, anh trở nên ghê rợn
như thế từ bao giờ vậy?”
Trác Hạo vẫn rất phong độ giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ,
không hề hốt hoảng hay lúng túng trước câu lầm bầm của tôi: “Tận đáy lòng anh
muốn hỏi em như vậy đấy, không phải giả vờ sến súa đâu. Ngược lại, trước kia em
vốn là cô gái thích lãng mạn lắm vậy mà bây giờ lại trở nên tê liệt cảm quan,
không muốn nghe cả những câu nói tri kỷ.”
Tôi không biết nên đáp lại thế nào, chỉ im lặng cười
gượng.
Trác Hạo đặt dao dĩa xuống, ngẩng đầu nhìn tôi, nụ
cười dần dần biến mất: “Tô Nhã.” Anh gọi tên tôi, tôi ngẩng lên đáp: “Dạ?”
Anh nhìn tôi, nói: “Anh có đọc báo. Ninh Hiên, cậu ta
đến thành phố B rồi.”
Trác Hạo chỉ nói đến thế, nghe vừa như đã nói xong lại
vừa như chưa nói hết.