Hôm sau, tôi lấy danh nghĩa tình bạn cao cả, không nên
để sự dối lừa hạ nhục dấy binh hỏi tội An Tỷ. Tôi làm ra vẻ rất buồn nói với An
Tỷ: “An Tỷ, tối qua cuối cùng mình đã phát hiện ra là cậu lừa gạt mình, điều
này làm mình đau lòng lắm!” An Tỷ ngẩn người, thớ thịt trên mặt hình như lại
rung rung, sau đó mới nhìn tôi nói rất chân thành: “Được rồi, Tô Nhã, mình sai
rồi. Hôm nay để chuộc lỗi, mình xin trả lời vô điều kiện mọi thắc mắc của cậu,
cậu cứ hỏi thoải mái đi, biết gì mình xin nói ra hết!”
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi nó một câu: “Ngài Trình của các
cậu rốt cuộc là đã có bạn gái hay chưa? Cô Ngải Phi đó rốt cuộc là có gì mờ ám
với anh ta không?”
An Tỷ kéo tôi lại gần, thì thầm vào tai tôi: “Chuyện
này, nói cho cậu biết, ngoài mình ra không có người thứ hai biết được chân
tướng đâu!”
Tôi không nghĩ thế. Tình báo viên nào chắc cũng có
chung một tật: mở miệng ra nói là phải bắt đầu bằng câu “chuyện này chỉ có một
mình tôi rõ chân tướng”, gây lỗi một cái là giờ thủ đoạn đòi chuộc tội bằng
cách “cứ hỏi bất cứ điều gì cũng được, biết gì tôi xin nói ra hết”.
Tôi nói: “An Tỷ, vào chủ đề chính đi, đừng để tôi đây
xem thường”.
An Tỷ nói: “Tô Nhã, trước khi trả lời câu hỏi này, cậu
có thể làm theo một yêu cầu của mình được không?”
Tôi hỏi yêu cầu gì. Nó nói: “Cậu có thể buộc tóc lên
được không? Buộc tóc đuôi gà ấy, mình muốn xem cậu buộc tóc đuôi gà trông như
thế nào.”
Tôi vừa nhanh tay buộc tóc lên cao vừa càu nhàu: “Mấy
người học tình báo các cậu thật quái gở!”
Đợi đến lúc tôi buộc tóc xong rồi, An Tỷ nhìn tôi chăm
chú, một tay giơ lên sờ cằm suy xét.
Sau đó nó nói: “Tô Nhã, bây giờ mình xin nghiêm túc
nói với cậu, mình dám khẳng định, ngài Trình của bọn mình vẫn chưa có bạn gái.
Còn như cô Ngải Phi kia mình cũng dám khẳng định rằng cô ta chỉ là một bông hoa
rụng. Còn ngài Trình của bọn mình, mình có thể khẳng định cực kì chắc chắn rằng
thực ra anh ấy chính là dòng nước vô tình của bông hoa rụng kia”.
Không buồn ca ngợi tinh thần “dám khẳng định” của nó,
tôi vội vàng hỏi: “Sao cậu biết được?” Nhưng An Tỷ còn chưa kịp trả lời thì đã
nghe ầm một tiếng, cửa phòng làm việc của Ninh Hiên bật mở, hắn đứng trước cửa
với ánh mắt đầy căm hờn như đi biểu tình đấu tranh giai cấp, hầm hầm chỉ tay về
phía tôi hung tợn nói: “Tô Nhã, cô đi vệ sinh như thế này hả? Hơi tí là đi vệ
sinh! Cô vào đây cho tôi!”
Ngọn lửa phẫn nộ lập tức bốc ngùn ngụt trong lông ngực
tôi!
Khốn kiếp thật, đúng là thế sự vô thường, sao lại có
ngày tôi phải rơi vào tình cảnh như thế này, bị chính tên học sinh của mình năm
xưa chỉ thẳng vào mặt quát tháo!
Việc thiết kế của Ninh Hiên đã đến giai đoạn chót. Các
tác phẩm khác đều đã hoàn thành, chỉ còn chiếc nhẫn Trái tim Trừng Hải của hắn
vẫn đang phải sửa lên sửa xuống. Vì đầu óc không sao phác ra nổi bản vẽ hoàn
hảo, mấy hôm nay hắn vô cùng cáu kỉnh, gắt gỏng. Sợ hắn điên lên cho mình một
trận lôi đình nên tôi mới thức thời không dám ngồi trong phòng hắn, ngày nào
cũng mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài ba hoa bốc phét với An Tỷ, tôi đã nhẫn
nhịn, mong tránh khỏi lửa chiến tranh, ấy vậy hắn lại ngang ngược quát tháo tôi
không ra gì, đúng là ức hiếp người quá đáng mà!
An Tỷ nhìn tôi chớp chớp, liếc mắt đưa ý âm thầm tiễn
tôi “Cậu nhớ bảo trọng, tự cứu lấy mình” xong, liền cúi ngay đầu xuống điềm
nhiên làm việc tiếp. Còn tôi thì ôm một bụng đầy căm hờn lết chân quay về phòng
làm việc của Ninh Hiên.
Ninh Hiên thấy tôi đi vào, lập tức nhanh như tên đóng
cửa sầm lại, rồi đằng đằng sát khí quay về ngồi phịch xuống ghế của mình, hung
hăng giáng đòn phủ đầu tôi: “Cô không có việc gì làm thì chạy lung tung khắp
nơi làm gì?”
Đã kiềm chế bao lâu rồi, lần này phải bùng nổ một
phen, tôi quyết không nhân nhượng nói: “Tôi chạy đi những đâu mà anh nói là
lung tung khắp nơi? Vả lại tôi mà không chạy khắp nơi ngày nào cũng ngồi lì
trong này thì cũng có việc gì mà làm đâu?”
Ninh Hiên nhìn tôi lạnh lùng nói: “Các cô buôn chuyện
trong giờ làm việc như vậy, tôi nói thế không đúng sao? Có tin là tôi đuổi việc
ngay lập tức cô thư kí ngoài kia không?”
Tôi cười nhạt đáp lại: “Thưa ngài Trình, ngài đừng có
ức hiếp người quá đáng! Ngài hậm hực không vẽ được bản thiết kế lại giận cá
chém thớt định đi tìm chúng tôi để trút cơn giận hả, thật không đáng mặt đàn
ông!”
Ninh Hiên trợn mắt, đứng bật dậy khỏi chiếc ghế da,
hầm hầm xông đến chỗ tôi: “Được, hôm nay tôi cho cô biết thế nào là không đáng
mặt đàn ông! Tôi cho cô ta nghỉ việc ngay lập tức!”
Tôi cũng hơi hoảng. Mấy hôm nay tôi và Ninh Hiên luôn
giả bộ khách sáo với nhau, bị đè nén quá lâu rồi hiển nhiên cuộc cãi vã này sớm
muộn gì cũng nổ ra. Nhưng An Tỷ vô tội, nó không đáng phải trở thành nạn nhân
bất đắc dĩ trong chuyện cãi vã giữa hai chúng tôi.
Tôi vội kéo Ninh Hiên lại không cho hắn ra ngoài, tôi
nói: “Ninh Hiên, anh đừng quá đáng quá được không! Có chuyện gì thì cứ trút lên
một mình tôi đi!”
Ninh Hiên dừng bước quay lại nhìn tôi, hung hổ nói:
“Tôi quá đáng? Trút lên một mình cô? Cô cảm thấy tôi đang chĩa mũi nhọn vào cô
phải không? Cô cảm thấy ngày ngày tôi bảo cô ngồi ở đây là ấm ức cho cô lắm
phải không?”
Tôi không sao bình tĩnh nổi trước những lời kích động
của hắn, lớn tiếng nói: “Ấm ức? Chẳng có gì phải ấm ức cả, cốt yếu là tôi không
biết rốt cuộc bụng dạ anh đang có ý đồ gì!”
Ninh Hiên lại gần tôi cười khẩy, nói: “Ý đồ gì cũng
được, miễn sao không phải ý đồ với loại cỏ đã nhai như cô!”
Tôi như vừa bị tát bốp vào mặt, nỗi nhục này sao có
thể chịu được, tôi hét vào mặt hắn: “Ninh Hiên, anh chẳng ra thể thống gì cả!”
Ninh Hiên đột nhiên đẩy tôi tựa vào bức tường bên
cạnh, sức mạnh của hắn thật khủng khiếp, trong chớp mắt lưng của tôi bị đập
mạnh vào tường, toàn thân đau ê ẩm.
Mặt mũi hắn trông thật đáng sợ, hai con mắt trừng lên
như muốn nứt ra đến nơi, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy từng tia máu đỏ ngầu
vằn lên trong đó. Hắn gầm giọng gầm lên: “Tô Nhã, bao nhiêu năm nay, rốt cuộc
trong hai chúng ta rốt cuộc ai là người không ra thể thống gì trước?!”
Vẻ mặt của hắn trong khoảnh khắc này sao trông đau khổ
đến vậy! Nỗi thống khổ bùng phát của hắn làm tôi đờ người kinh hãi. Còn hắn,
ngay giây sau đã đột ngột cúi đầu xuống, xoáy chặt đôi môi của hắn lên môi tôi.
Trong tai tôi lập tức có tiếng nổ đùng đoàng, sau đó
lại lặng ngắt không còn âm thanh nào nữa, cả hơi thở của chính tôi, cả hơi thở
của hắn, cả nhịp tim dồn dập của tôi, nhịp tim dồn dập của hắn, tôi đều tuyệt
đối không nghe thấy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe được chính là những âm thanh
quen thuộc trong mộng tưởng về quá khứ.
Tôi dường như nghe thấy tiếng hắn vừa hôn tôi vừa thủ
thỉ, rất nhiều năm về trước: “Tô Nhã, em biết không, khi hôn em, hương vị thật
mềm mại ngọt ngào, hôn em cả đời này vẫn không đủ với anh!”
Ninh Hiên, Ninh Hiên, anh biết không, em đã nhớ nụ hôn
của anh đến nhường nào. Em muốn được anh hôn, hôn triền miên mà dịu dàng như
ngày trước, khát vọng này thực ra em đã gào thét, trào dâng cuồn cuộn trong
lòng em lâu rồi. Em muốn có anh nhưng không thể được, nỗi khốn khổ này dày vò
em, gần như làm em phát điên!
Tôi nhắm nghiền mắt, buông mình chìm đắm vào nụ hôn
tối trời tối đất của Ninh Hiên. Cánh tay hắn siết chặt tôi vào lòng. Lưỡi hắn
dường như mang theo một luồng sức mạnh ghê gớm, len lõi qua khẽ hở của môi và
răng tôi, ăn khớp với chúng đến nỗi không thể tìm ra bất kì một kẽ hở.
Sáu năm, từ một cậu thiếu niên cao lớn nhưng yếu ớt
năm xưa, đến nay hắn đã trở thành một người đàn ông đích thực, cứng cáp mạnh
mẽ. Lồng ngực hắn cũng rắn chắc hơn, vạm vỡ hơn, khiến người ta mê muội hơn
nhiều so với sáu năm về trước.
Hắn hôn tôi một cách thô bạo, không ngừng gặm nhấm cấu
xé môi tôi, hoang mang và đau đớn thì thào hỏi tôi: “Tô Nhã, vì sao, nói cho
anh biết vì sao? Năm đó vì sao em đột ngột chia tay anh, vì sao đột ngột rời xa
anh? Vì sao?”
Câu hỏi của hắn, làm tôi hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn
say mê muội.
Tôi cắn răng, dằn lòng buông ra những lời lạnh lùng:
“Chẳng vì sao cả, anh quá trẻ con, hai chúng ta không hợp”.
Con mắt hắn chất chứa đầy đau đớn, hắn nhìn tôi nói:
“Em nói dối!”
Tôi ngang tang ngẩng đầu nhìn hắn, “Em không nói dối!
Sự thật là như thế!”
Hắn khàn giọng, “Em nói dối! Em có dám nói là em không
yêu anh không! Nhìn thẳng vào mắt anh mà nói!”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, rành rọt từng chữ từng
chữ: “Em không nói dối, em không yêu anh!” Nói xong câu này, trái tim tôi chảy
máu!
Ninh Hiên gằn giọng: “Em nói dối!” Sau đó hắn lại cúi
xuống hôn tôi thật cuồng say.
Tôi muốn mình hệt như một xác chết, tê dại, thờ ơ,
không đáp lại hắn. Nhưng cơ thể tôi đang dần phản bội lại lí trí.
Trong cơn đau đớn tột độ này, nụ hôn của hắn lại mang
đến cảm giác hoan lạc thể xác quá đáng. Khi hắn hôn tôi, dường như mỗi dây thần
kinh trong cơ thể tôi đều không nén được nỗi khao khát hắn, điên cuồng gào thét
mong nhớ hắn.
Hắn không chấp nhận sự thờ ơ lãnh đạm của tôi, bàn tay
bắt dầu du ngoạn trên cơ thể tôi. Ngọn lửa dục vọng thầm lén trỗi dậy khắp tứ
chi xương cốt tôi. Ý chí của tôi bắt đầu lung lay, cơ thể dần tê dại, và tê
liệt trong đôi môi hắn, trong bàn tay hắn, trong nụ hôn dài và trong những âu
yếm vuốt ve của hắn.
Không biết từ lúc nào, một cách vô thức, tôi đã đáp
trả lại hắn.
Một bàn tay hắn lướt trên lưng tôi, chầm chậm di
chuyển xuống dưới thăm dò, lần vào trong váy của tôi rồi không dừng lại, tiếp
tục đi sâu hơn, sâu hơn nữa, đến sâu nhất mới dừng.
Hắn giơ tay đó lên trước mặt tôi, cười tàn nhẫn, giọng
nói như con dao sắc lạnh lăng trì tùng xẻo lòng tự trọng của tôi. Hắn cho tôi
nhìn những đầu ngón tay ướt đẫm của hắn, hung dữ nói: “Tô Nhã, em nhìn xem, em
ướt như vậy cơ mà! Rõ ràng là em có cảm giác, nhưng lại nói em không yêu anh!
Em nói dối!”