Công việc thống kê đo đạc tỉ mỉ ánh sáng trong phòng
triển lãm của tôi mất cả một ngày trời, hôm sau tôi mang báo cáo đến nộp cho
Ninh Hiên. Tôi vốn chẳng mong được biểu dương khen ngợi gì, nhưng cũng không
ngờ công việc của mình lại bị hắn nghi ngờ đến như vậy.
Miệng thoáng hiện một nụ cười kì quái, hắn nhìn tôi
nói: “Cô Tô, phải nói rằng, báo cáo này của cô không có nhiều giá trị đối với
tôi”.
Hắn cười, nụ cười rất đẹp và ấm áp, nhưng không biết
dưới lớp da mặt kia thực ra đang ẩn giấu bao nhiêu lưỡi dao sắc nhọn tẩm thuốc
độc.
Tôi biết hắn muốn nhìn thấy tôi vỡ vụn, muốn nhìn thấy
những biểu hiện yếu đuối của tôi khi bị công kích, nhưng bản tính ương ngạnh
bắt tôi đứng thẳng lưng, không được nhu nhược, hèn nhát. Tôi nở một nụ cười
khiêm nhường nói: “Ngài Trình, ngài không hài lòng chỗ nào để tôi sửa lại”.
Hắn mỉm cười, nhã nhặn đưa bản báo cáo đến trước mặt
tôi, từ từ xé toạc nó ra làm hai, sau đó ném thẳng vào sọt rác dưới chân.
Vẫn giữ nụ cười gợi đòn, hắn nhìn tôi nói: “Không hài
lòng với tất cả!”.
Tôi rất muốn xông lên, dùng móng tay cào rỗ mặt hắn
ra!
Nhưng hôm qua tôi vừa mới cắt móng tay, chỉ dựa vào
mười ngón tay trơ trụi này tấn công hắn thì thật yếu thế. Kìm nén mọi thương
tổn và căm phẫn, tôi cố gắng duy trì nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt, khống
chế khóe miệng đang chực run run, sau đó nhìn hắn nói: “Xin lỗi, thực sự tôi
không biết vấn đề ở chỗ nào, anh có thể chỉ giúp tôi làm sai ở đâu không?”.
Lòng tôi thoáng quặn lên đau xót xa, ngẫm mà thấy thật
trớ trêu. Năm năm trước, tôi đứng trên bục giảng, là giáo viên của hắn, hắn
ngồi trước bục giảng, là học sinh của tôi, hằng ngày đều là tôi giảng hắn nghe,
chính tôi là người đóng vai trò giải thích và truyền thụ kiến thức cho hắn.
Thời thế đảo lộn, ai mà ngờ được hôm nay lại tới lượt
tôi khúm núm đứng trước mặt hắn, cố gắng kìm chế khao khát hạ sát hắn đang bùng
cháy mãnh liệt, nhẫn nhục thỉnh cầu hắn chỉ ra mình đã làm sai chỗ nào.
Ninh Hiên nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt đã dần lẩn
mất, hai hàng lông mày điềm nhiên cau lại. Đúng lúc tôi tưởng rằng hắn không
thể đưa ra câu trả lời xác đáng cho mình, thì hắn lại chậm rãi mở miệng: “Thời
tiết hôm qua rất u ám nên mức độ chiếu sáng đó không có tính điển hình. Vì thế
báo cáo ngày hôm qua không có giá trị gì cả”.
Tôi sững người. Hắn…chịu giải thích cho tôi ư? Tôi lại
tưởng nhất định hắn sẽ không nói gì nhiều cơ đấy. Suy cho cùng tất cả những
chuyện này chẳng phải đều do hắn cố tình sao? Chọn đúng một ngày âm u không có
giá trị khảo sát để hỏi tôi vấn đề ánh sáng của phòng triển lãm, lại còn không
thèm nhắc nhở tôi thực ra ánh sáng hôm qua không phù hợp để làm khảo sát đo
lường mà cố ý khoanh tay đứng nhìn tôi mất công bận bịu một chuyến, rồi đúng
như ý nguyện chớp lấy thời cơ xé toang bản báo cáo là thành quả lao động vất vả
của tôi ngay trước mặt tôi. Tất cả những chuyện này hắn đều đã rắp tâm tính
toán từ trước để kích động tôi chứ còn gì? Đã sắp toại nguyện rồi, hà tất phải
mềm lòng như thế?
Ninh Hiên ơi là Ninh Hiên, anh sắm vai ác thực có đầu
mà không có cuối.
Vẫn gắng gượng giữ nụ cười trên mặt, cố tỏ vẻ ung dung
bình thản, tôi nói: “Hôm nay ánh sáng tốt hơn rồi, vậy tôi quay lại trung tâm
triển lãm làm lại là được”.
Tôi quay người bỏ đi, tay vừa đặt lên nắm cửa liền
nghe tiếng Ninh Hiên gọi giật từ phía sau: “Đợi đã”.
Tôi quay lại.
Ninh Hiên nhìn tôi, hình như hắn thở dài, trông có vẻ
mệt mỏi và cụt hứng. Hắn nói: “Tô Nhã, cô quay lại đi, việc này tôi sẽ gọi cho
anh quản lí bên cô bảo cử người khác làm cũng được. Cô không cần chạy qua chạy
lại nhiều như thế.”
Tôi ngơ ngác đứng trước cửa, nụ cười chuẩn mực vẫn
đang nở trên môi, nhân tính của hắn đột ngột bộc phát làm tôi lúng túng vô
cùng. Tôi nói: “Thực ra…tôi quay về đo lại cũng không sao…cũng không mệt lắm…”
Ninh Hiên nhìn tôi mấy giây, chậm rãi nói: “Có việc
khác cần cô làm.”
Nghe hắn nói, tôi gật đầu ngơ ngác “vâng” một tiếng,
buông tay khỏi nắm cửa, ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
Ninh Hiên cúi đầu. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt hắn, chỉ
nghe tiếng hắn nói: “Tô Nhã, khi nào cô không muốn cười thì đừng có cười. Những
lúc đấy nhìn cô cười còn khó coi hơn cả khóc đấy!”
Giọng hắn nghe khá hung tợn, nhưng không hiểu sao tôi
lại thấy lòng chợt ấm áp.
Liệu tôi có thể lí giải câu nói này thành, hắn vẫn còn
chút quan tâm giành cho tôi không?
Đào Tử gửi báo cáo ánh sáng rất nhanh. Ninh Hiên đọc
xong ngồi tựa vào ghế trầm ngâm suy nghĩ.
Bản tính hiếu kì của tôi sống dậy, điên cuồng kêu gào
muốn biết báo cáo đó rốt cuộc có tác dụng gì. Tôi sán lại gần Ninh Hiên cách
chừng hai mét, thận trọng hỏi: “Cái này thực sự hữu dụng à?”
Ninh Hiên vẫn ngồi im lìm trên ghế, chỉ lạnh lùng đảo
mắt qua tôi một cái rất nhanh rồi lại quay trở về với mạch tư duy của hắn, tiếp
tục trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi lén bĩu môi. Cứ tưởng mình còn được cưng được
thương như hồi trước chắc? Bây giờ đến cười người ta còn không thèm cười với
mày nữa, chỉ bảo mày những lúc không nên cười thì đừng có cười thôi mà mày đã
được đằng chân lân đằng đầu sán lại. Bây giờ bị người ta lờ đi, đáng đời lắm!
Vác bộ mặt xám ngắt trở về chỗ của mình, tôi thầm ai
oán không biết ngày mai có nên mang theo một thanh dùi và một con cá gì đó
không.
Bỗng nhiên Ninh Hiên lên tiếng.
Hắn từ tốn nói: “Hai năm trước tôi có được một viên
kim cương rất quý hiếm, tôi định dùng nó làm chiếc nhẫn đẹp nhất thế giới, đặt
tên là Trái tim Trừng Hải. Nhưng hai năm nay tôi vẫn hoàn toàn chưa có cảm xúc.
Lần này nhất định tôi phải thiết kế bằng được. Tôi muốn biến nó thành một câu
chuyện truyền kỳ, thành tiêu điểm của lần triển lãm này, thành tác phẩm tiêu
biểu nhất trong sự nghiệp thiết kế trang sức của tôi!”
Tôi hơi sững sờ. Hắn đã không nói thì thôi, nhưng một
khi mở miệng thì lại nói với tôi nhiều thế?
Tôi tò mò hỏi: “Hai năm nay anh không có cảm xúc thế
bây giờ thì có rồi à?”
Hắn ngồi tựa lưng trên ghế, mệt mỏi kéo mi mắt lên
nhìn tôi nói: “Cô hỏi nhiều quá”. Sau đó lại nhắm mắt nói tiếp: “Hôm nay tôi
chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô thôi. Cô hỏi báo cáo ánh sáng có quan trọng
với tôi hay không? Nói cho cô biết là nó rất quan trọng. Viên kim cương này của
tôi rất thần kì. Ban ngày được đặt ở chỗ ánh sáng càng chói mắt thì nó càng
được kích thích để phát ra ánh hào quang rực rỡ. Hơn thế, sau khi mặt trời lặn,
cứ đặt nó vào bất kỳ chỗ nào có ánh sáng mặt trời không thể chiếu đến, nó sẽ
làm cho nơi đó sáng rực hơn bất kì nơi nào khác. Ban ngày, tôi muốn Trái tim
Trừng Hải của mình lúc nào cũng được tắm mình trong ánh sáng chói lòa mắt. Để
đến tối, khi được đặt ở nơi ban ngày ánh sáng yếu nhất, nó vẫn sẽ phát sáng rực
rỡ nhất!”
Nghe những lời Ninh Hiên nói, tôi như bị ma nhập, kinh
ngạc mãi không thôi. Tôi lẩm bẩm: “Cửa sổ phòng triển lãm vẫn thường được che
bằng rèm dày lắm mà, chẳng lẽ lần này không che? Dừng một lát, tôi lại không
nén nổi tò mò hỏi: “Chẳng qua chỉ là một viên kim cương, nói trắng ra chỉ là
một viên đá đặc biệt quý giá thôi, có thể thần kì đến vậy sao? Nghe cứ như
trong truyền thuyết Liêu trai vậy!”
Ninh Hiên đáp lại, giọng thờ ơ, nhưng tỏ rõ không hề
tán đồng ý kiến của tôi: “Nếu có lòng thì chuyện gì cũng có khả năng, kì tích
nào cũng có thể xảy ra được”. Nói xong hắn nhổm người thẳng dậy, vươn vai, nhìn
tôi chằm chằm.
Đang bối rối trước ánh mắt hắn nhìn mình, bỗng tôi
nghe tiếng hắn nói: “Tô Nhã, cô có lòng không?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Ninh Hiên. Thực ra là
tôi không biết trả lời thế nào, đành trơ tráo lấy lí do phải đi vệ sinh để trốn
tránh. May thay, sau khi từ nhà vệ sinh quay lại, hắn không còn để tâm đến
chuyện đó nữa.
Công việc chuẩn bị cho buổi triển lãm đang được tiến
hành theo đúng trình tự quy định, bất kể là về phía Ninh Hiên hay bên trung tâm
triển lãm. Ninh Hiên bận rộn liên tục, càng ngày càng ít lời, ngày nào cũng làm
việc không nghỉ ngơi.
Còn tôi thì vẫn như một bậc khổ tu, bị ném một xó
trong văn phòng của hắn. Người ra vào đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, như
đang quan sát một con vật nuôi. Đặc biệt là Ngải Phi, ngọn lửa ghen ghét đố kị,
lạnh lùng căm phẫn trong ánh mắt cô ta thấy rõ mỗi khi nhìn tôi, và một ngày
khủng khiếp hơn.
Nhưng kể ra tôi cũng không hoàn toàn ngồi không vô
tích sự. Tôi đã kết thêm được một người bạn mới, chính là cô thư kí xinh đẹp
ngoài phòng làm việc của Ninh Hiên, tên An Tỷ. Sự tồn tại của An Tỷ khiến tôi
khá kinh ngạc. Cô nàng xứng đáng là kho tình báo của thời đại mới, cung cấp cho
tôi vô số thông tin vỉa hè cực nóng hổi độ tin cậy cực cao.
Tôi ngưỡng mộ bản lĩnh của An Tỷ vô cùng, còn nó lại
khiêm tốn không chịu nổi. Tôi khen: “Cậu lợi hại thật, vơ vét được khéo hết
chuyện thị phi trong cả tòa nhà này rồi ấy chứ”. Nó nói: “Cậu đừng nói thế làm
mình ngại, thực sự mình không dám nhận cái bản lĩnh lợi hại đó đâu, mấy đứa bạn
học mình mà ở đây, chúng nó còn bới được nhiều chuyện hơn mình nhiều, thậm chí
còn có thể nghe ngóng được con chuột nào ở trong hang nào sinh con vào ngày nào
nữa kìa.”
Tôi không khỏi tò mò hỏi: “Các bạn của cậu làm gì
thế?” Nó nói: “Làm gì cũng có, chẳng hạn như mình xin việc trái ngành làm thư
kí nè, ngoài ra còn có đứa vì sở thích mà ra chợ bán rau, làm nhân viên cọ lưng
ở nhà tắm công cộng, nói chung tất cả những nơi có người, những nơi đông người
đều có thể xuất hiện chúng nó.”
Nó càng kể tôi càng thấy mịt mù, càng trố mắt líu lưỡi
nhìn nó trân trân. An Tỷ nói: “Nhìn là biết cậu không hiểu rồi. Nói cho mà
biết, trước kia mình học tình báo, bọn bạn cùng lớp đều mắc bệnh nghề nghiệp,
cứ ở đâu đâu người là mò đến, có thế mới moi được nhiều tin.”
Nghe nó nói. Toàn thân tôi đẫm mồ hôi lạnh.
An Tỷ cho tôi biết, theo như nó biết thì việc thiết kế
của Ninh Hiên đã hòm hòm được bảy tám phần rồi, chỉ còn thiếu bản thiết kế một
chiếc nhẫn cuối cùng nữa là xong. Sau khi chiếc nhẫn này hoàn thành, triển lãm
có thể khai mạc.
Tôi không khỏi hiếu kì gặng hỏi nó: “Sao cậu biết
được? Cả ngày mình ngồi ở trong đó mà có biết gì đâu?”
An Tỷ động viên tôi: “Tô Nhã, cậu đừng cuống, dù sao
mình cũng xuất thân từ trường đào tạo tình báo mà, biết nhiều hơn cậu một chút
đâu có gì là lạ.” Nó chỉ nói vậy, còn chủ yếu là làm sao nó biết được tin ấy
thì vẫn không hé răng nửa lời.
Sau đó, tôi gọi điện buôn chuyện với Đào Tử, kể cho nó
chuyện kì lạ này. Đào Tử mắng tôi: “Tô Nhã, cậu đúng là đồ ngốc! An Tỷ là nhân
viên của công ty đó, lại còn là thư kí hành chính nữa, chuyện này nó không rõ
hơn ai hết thì làm sao có thể sắp xếp lo liệu công việc cho sếp Trình Hải của
nó được chứ!”
Được Đào Tử giác ngộ tôi mới sực nhớ, lúc trả lời tôi,
cơ mặt An Tỷ cứ co co giật giật, bộ dạng rõ ràng là muốn phì cười nhưng cố
nhịn. Thì ra nó đang lừa tôi!