Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 21: Chương 21




Đây là nhà tôi, sao người chạy lại là tôi?

Tôi quay lại phòng ngủ, nghiêm túc đuổi khách. Cảm xúc của giấc mơ bị một màn này đánh tan. Bình tĩnh lại rồi thì tôi bực mình thật sự, tôi rất ghét không gian riêng tư đột ngột bị xâm phạm. Dù là ai đi chăng nữa, nhất là người này.

May mắn anh ta biết điều, lập tức đứng dậy. Trước khi đi, anh ta bỏ lại một câu nói “Ngủ mãi không tốt”, vẫn cái giọng lịch sự trong trẻo không rõ hỉ nộ ái ố. Tôi tức giận đóng sầm cửa phòng ngủ. Rồi lại mở ra, định ra ngoài khóa cửa. Tôi tròn mắt nhìn cửa nhà đóng lại, có tiếng khóa cửa vang lên. Anh ta, anh ta có chìa khóa nhà tôi? Trời ạ! Chiều nay nhất định phải gọi thợ đến thay toàn bộ khóa cửa, thay luôn rèm cửa, phải chọn loại tối màu và dày hơn mới được, à mà tốt nhất là không kéo rèm ra nữa. Tôi vừa nghĩ vừa sửa soạn đi học. Vừa kịp giờ lên lớp hôm nay.

Lên lớp lại nhận được tin hôm nay nghỉ, tôi tiện tay mở laptop, làm vài thứ giấy tờ. Suy nghĩ quẩn quanh một hồi, tôi tắt máy, sắp xếp đồ đạc rồi ra khuôn viên bắc.

Gần trưa, trời nắng nóng. May mà ghế đá là nơi có bóng mát. Bây giờ mà mở laptop ra càng nóng hơn vì máy phả hơi nóng, lại đặt trước tiếp lên đùi. Ngồi một lúc rồi về làm tiếp vậy. Quái lạ, sao vừa ngủ dậy đã buồn ngủ thế này. Khóe mắt tôi nhìn thấy một bóng một cô gái lướt qua ngay trước khi tôi đầu hàng cơn buồn ngủ.

Ngọc Thanh Hiên trong mắt lớp trưởng chính là ngất xỉu trên ghế đá. Cậu ta được nghỉ học liền đi tập bóng rổ một lúc. Cả người đầy mồ hôi đi vào khuôn viên bắc đúng lúc Ngọc Thanh Hiên ngã xuống. Vội vàng đỡ lấy đưa Thanh Hiên vào phòng y tế. Cô y tá kiểm tra một lúc, nói rằng các chỉ số bình thường, bạn nữ chỉ đang ngủ, đợi bạn tỉnh dậy là được.

- Cô, cô kiểm tra kỹ xem. Em tận mắt chứng kiến bạn ấy đang ngồi liền ngất xỉu mà?

- Thanh niên các cậu, bạn gái có hắt hơi một cái cũng nghĩ là bệnh lây nhiễm được – Cô y tá liếc mắt nhìn một lần nữa rồi bước ra ngoài.

Có thể ngủ ngồi được sao? Tự nhiên lăn đùng ra ngủ? Thôi đành đợi vậy.

Lớp trưởng ngồi bên giường bệnh, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Bình thường, Thanh Hiên là một cô gái ít nói. Nhìn qua thì tưởng như hiền lành, nhút nhát, sợ giao tiếp. Nhưng nhìn kỹ, ánh mắt cô ấy rất sâu. Đối với những chuyện xảy ra bất ngờ, có khi chỉ một chút xao động rồi lại trở lại như cũ. Giống như mặt hồ yên ả, khẽ động vì một chiếc lá rơi, rồi mặt hồ nuốt chiếc lá, trở về vẻ lặng yên vốn có của nó. Đôi lúc cậu tự hỏi, có bao giờ mặt hồ dậy sóng không?

Ngọc Anh không phải cô gái tốt, lẳng lơ, thích chưng diện lại còn hay đàn đúm. Điểm tốt của cô gái kia chỉ có hai việc, một là có thể khơi dậy không khí của lớp, hai là bầu bạn với Thanh Hiên, điểm thứ hai quan trọng hơn. Kể cả cô ta có nói xấu cô gái nhỏ này sau lưng, nhưng cũng có điểm dừng, và lớp trưởng cũng không quan tâm sâu hơn nữa. Con gái, luôn lắm chuyện như vậy.

Chỉ có điều chính lớp trưởng cũng không hiểu, Thanh Hiên này nhút nhát hay không. Bị xì xầm, không phản ứng. Điểm cao, không phản ứng. Điểm thấp, không phản ứng. Cậu thừa nhận đã lén lút hack tài khoản sinh viên của Thanh Hiên để theo dõi lúc biết Thanh Hiên không dùng mạng xã hội, và bất ngờ nhận ra cô gái này có những môn điểm rất cao, chỉ có một hai môn lại cực kém, không phải kiểu làng nhàng dốt dốt không có gì đặc sắc như cô ấy hay thể hiện. Không khó hiểu như nhiều người nghĩ khi Thanh Hiên nhận được thư mời của H68, điểm tổng kết rất cao, bài khóa luận thì lớp trưởng nghe ngóng các thầy rằng khá tốt rồi. Cậu cũng hay đi mua vài thứ ở cửa hàng tiện lợi gần nhà Thanh Hiên, đơn giản vì đồ ở đó chất lượng tốt thôi, nên nhận ra Thanh Hiên không có người yêu, không dẫn trai lạ về nhà, cuộc sống khá đơn giản. Nghĩ một vòng, vẫn cảm thấy cô gái này không hiền lành nhút nhát, mà có gì đó rất kỳ lạ, rất không hợp tuổi. Thật lòng muốn bắt cô ấy khai hết ra những gì cô ấy đang giấu kỹ. Thật lòng rất muốn hiểu cô ấy.

Đang suy nghĩ thì lớp trưởng giật mình bởi tiếng kêu ú ớ của Thanh Hiên. Thanh Hiên lúc thì co quắp lúc lại đạp chăn lung tung, miệng ú ớ, mồ hôi túa ra ngay trong phòng điều hòa. Cậu vội vã lay Thanh Hiên, gọi lớn tiếng dần, mà không thể đánh thức được. Lớp trưởng muốn ôm Thanh Hiên, đúng lúc Thanh Hiên đạp thẳng chân vào bụng. Cú đạp mạnh bất ngờ khiến cậu ngã nhoài, chiếc ghế sau lưng đổ kềnh, gây tiếng động lớn. Lớp trưởng lập tức đứng dậy, không hiểu Thanh Hiên lấy đâu ra lực mạnh thế. Cậu vẫn lại gần, tóm tay Thanh Hiên, giữ chặt, liên tục gọi mà Thanh Hiên không tỉnh lại, chân đạp mạnh hơn nữa.

Y như đang điên cuồng chạy.

Lớp trưởng giơ tay tát mạnh, vậy mà người đang trong cơn mộng mị kia không phản ứng với cái tát. Giữ được tay Thanh Hiên, ấn cô gái xuống giường để cô ấy không lao xuống đất hay đập đầu vào thành giường phía trên cực kỳ vất vả. Đúng lúc lớp trưởng không biết phải làm sao ngoài hét lớn gọi tên Thanh Hiên thì cửa phòng bật mở, Văn Thanh Hiên lao vào. Đúng, người thầy mà lớp trưởng luôn thấy trong bộ dáng thong dong vừa lao vào cực kỳ vội vã, ánh mắt không giấu được lo lắng.

- Thầy…

Văn Thanh Hiên trực tiếp bỏ qua người con trai kia, cắt tay, dùng lực bóp miệng Thanh Hiên, nhỏ máu của mình vào. Cuối cùng Thanh Hiên giật giật vài cái rồi cũng dịu xuống. Lớp trưởng thả tay Thanh Hiên, hơi xấu hổ nhìn bên má bắt đầu sưng lên, hằn rõ dấu tay.

- Bạn ấy …

Một lần nữa lớp trưởng bị bỏ qua, Văn Thanh Hiên cúi thấp, thì thầm vào tai Ngọc Thanh Hiên điều gì đó, thì thầm rất lâu, rất lâu. Cuối cùng, Ngọc Thanh Hiên cũng mở mắt.

Cả lớp trưởng và Văn Thanh Hiên đều âm thầm thở phào.

- Bạn ra ngoài – Văn Thanh Hiên ngẩng lên.

- Em ở lại xem bạn ấy thế nào.

- Cậu ra ngoài đi – Ngọc Thanh Hiên cuối cùng cũng cất tiếng nói. Vì một câu này, lớp trưởng đột ngột cảm thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn ra ngoài. Cửa phòng lập tức đóng lại, tiếng chốt cửa vang lên ngắn gọn. Lớp trưởng cứng đầu đứng bên ngoài, tức giận, muốn biết bên trong sự tình ra sao.

Trong phòng

- Cậu ta không nghe được, cũng không vào được. Nói đi, bị như thế này bao lâu rồi?

- Mấy ngày gần đây làm việc nhiều nên hay ngủ mơ thôi.

- Gần một tháng mà gọi là mấy ngày? Ngủ mê mệt không tỉnh lại được, cần phải gọi hồn về mới có thể tỉnh mà gọi là ngủ mơ thôi?

- Thì sao? – Ngọc Thanh Hiên ngẩng mặt, bất cần.

- Tôi là giảng viên của bạn, bạn đã nghỉ quá số buổi cho phép của môn này để có thể được đi thi rồi đấy.

Ngọc Thanh Hiên mặt không đổi, vẫn nhìn thẳng vào người đối diện. Cô cảm thấy mình không liên quan tới người này, thành tích hay bất cứ vấn đề nào của mình cũng không cần người này tham gia vào. Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, không gian chết lặng.

Cuối cùng, Văn Thanh Hiên lịch sự sạch sẽ gọn gàng mặt không chút tức giận nhẹ nhàng ra về, cũng không nói thêm một tiếng. Ngọc Thanh Hiên vừa định đứng dậy sửa soạn thì lớp trưởng xông vào.

- Hai người…

- Không có gì, tôi lại ngủ tiếp. Vừa mở mắt dậy thôi, thầy đi từ lúc nào rồi.

Lớp trưởng không nói với Ngọc Thanh Hiên rằng thầy vừa mới bước ra mình đã xông vào, cảm thấy Ngọc Thanh Hiên xưng hô thầy – trò nghiêm túc thì cơn tức cũng vơi bớt. Nhìn má Thanh Hiên đang sưng lên thì cảm giác có lỗi còn nhiều hơn.

- Đã làm cậu đau rồi. Muốn bắt đền không?

Lớp trưởng nói làm Thanh Hiên nhận ra má mình đang rát lên. Tát mạnh như vậy mà trong mơ không cảm thấy gì, cũng không tỉnh lại được.

- Tôi ngủ nhiều không?

- Từ trưa, tôi nhặt cậu từ khuôn viên bắc đấy. Ngủ lăn ngủ lóc giữa sân trường, còn chảy rất nhiều nước dãi nữa, kinh dị – Lớp trưởng làm mặt nhăn nhó, khôi phục vẻ bất kham và giọng điệu đáng ghét thường ngày. Không khí vì thái độ này mà dễ chịu hẳn.

- Cám ơn cậu – Thanh Hiên cười cười, đứng dậy sửa soạn lại. Lớp trưởng làm động tác khoa trương kéo ghế ngồi như đại boss nhìn Thanh Hiên. Vừa đợi Thanh Hiên sửa soạn vừa nghịch đồ đạc trong phòng y tế. Thanh Hiên cũng chỉ biết cười với cái tính trẻ con này. Chợt, Hiên chú ý, một vài động tác của lớp trưởng hơi gượng gạo, phần eo cậu ta… Cùng với việc hai cổ tay Thanh Hiên in rõ dấu tay cũng đang tím tái lên, chẳng lẽ cậu ta đã cố giữ mình, còn mình lúc điên cuồng chạy trong giấc mơ đã dùng hết sức bình sinh đạp cậu ấy không chỉ một cú?



- Tới đây thôi. Cám ơn cậu vì ngày hôm nay – Thanh Hiên bước xuống khỏi xe địa hình của lớp trưởng. Mặt hơi ngượng vì xe địa hình này không có yên sau, chỉ có thể ngồi ở thanh ngang phía trước, người lái xe giơ tay giữ tay lái là ôm trọn lấy người đằng trước. Thanh Hiên đoán lớp trưởng “nhặt” được mình lúc vừa chơi bóng rổ xong. Người đầy mồ hôi, còn ngồi điều hòa, còn đợi trước cửa phòng y tế đợi hàng giờ, cả ngày không tắm, mùi nặng không chịu được. Đã thế, xe đạp không đi nhanh được, hai người lớn thì không nhẹ được, mùi “nồng nàn” cứ thế bao trùm Thanh Hiên cả đoạn đường. Thanh Hiên muốn nói cũng không thể phàn nàn gì, vừa đến dưới chung cư đã vội nhảy xuống nói lời tạm biệt.

- Cậu không sao chứ? – Lớp trưởng nhìn Thanh Hiên chăm chú. Cậu ta cao ráo, mặt mũi tuy ngang bướng nhưng không thô kệch, còn học đòi undercut, đeo khuyên tai bên trái, nhìn chỉ như cậu nhóc năm nhất đầy nông nổi. Nhưng giọng cậu ta rất ấm, cũng rất quan tâm.

- Không sao – Thanh Hiên cười xòa – cứ về đi. Đi về, đi về đi.

Thanh Hiên vừa cười vừa đẩy đẩy lớp trưởng, cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu đạp xe.

- Có gì gọi tôi – lớp trưởng nói chắc chắn. Ngay sau câu nói đó, cậu ta vừa đạp xe vừa rống lên

“I'm only one call away

I'll be there to save the day

Superman got nothing on me

I'm only one call away”

Không ít người đi đường ngoái lại nhìn, có người bụm miệng cười, có người cười ha ha. Thanh Hiên vừa hít thở chút không khí trong lành đã nghe tiếng hát, đứng đờ ra không biết phản ứng sao. Lớp trưởng đi đủ xa tới khi không nghe tiếng hát to như bò nữa, Thanh Hiên loạng choạng, ba chân bốn cẳng chạy lên nhà, không dám nhìn khuôn mặt cười đến không còn thể diện của bác bảo vệ chung cư nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.