Tôi ném mình lên giường. Chưa kịp duỗi lưng liên bật dậy, kéo kín rèm lại. Bên kia cũng kín rèm.
Tắm rửa xong xuôi, tôi nằm trên giường, đầu lại nghĩ đến chiều nay. Không hiểu sao, trước mặt Văn Thanh Hiên tôi luôn thất bại trong việc tỏ ra lạnh lùng, trầm ổn, chững chạc. Lần nào tôi và anh ta đụng mặt nhau, tôi cũng cử xử ngu ngốc. Tôi giấu được cả thế giới, đứng trước anh ta, lại như không có gì che đậy. Tôi ghét mình yếu đuối, cũng ghét cảm giác không an toàn này, càng ghét hơn nữa việc cuộc sống tự nhiên bị xáo trộn, còn tôi nằm đây và vụng trộm nghĩ về anh ta.
Tôi với điện thoại, mở ứng dụng chơi nhạc, nghĩ một lúc rồi search One call away. Chàng trai hát bài này giọng cực hay, không giống như người rống lên kia. Tôi bật cười, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.
-----
Mộng
Lần này tôi tỉnh táo, tôi nhớ rõ, tôi sẽ không hành xử như tôi hồi quá khứ theo quán tính, không để giấc mơ “giật dây” nữa. Tôi phải tìm cho ra ngọn ngành.
Cảnh trong mơ là ngày đầu tiên Thanh Hiên chuyển đến lớp tôi. Tôi cười nhạt, ngồi vào chỗ. Cậu ta vẫn thế, khuôn mặt thì có ngây thơ hơn.
- Chúng mình làm bạn nhé – Khung cảnh quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, nụ cười có độ cong đẹp đẽ. Rất đẹp, đáng tiếc, nhiều năm nhìn lại, tôi không còn là cô bé khi xưa để cảm nhận độ ấm của nụ cười đó nữa.
- Cút - Tôi mỉm cười đáp lại. Tôi hơi run rẩy khi nhìn ánh mắt tốt lành của cậu ta. Phải, ánh mắt đó từng cứu rỗi tôi, nhưng tôi không quên được sau đó. Hơn nữa, đây là mơ, tôi cần phá giấc mơ này. Tôi nắm chặt tay, kiên quyết hất cằm, lạnh lẽo nhìn cậu ta.
Thanh Hiên trong giấc mơ hơi giật mình, cả lớp cũng vậy. Mọi người lom lom nhìn, tiếng xầm xì lan dần, không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô giáo bước vội xuống, quở mắng tôi. Tôi nhìn cô, nhìn vẻ mặt “vô tội” của Văn Thanh Hiên một lượt rồi đập bàn, xách cặp ra khỏi lớp.
Khung cảnh lập tức méo mó. Kịch bản đã đi chệch đường. Giây phút này, tôi đang định đòi mẹ chiếc nhẫn. Tôi chợt mông lung, nếu tôi thực sự chưa từng đeo chiếc nhẫn này, có phải mọi chuyện sẽ khác không. Tôi nuốt hết lời muốn nói, chống cự đi vào phòng. Khi con rối không nghe theo lời sợi dây, mọi thứ ắt rối vào nhau. Tôi cử động khó khăn hơn rất nhiều, khung cảnh xung quanh cũng trở nên giả giả, u ám, hệt như một phim trường vụng về.
Mở cửa, bước vào phòng. Tôi bước ngay đến cái ngày tôi nếm trận đòn kinh hồn kia. Tôi cuống cuồng chạy. Cảm giác bị đòn đau ấy thực sự kinh hoàng. Chạy. Chạy. Chạy. Chạy một lúc lại chạy tới đêm cuối cùng mẹ tôi con trên đời. Tôi cứng người, òa khóc, tôi biết cái gì sắp đến. Một lần nữa nghe Ma Già nói về mẹ, về mười năm tuổi thọ, về mối tình nông nổi của mình, một lần nữa mang xác mẹ lếch thếch ra giữa đường.
Tôi đặt mẹ nằm xuống, bước về phía có bóng trắng. Theo trí nhớ của tôi, đó là nơi Đa Đa dùng chút sức cuối cùng nói với tôi lời tạm biệt trước khi hoàn toàn tan biến. Ngày xưa, tôi quá đau lòng mẹ, cũng sững sờ về người bạn thuở ấu thơ này, nhưng cảm giác mất đi mẹ choáng ngợp tất cả.
Bây giờ, tôi bước dần về phía Đa Đa. Cậu ấy không tan biến, mà đứng đó. Chờ tôi.
Vòng quanh cổ tay tôi là chiếc dây chuyền, mặt nhẫn lắc lư. Chiếc nhẫn rung lên từng hồi. Cảnh báo.
Tôi tiếp tục bước. Đa Đa nhìn xoáy vào mắt tôi. Tôi cũng mở to mắt nhìn cậu ấy.
- Ở lại được không, Thanh Hiên - Đa Đa nhẹ nhàng xòe tay ra.
Tôi đưa tay nắm lấy tay cậu ấy. Vào lúc một tay tôi sắp chạm vào bàn tay bé bỏng kia, tay còn lại ấn thẳng vào trán Đa Đa. Tôi nhảy lùi lại sau vài bước.
Trán Đa Đa điểm màu đỏ. Máu tôi lặn sâu xuống. Từ điểm đó, vang lên tiếng xèo xèo. Đa Đa lăn lộn trên đất, oán hận nhìn tôi, mắt cậu ấy không còn trong sáng mà đầy cay độc, dữ tợn. Cậu ấy há miệng gầm gừ thứ ngôn từ quái đản. Miệng cậu ấy há rộng, càng ngày càng rộng, cho tới khi rách da, xé thịt. Giống như cởi bỏ chiếc phéc mơ tuya, lớp vỏ Đa Đa rơi ra, rách nát trên đất. Từ bên trong, bò ra người con gái tóc tai rũ rượi, người ngợm ghẻ lở hôi thối. Cô ta mắt che kín mặt, nhưng không che được ánh mắt ngoan độc. Giãy giụa trên đất như kén lột xác. Khi cô ta vươn tay muốn tóm lấy tôi, tôi rút con dao, xoẹt ngang tay, đâm xuống.
Aaaaaaaaaaa
Tiếng hét chói tai. Cô gái quằn quại như đỉa phải vôi. Nghiến răg kèn kẹt. Một loạt từ ngữ quái đản vang lên như nguyền rủa. Nhưng con dao không giết được cô ta. Cô ta quặt quẹo bò trườn đến chỗ tôi như loài động vật bò sát, cười nói quái dị. Tôi đứng chết trân tại chỗ. Tôi không cử động được. Đi ngược kịch bản đến chỗ Đa Đa, còn cắt tay khiến tôi đau đớn vô cùng. Giây phút đâm xuống đã thực sự rút toàn bộ sức lực còn lại. Con rối tự tiện nhảy múa, sẽ mắc lấy không biết bao nhiêu dây rối, tự nhiên sẽ cứng đơ.
Bàn tay ghẻ lở nắm được cổ chân tôi. Cảm giác nhầy nhụa, nhớp nhớp cùng mùi hôi thối vẫn xộc thẳng lên óc khiến tôi nổi da gà. Tôi nghiến răng vật lộn muốn cử động. Cái miệng kia mở ra, lưỡi cô ta liếm liếm chân tôi khiến tôi suýt nôn. Khi cô ta cắn xuống cũng là lúc tôi cắn vào lưỡi mình. Máu ồng ộc chảy ra. Dây rợ thít chặt con rối bị cắt, con rối rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Thanh Hiên trong mộng cảnh khuôn mặt dịu dàng hơn Thanh Hiên ngoài đời thực rất nhiều. Cậu ta xuất hiện từ bao giờ, rút con dao từ trên người nữ quỷ.
- Xin lỗi - Cậu ta nói rồi cắt sâu thêm vết thương trên tay tôi, dùng chính con dao ấy xoạt ray mình, đâm vào lưng nữ quỷ vẫn đang ghim hàm răng bén nhọn vào cổ chân tôi kia. Vị trí đâm này, độ sâu này, xuyên tim.
Nữ quỷ kia giật giật vài cái rồi nằm im. Khung cảnh xung quanh hệt như chiếc TV đời cổ mất tín hiệu, có chỗ có thể thấy, có chỗ nhiễu loạn. Từ nữ quỷ, rất nhiều linh hồn đen thoát ra. Cùng lúc, không gian đầy tiếng khóc than, ai oán. Bọn họ chọn ở lại giấc mơ, cũng là chọn bán linh hồn cho quỷ. Bây giờ, chờ đợi họ là địa ngục. Không giấc mơ nào là không phải trả giá. Quang cảnh xung quanh càng nhiễu hơn nữa. Giấc mơ này đang dần sụp đổ.
Máu từ lưỡi, từ cổ chân tôi đều chảy không có dấu hiệu ngừng. Vòng rời khỏi vị trí, đau đớn gấp không biết bao nhiêu lần. Mẹ tôi đeo nhẫn, tôi đeo vòng, nhẫn ở trước trái tim. Tháo vòng ra, dù quấn quanh cổ tay cũng không tác dụng. Văn Thanh Hiên túm tóc, giật đầu nữ quỷ ra. Từ những vết răng sâu hoắm máu ồng ộc chảy. Đen.
Cậu ta với dây chuyền, gỡ ra rồi đeo lên cổ tôi. Vết thương ở lưỡi đã đỡ, nhưng vết thương dưới chân vẫn không có dấu hiệu hồi phục. Cậu ta dùng máu của chính mình nhỏ vào vết thương. Cứ khi có máu cậu ta thì máu tôi chuyển đỏ, khi ngưng máu, máu chảy ra lại là màu đen. Cậu ta dứt khoát xốc tôi lên. Chạy.
Tôi choáng váng vì xóc nảy và mất máu quá nhiều. Tai tôi ù đi, tiếng linh hồn oán giận xé màng nhĩ. Trước khi ngất xỉu, tôi nhớ rõ khi Thanh Hiên nắm tóc nữ quỷ kéo ra, lộ khuôn mặt cô ta, bẩn thỉu, thối rữa, giòi bọ lúc nhúc, nhưng đường nét quen thuộc. Ngọc Anh.