Vạn Nhân Mê Sau Khi Chết, Toàn Bộ Đều Hỏa Táng

Chương 4: Chương 4: Bạch Nguyệt Quang và Cỏ đuôi chó




* Cỏ đuôi chó: có nghĩ là tình yêu thầm kín, bền bỉ và hết mình.

Editor: Chúi Ú

Sau khi ngạc nhiên một chút, Lâm Hạ Miên rất nhanh bình tĩnh lại.

Hắn chủ động giới thiệu nói: "Anh, đây là bạn học của em và cũng là người trong đội thi tuyển, cô ấy tên là Lục Viên Viên."

Lâm Hiểu Đông cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Vừa thấy Lục Viên Viên liền biết cô là loại con gái nhỏ nhắn, cô cúi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Hiểu Đông chào hỏi: "Chào anh."

"Chào ngươi, ngươi có khoẻ không" thanh niên đối xử với em dâu tương lai rất nhiệt tình, "Vào đi, đúng lúc ta mua tôm hùm đất, ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm nha?"

"Không, không cần đâu anh, hôm nay em đến để thảo luận đề thi với Lâm Hạ Miên......"

"Aida, khách sáo làm gì, dù sao tôm hùm đất cũng rất nhiều, nếu không đủ thì lại mua thêm." Lâm Hiểu Đông hiếm khi hào phóng, hùng hổ mà vung tay, "Hôm nay coi như ta mời ngươi!" Tuy rằng ngày thường cậu cũng hay làm vậy.

Lâm Hạ Miên nghi ngờ nhìn hắn: "Anh, Anh trúng vé số à?"

"Làm gì có. Anh trai ngươi luôn xui xẻo, ngươi cũng không phải không biết."

"Vậy thì vì sao......" Lâm Hạ Miên lúc này mới chú ý đến chân của Lâm Hiểu Đông, giọng nói lập tức tăng đến quãng tám, "Chân của anh làm sao vậy!?"

"Ai, thật xui xẻo, trên đường bị một chiếc xe đâm phải." Lâm Hiểu Đông thuận miệng nói dối một câu, lộ ra vẻ mặt đắc ý nói, "Chuyện này không có gì nghiêm trọng, chỉ là trật chân thôi, nhưng người kia coi tiền như rác bồi thường cho ta nhiều tiền lắm đó."

"Làm sao anh lại bất cẩn như vậy chứ," Lâm Hạ Miên vẻ mặt đau lòng mà đỡ cậu ngồi xuống ghế sô pha, "Hắn bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi......"

Lâm Hiểu Đông vừa định nói ra sự thật, lập tức nhận ra chỉ bị trật một cái chân mà bồi thường tận hai mươi vạn thật sự có chút vô lý.

Vì thế cậu lập tức nói lại, "Hai vạn tệ!"

"Nhiều như vậy ư?"

Lâm Hạ Miên mở to hai mắt nhìn, hai vạn tệ thật sự là một số tiền rất lớn đối với nhà chúng ta, "Người nào mà coi tiền như rác vậy chứ?"

Lâm Hiểu Đông bịa chuyện nói: "Là...... Cố Hi! Ngươi biết không? Chủ tịch của tập đoàn Cố thị, hắn rất giàu, hai vạn tệ đối với hắn chỉ là mưa bụi mà thôi."

Lâm Hạ Miên nửa tin nửa ngờ.

Nhưng rất nhanh hắn liền chú ý đến cuộc nói chuyện của Lâm Tiểu Đông và Lục Viên Viên.

"Anh còn biết chơi đàn ghita?" Cô gái vui mừng hỏi, xem ra nam sinh biết chơi đàn ghi-ta là một điểm cộng trong mắt người khác giới, "Vậy anh có thể đàn một bài được không? Em muốn nghe á."

Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm trả lời: "Được thôi."

Cậu vừa định đi đến góc tường lấy đàn ghi-ta, Lâm Hạ Miên đột nhiên bước đến chắn trước mặt cậu.

"Anh," hắn bình tĩnh nói, "Lâu rồi anh không chơi cây đàn ghita đó, để em giúp anh lau đàn."

Lâm Hiểu Đông nhướng mày: "Không cần đâu, việc nhỏ này ta làm được."

"Anh!"

Thiếu niên cất cao giọng, khi thấy Lục Viên Viên đứng bên cạnh lộ ánh mắt kinh ngạc, hắn mới bình tĩnh trở lại, hít sâu một hơi nói: "Được rồi, vậy để em giúp anh lấy khăn."

Nhìn bóng dáng Lâm Hạ Miên trầm mặc bỏ đi, Lâm Hiểu Đông ôm đàn ghi-ta vào trong lòng ngực, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, bắt đầu cúi đầu chỉnh dây.

"Em trai ta từ nhỏ lớn lên cùng với ta, bị ta chiều quá sinh hư, rất dễ ganh tị," một lát sau, thanh niên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Viên Viên hơi hơi mỉm cười, "Đã khiến ngươi chê cười rồi."

Lục Viên Viên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng vẫn theo bản năng trả lời lại: "Không sao đâu ạ."

Thấy Lâm Hiểu Đông cùng cô gái ở bên ngoài nói nói cười cười, ngón tay của Lâm Hạ Miên đặt trên ngăn tủ chậm rãi nắm chặt, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút hối hận khi quyết định dẫn bạn học về nhà.

Hắn không muốn thấy anh trai mình cười với người khác.

Trước đây Lâm Hiểu Đông từng học đàn ghi-ta, cậu tiện tay đánh một bài《 Ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm 》, rất hài lòng với kỹ năng của mình so với lúc trước không có gì thay đổi. Kết thúc bài hát, Lục Viên Viên kích động mà vỗ tay, khen ngợi: "Anh đàn hay thật." . Truyện Khác

"Cảm ơn." Lâm Hiểu Đông lịch sự nói, sau đó nhìn về phía Lâm Hạ Miên đang trầm mặc ngồi một bên, "Hạ Miên, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Anh đàn tất nhiên là hay nhất rồi."

Nói xong, Lâm Hạ Miên gấp không chờ được mà đứng lên: "Em có chút đói bụng, trước tiên chúng ta ăn cơm đã."

Lâm Hiểu Đông buông tay ra: "Được rồi, nghe lời ngươi."

Ăn xong cơm chiều trời vẫn chưa tối lắm, hai học sinh cao trung ngồi ở bàn học đang thảo luận đề tài, Lâm Hiểu Đông không có việc gì làm liền nằm xụi lơ trên ghế sô pha, ngẩn ngơ mà nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

Bên tai truyền đến tiếng hai đứa nhỏ cãi nhau:

"Bài này cần phải có người hướng dẫn, ngươi vẽ đường phụ không đúng, cho nên rất khó giải."

"Không phải, cách làm của ngươi quá dễ, lão sư nói cách làm làm như thế này của ta rất đúng......."

Lâm Hiểu Đông thu lại ánh mắt, cậu nhìn chằm chằm bộ đồng phục cao trung trên người Lâm Hạ Miên và Lục Viên Viên, bỗng nhiên nhớ đến, hình như như cách đây không lâu, "Lâm Hiểu Đông" ở thế giới này cũng giống như bọn họ, cũng đang ở lớp học ôn bài.

Kim đồng hồ chỉ đến 7 giờ rưỡi.

Lục Viên Viên chào tạm biệt bọn họ sau đó liền chuẩn bị rời đi, Lâm Hiểu Đông nói Lâm Hạ Miên tiễn cô ấy về nhà, nhưng đứa trẻ ương ngạnh nói nhà của cô ấy thật sự rất gần đây, sống chết cũng không muốn đi.

Lâm Hiểu Đông thấy thế cũng không nói gì.

Chỉ mặc kệ hắn cả đêm.

Kết quả sau hai giờ, con thỏ nhỏ không nhịn được nữa, sau khi tắm rửa xong chạy đến bên cạnh cậu liền cọ tới cọ lui, nỗ lực muốn tìm đề tài nói chuyện: "Anh, đừng giận nữa mà."

Lâm Hiểu Đông trở mình: "Không nghe thấy, ngủ rồi."

Lâm Hạ Miên: "............"

Một lát sau, hắn lại thò qua nói: "Anh, thật ra là hôm nay em cũng gặp Cố Hi."

"Cút, ta biết rồi." Lâm Hiểu Đông mắt cũng không nâng mà nói.

"Thật mà!" Lâm Hạ Miên nóng nảy, "Hôm nay, hiệu trưởng trường em tổ chức một bữa tiệc, tập đoàn Cố thị không phải đang hỗ trợ học bổng cho một số trường tốt nhất sao? Buổi trưa, hiệu trưởng dẫn em và Lục Viên Viên với mấy bạn khác trong đội thi tuyển đi đến nhà hàng, cùng Cố Hi ăn một bữa cơm, nói rằng ông ta cám ơn hắn vì đã hỗ trợ, thậm chí em còn mời rượu hắn nữa đó."

Lâm Hiểu Đông rốt cuộc có một chút quan tâm, cậu bò dậy hỏi: "Ăn ở đâu vậy?"

"Nhà hàng Vân Giang."

"............" Lâm Hiểu Đông nghĩ thầm, đúng là em trai tốt, nhà hàng mà tên tiểu tử nhà ngươi ăn cơm cùng Cố Hi cách hiện trường anh trai ngươi ăn vạ không đến một km.

"Trông tên Cố Hi kia như thế nào," cậu thuận miệng hỏi, "Có bụng bia hay không?" ( Chúi Ú: Cái tên này. Bụng bia có gì mà không tốt chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.