Editor: Chúi Ú
Lâm Hiểu Đông không để tâm đến chuyện này.
Cậu kiểm tra biển số xe của Lão lại, lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi tiệm cơm, bọn họ liền mặc đồng phục đòi nợ chuyên nghiệp do công ty phát, in dòng chữ "Trả nợ", nhấc chân đạp một phát, sau đó nằm yên dưới bánh xe trước của đối phương.
Mẹ nó, vẻ mặt của cậu còn rất thanh thản nữa chứ.
"Có chuyện gì vậy?"
Tên bảo vệ mở cửa xe nhìn một cái, lập tức trợn mắt chửi mắng"Cút ngay! Đồ láo toét, đây là nơi mà mày có thể tùy tiện gây rối sao?"
Hắn còn quát vào mặt những người xung quanh: "Mọi đừng bị tên côn đồ này lừa! Loại người này chỉ chuyên nhắm vào những ông chủ giàu có để ăn vạ lừa tiền, bọn chúng là một nhóm lừa đảo có tiếng!"
Có vẻ như ông chủ Tề và những người khác đã từng nhiều lần bị người của Long ca tìm đến, nên từ lâu đã sớm luyện thành một bộ mặt bất khả xâm phạm.
Để làm rõ với tất cả mọi người xung quanh, tên vệ sĩ còn cúi xuống, dùng giọng điệu đe doạ nói với Lâm Hiểu Đông: "Muốn có tiền thì ngoan ngoãn quay về đợi, ông chủ Tề là người nợ tiền không trả sao? Đừng khiến mọi người gặp rắc rối, lúc đó sẽ không tốt đâu!"
Thoạt nhìn, đó là một người đã thành quen.
Nhưng Lâm Hiểu Đông không thèm nghe hắn.
Thanh niên nằm mềm nhũn trên mặt đất, "yếu ớt" mở hai mắt: "Ai ăn vạ? Ngươi thật là vô lý, đã đâm trúng người ta thì thôi đi tự nhiên lại còn mắng chửi ta, hơn nữa ta chỉ mặc đại một bộ quần áo, ngươi cũng muốn quản sao?"
Bảo tiêu mở to hai mắt nhìn: "Mày!"
Trò hề này nhanh chóng thu hút ánh mắt của khách ra vào nhà hàng và mọi người ở khu vực xung quanh, những người ở gần đây đều là những người giàu có, tuy rằng lão lai kia vẫn không xuống xe, nhưng Lâm Hiểu Đông bí mật nhìn lén tên vệ sĩ thì nhận thấy vẻ mặt của hắn rõ ràng trở nên lo lắng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, người này không dám làm càn quá mức, nhưng trong bóng tối vẫn dơ chân đá Lâm Hiểu Đông vài cái, khiến Lâm Hiểu Đông đau đến nhe răng trợn mắt, cậu vội vàng nháy mắt với những người đang đứng bên cạnh.
Không thể nhịn được nữa!
Thấy tình thế không ổn, bọn chúng lập tức xông lên vây lấy đầu trọc.
Dựa theo lời chỉ dẫn của Lâm Hiểu Đông, trước mặt mọi người, hắn dùng tư thế tiềm hành hạ hổ* quỳ trên mặt đất, khiến đám bảo vệ đều khiếp sợ.
* Tiềm hành hạ hổ: Nghĩa là chảy đến rồi nhảy lên với khuôn mặt dữ tợn sau đó quỳ xuống đất cầu xin sự thương xót... Nó diễn tả hành động nhanh, giống như hổ vồ.
Hắn ôm Lâm Hiểu Đông gào khóc: "Em à! Tội nghiệp em trai của anh! Nhà chúng ta già trẻ lớn bé đều có, nhưng tất cả đều phụ thuộc và hai anh em mình!" Đầu trọc vừa khóc vừa lôi kéo ống quần của tên bảo vệ, đấm ngực nói, " Em trai ta từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, ba tuổi không có mẹ, bảy tuổi không có cha, ngày trước đi học bị người ta bắt nạt đẩy xuống sông, đấy là lý do mà bây giờ chân hắn đi khập khiễng! Thật đáng thương!"
Bảo vệ: "Mày, Mày bỏ tay ra! Bỏ ra!"
Lâm Hiểu Đông nhắm chặt hai mắt, tên đầu trọc khóc lóc kêu gào khiến cậu có chút không chịu đựng được, màng nhĩ sắp lủng luôn rồi.
Nhưng ai bảo đây là ý tưởng của cậu làm chi?
Vì mười vạn nhân dân tệ, ta nhịn!
Ngồi sau xe, Cố Hi từ xa nhìn một màn này, nghĩ đến vừa rồi tên lừa đảo này tung tăng nhảy nhót trong bụi tre nhỏ ở trước nhà hàng, ôm đầy ý xấu, khóe miệng không khỏi gợi lên một vòng cung như có như không.
"Cố tổng, ngài cười gì vậy?"
Thư ký nhìn theo tầm mắt của hắn, rất nhanh liền thấy hiện trường màn kịch cách đó không xa.
Hắn nhìn chằm chằm mái tóc vàng lộn xộn của Lâm Tiểu Đông, thật sự không hiểu tên côn đồ lừa đảo này rốt cuộc có gì thu hút lão đại nhà mình.
Tuy rằng hắn đi theo Cố Hi chưa được bao lâu, nhưng thư kí cho rằng hắn hiểu rất rõ sở thích của sếp -- anh ta thích chính là những chàng trai trẻ sạch sẽ, phong độ và tri thức.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, kiểu này chỉ là sự thú vị nhất thời, Cố Hi cũng sẽ không ra tay với trẻ vị thành niên.
Đây cũng là nguyên nhân mà tập đoàn Cố thị thành lập quỹ hỗ trợ học tập.
"Có cần ta thay ngài giải quyết không?" Thư kí nhẹ giọng hỏi, "Hiệu trưởng trường cao trung tốt nhất đang đợi ngài ở nhà hàng phía trước."
Cố Hi trầm mặc một lát, nói: "Gọi Tề Giang Hà đến đây."
"Vâng."
Thư kí gọi điện thoại, Cố Hi thuận tay cầm tập tài liệu hắn đặt ở băng ghế sau, tùy ý nhìn lướt qua.
Trang đầu tiên là danh sách những sinh viên ưu tú tham gia bữa tiệc.
Trên tấm ảnh thẻ màu xanh lam, Lâm Hạ Miên mặc một bộ đồng phục mới của trường trung học tốt nhất, đôi mắt sáng, nụ cười trong trẻo.
~~~~~
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trước cửa nhà hàng càng ngày càng nhiều người đứng xem, con đường bị tắc nghẽn, xe tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cuối cùng, những vị khách không nhịn được mà trách Tề Hoài Thủy nợ tiền mà không chịu trả.
Tề Hoài Thủy đã đứng trước cửa tiệm cơm gần hai tiếng.
Bởi vì từ đầu đến cuối hắn không chịu xuống xe thương lượng, đoàn xe ở phía sau đã xếp thành một hàng dài, trước cửa đông người đến nỗi xe cảnh sát cũng không thể vào được, tiếng còi ồn ào, tiềng la hét khiến sắc mặt hắn càng ngày càng đen.
"Được rồi, muốn không cho ta đi phải không?"
Tề lão nhị ngồi trong xe, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Giữa tiếng la hét của mọi người, chiếc xe vốn đang đậu trước mặt Lâm Hiểu Đông đột nhiên nổ máy.
Nếu không phải Lâm Hiểu Đông nhanh tay lẹ mắt ôm đầu nhảy sang một bên, không chừng bánh xe sẽ cán qua người cậu.
"Tiểu Đông!"
Đầu trọc kêu lên một tiếng, nhìn thanh niên cuộn tròn trên mặt đất, đầu đổ mồ hôi lạnh, sợ tới mức không nói được nên lời: "Ngươi...ngươi...ngươi không sao chứ?"
"Không sao," Lâm Hiểu Đông gian nan mà kéo kéo khóe miệng, "Nhưng... chân hình như bị trật khớp rồi."
Hệ thống: "Thật ra mà nói, đó là các mô mềm xung quanh xương khớp do hoạt động quá mạnh dẫn đến bị tổn thương --"
Lâm Tiểu Đông: "Im đi, đây là bị trật khớp."
Hệ thống: "............"
Nó ủy khuất ba ba mà ngậm miệng lại.
Có người bị thương, đây là một vụ tấn công có chủ đích giữa thanh thiên bạch nhật, chứng cứ vô cùng chính xác, lần này Tề lão nhị dù muốn chạy cũng chạy không được.
Khi cảnh sát ép buộc lôi hắn ta ra khỏi xe, hắn còn hùng hùng hổ hổ chửi bới.
Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên nổi giận từ trong đám đông chen ra, hắn lập tức chết lặng.
"Đồ khốn kiếp!"
Tề Giang Hà đi đến liền cho hắn ta một cái cái tát.
"Nợ tiền còn không chịu trả, bây giờ còn dám lái xe đâm người ta! Tề Hoài Thủy, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta biết!"
Khi cái tát này vung ra, hiện trường thoáng chốc yên lặng trong giây lát.
Lâm Hiểu Đông lạnh lùng nhìn Tề Giang Hà trước mặt nhiều người như vậy mà mắng Tề Hoài Thủy khiến hắn không dám ngẩng đầu lên, nghĩ thầm vị Tề tổng này quả thật không đơn giản, có chút tài năng.
Đầu trọc đánh liều đi lên xen vào nói: "Tề tổng, chúng tôi đến thu tiền để làm việc, ngài xem số tiền hôm nay......?"
Tề Giang Hà im lặng, quay đầu nhìn hắn.
Tuy rằng danh tiếng bên ngoài của Tề Giang Hà hơn e trai hắn rất nhiều, nhưng ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ, đầu trọc lăn lộn trong xã hội gần 20 năm cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
May mắn thay, cuối cùng ông ta cũng thu lại ánh mắt: "Gửi số tài khoản ngân hàng, ta thay hắn trả."
Đầu trọc đột nhiên nở nụ cười, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho đại ca, mỉm cười thân thiết rồi liên tục cúi đầu chào hắn: "Tề tổng! Chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa."
Hắn nháy mắt ra hiệu với mấy anh em, đỡ Lâm Hiểu Đông vẫn còn đang nằm trên mặt đất lên, sau đó quay đầu bỏ chạy.
"Anh, chỉ là mấy tên côn đồ mà thôi, vì sao anh lại nghe lời bọn chúng?"
Tề Hoài Thủy ôm mặt không cam lòng hỏi.
"Câm miệng!" Tề Giang Hà nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi chặn ở đây bao nhiêu người rồi? Ngươi có biết Cố tổng cũng ở phía sau không?"
Nói xong, hắn liền cường ngạnh lôi Tề Hoài Thủy mặt không tình nguyện đi đến bên cạnh chiếc xe Porsche ở phía sau, cười nịnh nọt gõ gõ cửa sổ xe: "Cố tổng, thật ngại quá, em trai ta đã gây rắc rối cho ngài."
Cửa sổ xe hạ xuống một khe hở.
Nhưng không như hắn mong đợi, xuất hiện trước mặt Tề Giang Hà không phải là Cố Hi, mà là thư kí của anh ta.
"Cố tổng yêu cầu ta nói với ngài," hắn bình tĩnh mà thuật lại lời nói, "Quét tuyết trước cửa nhà, chăm sóc gia đình ngươi*."
* 各扫门前雪,管好自家人. Cầu giúp đỡ~~ Câu này tuii khum hiểu. Hic hic
"Đúng đúng đúng," Tề Giang Hà cười làm lành nói, hai con mắt liều mạng nhìn phía sau hắn, "Lần này đúng là ta dạy dỗ không tốt, không biết Cố tổng có thời gian hay không, ta mời ngài ăn một bữa cơm tạ lỗi --"
"Không cần." Cố Hi trực tiếp cắt ngang lời ông ta, "Có số tài khoản ngân không?"
Tề Giang Hà sửng sốt một chút: "Có, nhưng ngài muốn biết số tài khoản của ta làm gì?"
"Không phải của ngươi," Cố Hi lạnh lùng nói, "Ta đang hỏi số thẻ ngân hàng của chủ nợ. Nhớ gửi thêm mấy vạn, thanh toán tiền thuốc men."
Nói xong, hắn trực tiếp ra lệnh cho thư kí đóng cửa sổ xe.
"Thư kí, lái xe."
Nhìn bóng xe Porsche đi xa dần, Tề Giang Hà đứng dậy, dần dần khôi phục bộ dáng vô cảm.
"Mẹ nó, thật quá kiêu ngạo," Tề Hoài Thủy "Phi" một tiếng, "Anh à, công việc của nhà chúng ta không cần sự giúp đỡ của Cố Hi, có nhất thiết phải lấy lòng hắn như vậy không?"
"Ngươi thì biết cái gì." Tề Giang Hà nói, "Chỉ cần những nghành có liên quan đến tàu thuyền ở trên cảng, có cái nào không phải do Cố gia quản lý? Cố Hi chính là con rắn đất* có phạm vi vài trăm dặm, là hoàng đế của nơi này, lời nói của hắn còn có hiệu lực hơn cả chủ tịch thành phố đấy!"
* Rắn đất: "con rắn" là để chỉ những kẻ có thế lực dựa vào "địa lợi", ức hiếp, xưng vương trên đất của họ.
"Chúng ta cứ như vậy mà chịu khuất phục sao?" Tề Hoài Thủy nuốt không trôi cục tức này.
"Cố Hi tạm thời chúng ta không động đến, nhưng mấy tên côn đồ gây chuyện kia, còn có những người đứng sau bọn chúng......"
Tề Giang Hà hừ lạnh một tiếng, hôm nay mặt mũi của hắn đều bị mất sạch, làm sao có thể không trả thù.
"Phải cho bọn chúng biết, Tề gia không dễ đụng!"
~~~~~~~
"Mười vạn tệ, dù bị gãy xương cũng xứng đáng." Thời điểm Lâm Hiểu Đông bị đưa đến bệnh viện vẫn rất vui vẻ, "Đầu trọc, chúng ta phát tài rồi!"
"Ngươi làm ơn tỉnh giùm đi, còn muốn gãy xương nữa sao, nếu ngươi bị đâm đến tàn phế thì một trăm vạn cũng không đáng!" Đầu trọc đổ mồ hôi, tức giận đến mắng cậu, "Ta đã nói kế sách này quá nguy hiểm mà ngươi không nghe, thấy chưa, không phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Ngươi nói ta giải thích với Long ca như thế nào đây?"
"Dù sao sau này anh em chúng ta có thể ăn sung mặc sướng, có gì mà không tốt chứ." Lâm Hiểu Đông ngồi ghế trên nhìn chằm chằm bác sĩ đang viết danh sách, vẻ mặt lãnh đạm nói, "Em trai ta cũng có tiền để ăn học, đợi khi nào ta tiết kiệm được một chút, nói không chừng còn có thể đưa hắn đi du học nước ngoài đó."
Đầu trọc trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thấm thía mà nói: "Tiểu Đông, ta biết ta ngươi không thích nghe ta nói, nhưng ta vẫn phải nói. Em trai ngươi là em trai ngươi, không phải là con trai của ngươi, con có khi còn bất hiếu, ngươi đối tốt với hắn như vậy, không sợ sau khi hắn công thành danh toại liền đá ngươi qua một bên sao?"
"Nhìn bộ dáng Lâm Hạ Miên như vậy? Ta cho hắn mười cái lá gan cũng không dám!"
"Con người đều sẽ thay đổi!" Đầu trọc nhíu mày nói, "Ngươi còn trẻ, ta tuy không đọc sách nhiều như ngươi, nhưng ta đã gặp nhiều loại người hơn ngươi. Ta từng gặp e trai ngươi vài lần, nói thật, ta cảm thấy hắn không được tốt lắm."
Lâm Hiểu Đông dừng động tác.
Cậu rất có hứng thú mà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đầu trọc hỏi: "Có chỗ nào không tốt chứ?"
Đầu trọc nhất thời không nói nên lời.
Hắn ăn nói vụng về, suy nghĩ một hồi cũng không biết nói câu gì, hơn nữa lại sợ làm Lâm Hiểu Đông không vui, cho nên chỉ có thể hậm hực mà im lặng.
"Ta biết ngươi lo lắng cho ta," Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm mà vỗ vỗ cánh tay hắn, "Yên tâm đi đầu trọc, trong lòng ta biết rõ."
Nhưng khi nhìn thấy thông báo chuyển tiền của ngân hàng gửi đến, lập tức miệng cậu cười đến mang tai.
Tề gia thật là hào phóng, lúc trả tiền không đếm à, đâu chỉ có mười vạn? Tất cả đều nhân đôi đó!
"Ngươi chuẩn bị một chút," cậu thâm trầm mà nói với hệ thống, "Ta sắp đánh mất chính mình rồi."
Hệ thống: "............"
"Ta giàu rồi!"
Lâm Hiểu Đông hoan hô, khập khiễng đi đến nhà hàng mua hai hộp tôm hùm đất loại lớn.
Tỏi cay mười ba vị, tất cả đều đã sẵn sàng!
Thời điểm cậu về đến nhà, Lâm Hạ Miên vẫn chưa trở về, Lâm Hiểu Đông ngâm nga hát rồi mở hộp cơm ra, vừa mới chuẩn bị một mình ăn uống thỏa thích, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của đứa nhỏ từ cửa truyền đến --
"Vào đi, anh trai ta chắc là chưa...... Anh, anh về khi nào vậy?"
Từ ngoài cửa có động tĩnh truyền đến, Lâm Hiểu Đông dùng một chân nhảy qua giống như con kangaroo, sau đó đột nhiên phát hiện bên cạnh thiếu niên là một cô gái gầy gò nhỏ nhắn, trên lưng mang một cái cặp sách màu lam, nhìn qua rất thanh tú.
Khi nhìn thấy cậu, hai người đồng thời lộ ra vẻ hoang mang.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai buổi sáng 9 giờ, không gặp không về ~