Editor: Chúi Ú
Sau một tuần đi công tác, Lâm Hiểu Đông béo lên một ngấn mỡ.
Kỳ thật bọn họ cũng không đi xa mấy, ngay thành phố bên cạnh, người phụ trách cho rằng chỉ cần tiếp đãi giám đốc thôi, không ngờ lại thấy chủ tịch tập đoàn cũng đi theo, ha hả, huyết áp trực tiếp tăng thẳng đến 250 (đồ ngốc), kích thích không cần ấn huyệt nhân trung.
Kết quả, trong một tuần, Lâm Hiểu Đông đi theo cũng được hưởng đãi ngộ lên đến bảy sao.
“Anh chính là ma quỷ, là nguồn gốc của mọi tội ác.” khi về đến nhà đứng lên cái cân, Lâm Hiểu Đông vô cùng đau khổ mà lên án hắn.
Cố Hi ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, nhìn cậu cười mà không nói lời nào.
Trên thực tế, hắn còn cảm thấy Lâm Hiểu Đông nên béo lên một chút.
…… Khi bế lên cảm giác thật tuyệt.
Vì trả thù, Lâm Hiểu Đông quyết định nhuộm tóc.
Từ vàng đến đen, hồng lại đến xanh, bảy sắc cầu vồng đều được cậu nhuộm mỗi màu một lần.
Sau nửa năm như vậy, Lâm Hiểu Đông đã hoàn thành bộ sưu tập thẻ VIP của tiệm cắt tóc trong thành phố, trở thành cảnh quan tuyệt đẹp trong tập đoàn Cố thị.
Mọi người đặt cho cậu biệt danh: đèn neon biết đi.
Mà ánh mắt khi quản gia nhìn cậu, cũng hoàn toàn từ họa thủy trở thành tai họa.
Thậm chí có một lần cậu còn nhuộm tóc màu hùynh quang, kết quả bởi vì mà tóc quá chói khiến Cố Hi thức mấy đêm vì không ngủ được, cuối cùng bị người đàn ông ấn trên giường đâm đến thắt lưng già nua gần như đứt lìa, ngày hôm sau cậu chỉ có thể ôm hận mà đi đến tiệm cắt tóc tẩy đi.
Kế hoạch nhuộm tóc sau khi thất bại, vài ngày sau, Lâm Hiểu Đông lại có một kế hoạch khác.
Cậu bắt đầu nuôi chó.
Hơn nữa nó không phải là một con chó bình thường.
Ngày hôm sau, Cố Hi mới vừa tăng ca về, liền nhìn thấy Lâm Hiểu Đông ôm một con Husky có vẻ mặt đầy sự thông thái, đắc ý dào dạt mà giới thiệu với hắn: “Đây là con trai em, Lâm Tiểu Cẩu. Con trai tới đây, gọi một tiếng ba ba đi!”
Husky nghe lời kêu một tiếng “Gâu”, ngay lập tức Lâm Hiểu Đông liền cảm thấy vui vẻ: “Thật ngoan!”
Quản gia đi theo phía sau cậu ló mặt ra, cố gắng dùng ánh mắt phóng ra làn sóng cầu cứu nhìn Cố Hi.
Cố Hi: “…………”
Bất luận như thế nào, cuối cùng Lâm Tiểu Cẩu vẫn ở lại biệt phủ Cố gia, được quản gia chăm sóc.
Giống với chủ nhân của nó, con Husky này không phải là một kẻ biết sống an phận.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nó đã cắn hỏng hai ghế sô pha, làm vỡ bốn cái bình hoa cùng hai khối pha lê, thậm chí còn thành công chữa khỏi bệnh thoát vị đĩa đệm của quản gia.
“Cho nên, ông ấy không thể ngồi lâu, nên vận động nhiều hơn đi,” buổi tối khi đang nằm ở trên giường, Lâm Hiểu Đông không quên kể công với Cố Hi, “Anh xem, gần đây tinh thần của ông ấy rất tốt, khi nhìn về phía con trai của em, ông ấy rất sung sức mà chỉ cây dâu mắng cây hòe đó.”
Cố Hi thấp giọng nở nụ cười, xoay người ôm kẻ lừa đảo lòng dạ hẹp hòi này vào trong lòng ngực.
“Chú Chung lớn tuổi rồi,” hắn nói, “Em cũng đừng dày vò ông ấy, anh thay ông ấy xin lỗi em.”
“Ai dày vò ông ta? Em là loại người như vậy sao……”
Giữa tai và thái dương, không khí dần dần nóng lên, tay Cố Hi dần dần trở nên không thành thật.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh lạ, động tác hai người đồng thời đông cứng lại.
Sau khi lắng nghe cẩn thận mới phát hiện, đó là do Lâm Tiểu Cẩu dùng móng vuốt đập thịch thịch thịch vào cửa.
“Kệ nó.” Cố Hi lấy lại tinh thần, cúi đầu tiếp tục khi dễ người bên dưới.
Nhưng Lâm Hiểu Đông lại cảm thấy bản thân để con trai ở ngoài cửa như vậy thật sự là quá xấu hổ, cậu có ý đồ phản kháng, nhưng hình như điều đó khiến Cố Hi càng thêm hứng thú. Lâm Tiểu Cẩu ở bên ngoài ngây ngốc, thật lâu không thấy ai ra mở cửa, liền tức giận kêu ngao ô ngao ô giống như đang khóc nức nở, nhưng thật ra lại hoà lẫn với tiếng phát ra từ trong phòng ngủ.
Kể từ ngày đó, Lâm Hiểu Đông im lặng không bao giờ nhắc đến việc nuôi chó nữa.
Vì để cho Lâm Tiểu Cẩu một mái ấm tốt, Cố Hi còn đặc biệt trả thêm 50% lương hàng tháng cho quản gia.
—— dùng để đền bụ tổn thất do “con trai” của hắn gây ra.
“Em nghĩ rằng anh cố ý làm như vậy,” sau khi xong việc Lâm Hiểu Đông hỏi Cố Hi, “Có phải anh sớm phát hiện em cố tình gây sự với anh không? Chứ không vì sao lại không tức giận dù chỉ một chút?”
Cố Hi vẻ mặt vô tội: “Hửm? Anh cảm thấy nó chỉ là một con chó mà thôi, cũng không phải là không đủ khả năng để nuôi nó, hơn nữa em còn ầm ĩ hơn cả Lâm Tiểu Cẩu, không phải là anh vẫn nuôi em đến béo sao.”
Lâm Hiểu Đông kinh hãi, không rảnh cãi nhau với hắn, nhanh như chớp mà lao vào phòng tắm □□ để cân.
…… Cậu lại tăng thêm năm kí.
“Năm kí!” Cậu vô cùng đau đớn, “Thật đáng sợ, thống à, ngươi nói không sai, viêm đạn bọc đường của nhà tư bản chủ nghĩa thật khó mà phòng bị. Đã đến lúc ta phải bắt đầu giảm cân rồi!”
Hệ thống: “Ha hả.”
Hệ thống tỏ vẻ không muốn nói chuyện, nhìn cậu mà liếc mắt một cái.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy con số đáng sợ trên cân cùng một ngấn mỡ mũm mĩm trên eo khiến Lâm Hiểu Đông rút ra bài học xương máu, quyết định từ hôm nay trở đi không ăn cơm chiều, cơm trưa cũng phải giảm đi một nửa.
Kết quả, những ngày sau đó, liền xuất hiện những cảnh như thế này:
Buổi sáng, khi Cố Hi đang ăn bữa sáng tại biệt phủ Cố gia, Lâm Hiểu Đông ăn rau;
Buổi trưa, khi Cố Hi ăn cơm trưa tại nhà ăn của nhân viên, Lâm Hiểu Đông vẫn đang ăn rau;
Buổi tối, khi Cố Hi quyết định ăn salad cùng với Lâm Hiểu Đông……
Cậu lại không muốn ăn.
Như thế, ba ngày trôi qua.
Đã bắt đầu có tin đồn bên trong tập đoàn Cố thị: nghe nói Cố tổng có tình nhân bên ngoài, là tiểu tiên nam chân dài có làn da trắng nõn, giám đốc Lâm bởi vì đau lòng mà bắt đầu giảm cân, cố gắng ăn rau để khiến chủ tịch hồi tâm chuyển ý……
Đến giờ dùng bữa tối, nhìn bộ dáng thoi thóp nằm trên bàn ăn cơm của Lâm Hiểu Đông, rốt cuộc Cố Hi cũng không thể nhịn được nữa.
Hắn trực tiếp ném bát rau đến chó cũng không thèm ăn kia vào thùng rác, ra lệnh cho quản gia nấu một bữa thịt đầy đủ cho Lâm Hiểu Đông, đồng thời đích thân giám sát Lâm Hiểu Đông, để cậu ăn hết chén cơm.
Cuối cùng, kế hoạch giảm cân trong vòng ba ngày, cũng lấy thất bại mà kết thúc.
“Đừng chống cự nữa,” hệ thống tàn nhẫn vô tình mà nói với cậu, “Ngài không thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Cố Hi đâu.”
“Không cần.” Lâm Hiểu Đông còn đang hấp hối muốn giãy giụa một chút, “Ta còn chưa lấy được thẻ người tốt, ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta không thể nhận thua!”
Hệ thống: “Đừng nhận thua, trực tiếp mà lấy đi thôi.”
Lâm Hiểu Đông cảm thấy hệ thống thật sự rất hư.
Nó không những không cảm thấy đau lòng cho mình, cư nhiên còn dỗi lại cậu!
Hai ngày nữa lại trôi qua, trời hôm nay trong xanh nắng ấm, mây lững lờ trôi, vốn dĩ là một ngày thích hợp để đi chơi, nhưng bởi vì đang trong thời gian làm việc, những người lao động thấp bé cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc tại văn phòng, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ mà thở ngắn thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên Lâm Hiểu Đông nhận được tin nhắn từ Lâm Hạ Miên.
Nội dung rất ngắn, chỉ có ba chữ: “Xem email.”
Một giây vừa rồi thanh niên tóc đen còn nằm trên bàn làm việc nhàm chán mà đọc tài liệu, vèo một cái ngồi thẳng lưng, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Lâm Hiểu Đông rất vui mừng khi thấy em trai yêu quý của mình lại bắt đầu không an phận, quả thật là đưa than vào ngày tuyết nha!
Cậu đăng nhập email của mình, phát hiện bên trong đúng là có một bưu kiện mới, là một tấm ảnh dung lượng lớn được nén lại, hình như là một đoạn lịch sử tin nhắn.
Trong văn phòng làm việc có rất nhiều người, Lâm Hiểu Đông liền cop hình ảnh vào trong điện thoại của mình, chậm rãi mà xem.
Sau khi xem xong, cậu thở dài một tiếng rồi đặt di động xuống.
“Tên nhóc Lâm Hạ Miên này, nếu như đưa hắn vào cung tranh đấu, nhất định sẽ là người sống sót cuối cùng,” cậu ngưỡng mộ nói, “Không chừng còn có thể giết hoàng đế, thành công mà kế vị.”
Nội dung của lịch sử tin nhắn này, chỉ tóm tắt bằng hai chữ:
Thả thính.
Bên chủ động là Cố Hi, bên bị động đương nhiên chính là Lâm Hạ Miên.
Nhưng điều khiến Lâm Hạ Miên trở nên cao tay nằm ở chỗ, mặc dù Lâm Hạ Miên không hiểu nhiều về Cố Hi, nhưng hiểu Lâm Hiểu Đông, biết nếu làm điều gì đó quá rõ ràng thì anh trai mình sẽ không bao giờ tin, cho nên liền nắm bắt những điều mà chính miệng Lâm Hiểu Đông nói trước đây, Cố Hi chỉ coi cậu như một kẻ thế thân để đả kích tinh thần cậu.
Trên thực tế mà nói, “Cố Hi” rất điềm tĩnh lại kiệm lời, giống như ấn tượng của một người đàn ông đối với một người khác, không có bất kì lời nói nào vượt quá bổn phận của mình, nhiều nhất chỉ là thăm hỏi hằng ngày mà thôi. Nhưng khi xem hết mười mấy tấm ảnh này, hơn nữa giả sử bản thân người đó có một loại ấn tượng trước rằng “Mình là thế thân”, thì thật dễ dàng phát hiện ra manh mối.
Giữa những câu từ, đều là sự nhẫn nhịn, khát vọng, thận trọng, cùng với trở ngại nào đó trong tình yêu mà không thể nói ra.
Đến nỗi “Trở ngại” kia, không cần phải nói, cũng đủ hiểu rồi.
Lâm Hiểu Đông xem từ đầu đến cuối lại một lần nữa, tấm tắc cảm thán nói: “Mẹ nó, nếu ông chủ giỏi ăn nói như vậy, lúc trước ta sẽ không dọn ra khỏi biệt phủ Cố gia.”
Hệ thống: “Nếu biết đây là lịch sử trò chuyện giả, vậy ngài định vạch trần Lâm Hạ Miên sao?”
“À không, vì sao lại muốn vạch trần?” Lâm Hiểu Đông rất có hứng thú nói, “Ta còn phải nhìn xem Lâm Hạ Miên sẽ làm gì tiếp theo.”
Cậu đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác rồi tự hỏi, nếu không biết cốt truyện của thế giới ban đầu, vậy sau khi nhìn thấy đoạn lịch sử tin nhắn này, theo bản năng thì phản ứng của người bình thường sẽ là……
Gọi điện cho Lâm Hạ Miên để xác minh.
Mười phút sau.
Lâm Hạ Miên lo lắng chờ đợi mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, khi thấy tên người gọi, lập tức bắt máy chỉ trong vài giây: “Alo, anh à, anh thấy email chưa?”
“Rồi,” bên kia điện thoại, giọng nói thanh niên nghe có chút khàn khàn, “Hạ Miên, lịch sử tin nhắn này là thật sao?”
“Làm sao em có thể nói dối anh được?” Lâm Hạ Miên trong lòng căng thẳng, giọng nói lại vô cùng vội vàng thành khẩn, “Nếu anh không tin, anh có thể dựa theo lịch sử tin nhắn mà tìm định vị hắn gửi ở cuối trang đó, rồi đến đấy nhìn xem. Chắc chắn Cố Hi đang ở đó đợi em!”
Bức ảnh cuối cùng có ghi, thời gian đúng là chiều nay, cách đây nửa tiếng trước, “Cố Hi” đã gửi một cái định vị. Tất nhiên Lâm Hiểu Đông cũng thấy, không biết có phải Lâm Hạ Miên cố ý hay không, nhưng nơi đó chính là nhà hàng trước đây mà cậu đã từng cùng đầu trọc tới tìm Tề Hoài Thủy để đòi nợ.
“…… Được, ta sẽ đi kiểm tra.”
Lâm Hạ Miên do dự vài giây, vẫn có chút lo lắng.
Lâm Hạ Miên chắc chắn rằng lời nói dối của mình sẽ không bị phát hiện, nhưng cũng không loại trừ khả năng Lâm Hiểu Đông sẽ trực tiếp gặp Cố Hi để chất vấn. Lâm Hạ Miên uyển chuyển nói: “Anh không sao chứ? Trước tiên anh đừng tức giận, có lẽ Cố tổng đối với em cũng không có…… Tóm lại chuyện không phải như anh nghĩ đâu, ngàn vạn lần anh đừng vì em mà cãi nhau với hắn.”
“Ta biết, ta cũng không ngu như vậy.”
Lâm Hiểu Đông trong lòng biết rõ tâm tư của tên nhóc này, cậu chỉ mỉm cười với các đồng nghiệp trong bộ phận của mình, ra hiệu “Hôm nay tan làm sớm”, lập tức nhận được một tràng pháo tay. Trước sự nghi ngờ dò hỏi của Lâm Hạ Miên, cậu trả lời cho có lệ một câu “Đồng nghiệp kết hôn” rồi đi vào thang máy, tùy tay cúp điện thoại.
“Trong tình cảm tuyệt đối không được có sự nghi ngờ,” cậu nói, “Chiêu này của Lâm Hạ Miên rất cao tay, gieo mầm nghi ngờ vào trong lòng cậu, còn khiến đối phương cho rằng Cố Hi giữ bí mật vì lợi ích của mình. Nếu thật sự bị phát hiện, Lâm Hạ Miên chối chết mà nói do bản thân bị lừa, sau đó rút lui…… Chậc chậc, ta nguyện gọi là Lâm Hạ Miên là trà xanh mạnh nhất.”
Hệ thống: “Gọi là trà xanh cũng phí, Lâm Hạ Miên không có lừa ngài.”
“Đương nhiên, bởi vì ta thông minh cơ trí như vậy mà,” Lâm Hiểu Đông tự luyến nói, “Còn có một hệ thống thông minh không kém hỗ trợ, ngươi nói đúng không?”
Hệ thống: “…………”
Hệ thống: “Đúng.”
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hiểu Đông: Không ai có thể ngăn cản ta nhuộm màu cầu vồng, cho dù là hệ thống.