Editor: Chúi Ú
Sau khi dùng kế vuốt mông ngựa thành công lấy lòng hệ thống, Lâm Hiểu Đông vội vàng chạy nhanh đến địa chỉ của khách sạn.
Hoa viên phía sau được thông với sảnh của khách sạn, cậu vốn định nghênh ngang mà bước vào tìm người, nhưng không ngờ lần cuối cùng cậu “Ăn vạ” ở đây đã để lại ấn tượng quá sâu đối với bảo vệ, không đợi vào cậu vào cửa, liền bị người ta ngăn lại.
Thậm chí, quản lý tiền sảnh cũng đích thân đến, lịch sự nói với cậu: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ là chỗ buôn bán nhỏ, thật sự không thể gánh nổi chuyện này, làm phiền quý công ty đổi chỗ khác.”
Sau đó, anh ta còn nhìn quanh phía sau Lâm Hiểu Đông, dường như sợ từ trong một góc nào đó đột nhiên nhảy ra một hai ba bốn năm sáu tên tóc vàng.
Lâm Hiểu Đông im lặng hai giây: “Không phải, hôm nay tôi đến để tìm người.”
“Tôi biết,” quản lý tiền sảnh nói, “Tìm đối tác kinh doanh sao.”
“…… Tôi không phải đến để đòi nợ, tôi đổi nghề rồi!” Lâm hiểu Đông không còn cách nào khác, đành phải lấy thẻ nhân viên ra đưa cho anh ta xem, “Đây, nhân viên được thuê theo hợp đồng của công ty, bắt buộc phải đóng tiền bảo hiểm xã hội. Tôi đến để tìm chủ tịch của tôi, có được không?”
Quản lý tiền sảnh nghi ngờ mà liếc nhìn cậu một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn để cậu vào, Lâm Hiểu Đông nhẹ nhõm thở một hơi, đầu tiên đi một vòng quanh đại sảnh cũng không tìm thấy ai, đành đi theo con đường lát đá cuội đến khu vườn phía sau khách sạn.
Còn nhớ lần trước cậu với đầu trọc ở chỗ này diễn trò, thời gian trong nháy mắt đã trôi qua nhanh như vậy.
Lâm Hiểu Đông trong lòng thở dài một hơi, thu hồi tầm mắt, liếc nhìn phát hiện Cố Hi đang ngồi dưới chòi cách đây không xa.
Cậu đi đến trước mặt người đàn ông, hiển nhiên Cố Hi cũng rất kinh ngạc khi thấy Lâm Hiểu Đông ở đây.
Hắn hỏi: “Tại sao em lại đến đây?”
Người anh em à, ngươi nói câu này, cho dù không hiểu lầm cũng bị ngươi biến thành hiểu lầm đó. Lâm Hiểu Đông âm thầm trợn trắng mắt, nhưng ngoài mặt chỉ nhìn hắn cười cười: “Sao, có phải rất ngạc nhiên khi thấy em đến không?”
“Không, nhưng ……”
Cố Hi cau mày nghĩ nghĩ, dường như hiểu ra chuyện gì đó, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên nghiêm túc.
“Em…… Không hiểu lầm chuyện gì chứ?”
“Không, làm sao có thể chứ.” Lâm Hiểu Đông đặt mông ngồi bên cạnh hắn, cười tủm tỉm mà hôn hôn khoé miệng hắn.
“Yên tâm đi, em sẽ luôn tin tưởng anh.”
Cố Hi rũ đôi mắt xuống, muốn trừng phạt mà nhéo nhéo vành tai Lâm Hiểu Đông.
“Tên lừa đảo.” Hắn nói.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, tuy không có nhiều người, nhưng sự thân mật của hai người đã thu hút sự chú ý của một bàn ở phía xa. Lâm Hiểu Đông muốn ngồi cách hắn ra một chút, nhưng lại bị Cố Hi cường ngạnh mà nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi đến cửa chính.
Quản lý tiền sảnh đang báo cáo điều gì đó với một người phụ nữ tóc ngắn mặc trang phục chuyên nghiệp, thấy Cố Hi cùng Lâm Hiểu Đông tay trong tay đi đến, anh ta ngạc nhiên đến mức không nói ra câu, mà người phụ nữ kia trông có vẻ có kinh nghiệm hơn anh ta, chỉ hơi sửng sốt một chút lập tức lấy lại tinh thần, như thường lệ mà nở một nụ cười hoàn mỹ thân thiết nói: “Cố tổng, vị này là?”
“Tôi là Lâm Hiểu Đông, giám đốc của tập đoàn Cố thị, rất vui được gặp cô.” Cố Hi há miệng, Lâm Hiểu Đông sợ một khi hắn mở miệng liền giới thiệu phu nhân chủ tịch hay gì đó, nên không đợi đối phương nói liền giành trước mà tự giới thiệu.
Lúc trước, cậu thật sự bị doạ bởi cuốn tiểu thuyết《 Cô vợ nhỏ bỏ trốn của tổng tài bá đạo 》, chỉ nhìn trang bìa màu sắc sặc sỡ cũng có thể khiến da đầu tê dại. Đáng sợ nhất chính là, Cố Hi thực sự còn download thanh thư trong xe nữa chứ!
“Hoá ra là anh Lâm,” nụ cười trên mặt người phụ nữ tóc ngắn càng sâu hơn, rất có mắt nhìn người mà chủ động nói, “Cố tổng là khách SVIP của khách sạn chúng tôi, theo quy định, chỉ cần có một vị SVIP bảo lãnh liền có thể tự động nâng cấp lên hội viên cùng cấp, nếu hiện tại ngài rảnh, có muốn đi đến quầy lễ tân để nhân viên của chúng tôi làm thủ tục đăng kí hội viên cho ngài? Đến lúc đó không chỉ sử dụng bể bơi của khách sạn không thời hạn, mà còn có cả quán bar và nhà hàng Michelin, chỉ cần ngài liên hệ đặt phòng khách sạn, thì có thể tự động nâng lên phòng tổng thống.”
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng hỏi qua ý kiến của Cố Hi, nhưng từng câu từng chữ trong lời nói quả thật khiến người ta không thể bắt bẻ được.
Lâm Hiểu Đông gật gật đầu: “Đi.”
Xem ra chuyến đi ngày hôm nay cũng không phải là vô ích.
Buổi chiều, cậu thoải mái nằm trên ghế dài bên cạnh bể bơi, ngậm ống hút trong miệng, nhân cơ hội Cố Hi đang đi uống cocktail, cậu liền gọi điện cho Lâm Hạ Miên.
“Hạ Miên,” ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của cậu lập tức nhảy sang kênh chán nản, “Ngươi nói không sai, ta đã thấy hắn ở khách sạn.”
Không đợi Lâm Hạ Miên trả lời, cậu lại nói: “ Nhưng ta vẫn không thể bỏ được hắn, Hạ Miên, ngươi cũng đừng thuyết phục ta nữa, trong khoảng thời gian này, hãy mặc kệ ta đi.”
“Anh, hiện tại anh ở đâu?” Lâm Hạ Miên vừa nghe xong liền trở nên lo lắng, “Anh đừng làm gì dại dột đó!”
“Không,” thanh niên cười khổ một tiếng qua điện thoại, rồi thở dài mệt mỏi nặng nề nói, “Cảm ơn ngươi lo lắng cho ta, Hạ Miên, xin lỗi, đều là anh trai không tốt, còn liên lụy đến người vô tội như ngươi.”
Cho dù da mặt Lâm Hạ Miên có dày đến đâu, sau khi nghe Lâm Hiểu Đông xin lỗi một kẻ chủ mưu là mình, cũng không khỏi cảm thấy áy náy.
“Anh, đừng nói như vậy,” Lâm Hạ Miên lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không thừa nhận tất cả đều do bản thân đứng sau tự biên tự diễn, mà thay vào đó lại lợi dụng lúc Lâm Hiểu Đông đang “Tự trách” mà thu hẹp mối quan hệ giữa hai người, “Em vĩnh viễn sẽ không trách anh, trên đời này anh là ngươi thân duy nhất của em, chỉ có chúng ta mới thật lòng thật dạ mà đùm bọc lẫn nhau. Anh nhất định phải sống tốt, có được không?”
“Được.”
Lâm Hạ Miên dặn dò thêm hai câu, mới mãn nguyện mà cúp điện thoại.
Hệ thống: “Ting, mảnh thẻ người tốt +1, thẻ người tốt +1.”
Lâm Hiểu Đông cười một tiếng, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt trong tay: “Cuối cùng cũng xong việc?”
Hệ thống: “Đúng vậy, chúc mừng ngài, tiến độ nhiệm vụ của thế giới đã hoàn thành được 95%, còn lại duy nhất chính là mảnh thẻ người tốt trên người Cố Hi.”
Khi nhắc đến việc này, Lâm Hiểu Đông lẩm bẩm, cậu cảm thấy bản thân đã thể hiện đủ thiện lương đủ si tình trước mặt Cố Hi, vì sao người đàn ông vẫn chậm chạp không chịu giao mảnh thẻ cho cậu vậy?
Chiều nay, còn gọi cậu là “Tên lừa đảo”…… Chắc không phải phát hiện ra chuyện gì chứ?
“Ta phải nhắc ngài một điều,” hệ thống nói, “Gần đây ta cảm thấy trong thế giới này đang tồn tại một cỗ năng lượng kì lạ, giống như là do một sinh vật sống nào đó xâm nhập mà tạo thành, nhưng vì hiện tại ta không thể liên lạc với tổng bộ, cho nên cũng không thể giúp ngài xác định được nguồn gốc của nó, tốt nhất ngài nên chú ý một chút.”
“Không sao,” Lâm Hiểu Đông nói, “Dù sao cũng chỉ còn một bước cuối cùng, chờ khi nào thu thập đủ thẻ người tốt ta sẽ rời đi.”
Cậu trở mình trên ghế nằm, bỗng nhiên phát hiện mọi người xung quanh bể bơi đều đã đi hết, trong nháy mắt ánh đèn vốn đang sáng của khách sạn lập tức tối sầm lại.
Lâm Hiểu Đông ngồi dậy: “Sao thế, cúp điện à?”
Khi cậu còn chưa kịp định hình, đột nhiên một tràng pháo hoa rất lớn nở rộ trên bầu trời đêm, tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến Lâm Hiểu Đông hoảng sợ.
Ngay sau đó, tiếng đàn ghi ta quen thuộc vang lên bên tai.
Trong tiếng nhạc đệm du dương, tên của hai người sáng rực cả toà nhà khách sạn.
Thanh niên quấn khăn tắm đứng bên cạnh bể bơi, ngẩng đầu thưởng thức ánh đèn tạo thành chữ chỉ trong vài giây, sau đó cong khóe môi, cũng không quay đầu lại nhìn người phía sau: “Em đang tự hỏi, hôm nay vì sao mà nhân viên ở đây lại nhìn em bằng ánh mắt kì lạ như vậy, hoá ra là anh chuẩn bị mấy thứ này.”
Cố Hi cười nhẹ một tiếng: “Không thích sao?”
“Như này chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ,” Lâm Hiểu Đông nói, “Thích, cho dù có chết em cũng thích, đây đều là bạc trắng bóng đó.”
Cậu xoay người lại, không biết Cố Hi đã thay quần áo chỉnh tề từ khi nào, cậu nhìn người đàn ông đang đối mặt với mình, chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
Rất hay cho một boy tâm cơ, cậu nghĩ. . ngôn tình hay
Bản thân mặc đẹp như vậy, lại để cho cậu quấn khăn tắm.
“Lâm Hiểu Đông,” Cố Hi từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ, mở ra, nhẹ giọng hỏi, “Em có nguyện ý gả cho anh không?”
Không biết từ khi nào mà nhân viên khách sạn đều tụ tập lại đây, bật đèn, quay video, bộ phận còn lại tạo bầu không khí. Những vị khách trong hồ bơi thấy thế, cũng sôi nổi lớn tiếng mà trầm trồ khen ngợi: “Gả cho anh ta đi, gả cho anh ta đi!”
Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười: “Từ ‘ Gả ’ này em không thích, sửa lại đi.”
Cố Hi nghe lời mà sửa miệng: “Vậy em nguyện ý trở thành bạn đời của anh không?”
Hệ thống cũng nhắc nhở cậu: “Ngài phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Ta biết,” Lâm Hiểu Đông trầm mặc một lát, hiếm khi nghiêm túc mà nói, “Là ta sai, ta không nên trì hoãn anh ấy.”
Hiện tại cậu chỉ có hai sự lựa chọn:
Thứ nhất, từ chối để Cố Hi hết hy vọng; Thứ hai, rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khiến người đàn ông trở thành goá phụ.
Cái nào cũng cặn bã hết, Lâm Hiểu Đông nhắm mắt lại, quyết định trì hoãn một đoạn thời gian.
Thành thật mà nói, cậu cũng không biết quyết định này của mình có bao nhiêu ích kỉ nữa.
“Em nguyện ý.”
Trong tiếng hoan hô, Lâm Hiểu Đông cúi đầu, không chớp mắt mà nhìn Cố Hi đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu.
Nhưng khi Cố Hi đứng dậy, muốn tự mình đeo nhẫn cho bản thân, lại bị Lâm Hiểu Đông ngăn cản.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông, Lâm Hiểu Đông cười cười, lấy đi chiếc nhẫn trong tay hắn, rồi quỳ xuống.
“Câu đó nói như thế nào nhỉ,” Cậu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Cho dù bệnh tật hay nghèo khó?…… Um, dù sao cũng chính là ý như vậy, anh hiểu chứ.”
Cố Hi thở dài: “Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu sang, suốt một đời này vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy, quyết không thay đổi cho đến cuối đời.”
Lâm Hiểu Đông đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy, đây chính là câu em muốn nói!”
Cậu đã đúng khi không nhìn thấy biểu hiện bất đắc dĩ trên khuôn mặt của Cố Hi, cầm lấy tay người đàn ông, một bên lặp lại những lời này một bên đeo nhẫn cho đối phương: “Em thề, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu có, ở bên cạnh anh Cố quyết không thay đổi…… chỉ có cái chết mới chia cắt được chúng ta.”
Cố Hi không phát hiện Lâm Hiểu Đông tự tiện sửa đổi lời thoại, cho dù có phát hiện, thì hắn cũng không cảm thấy có điều gì không đúng.
Bầu trời đầy pháo hoa chiếu sáng cả một bầu trời đêm, Cố Hi thật sâu liếc mắt nhìn thanh niên tóc đen đang mỉm cười với hắn, vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út dưới bầu trời lấp lánh sáng lên.
“Ừ, chỉ có cái chết mới chia cắt được chúng ta.”
———————
Tác giả có lời muốn nói: Ta mặc kệ, ta chính là một người viết ngọt văn, nhìn xem chương này có bao nhiêu ngọt nha:)