Editor: Chúi Ú
Năm mới vừa qua không lâu, một loạt tin tức gây sốc lan truyền khắp thành phố.
—— Cố Hi đã kết hôn.
Là một chàng trai vàng trong làng độc thân, không biết bao nhiêu bạch phú mỹ bí mật dụ dỗ hắn.
Tuy nhiên, bản thân Cố Hi dường như không cảm thấy hứng thú với phụ nữ, nên tin đồn hắn là người đồng tính cành ngày càng lan rộng ra. Nhưng bất luận như thế nào đi nữa, nhiều phương tiện truyền thông cho rằng, ít nhất phải qua 10-20 năm ăn chơi nữa rồi hắn mới tính đến chuyện lập gia đình.
Bọn họ cũng biết rằng Cố Hi đã có bạn trai.
Nhưng không một ai nghĩ rằng cuối cùng cả hai thật sự sẽ ở bên nhau.
—— Cho đến buổi tối ngày hôm đó, pháo hoa cầu hôn đã chiếu sáng hơn một nửa thành phố.
Khi tập đoàn Cố thị cố tình không trấn áp tin tức, đêm hôm đó, tin tức này đã liền truyền khắp cả nước.
Nhưng Cố Hi đã làm rất tốt việc bảo mật, sau khi nghe tin các phóng viên lập tức chạy đến khách sạn, thì hắn đã lái xe chở Lâm Hiểu Đông về nhà rồi. Nhìn thấy nhẫn trên tay Lâm Hiểu Đông, vẻ mặt quản gia cũng không có gì quá kinh ngạc, có lẽ Cố Hi đã sớm thông báo cho ông ta biết.
Quản gia bình tĩnh mà cúi chào hai người: “Ông chủ, cậu Lâm, hiện tại có cần tôi châm nước nóng không?”
Đây là lần đầu tiên ông ta gọi Lâm Hiểu Đông theo cách này, không thể không nói, điều này khiến Lâm Hiểu Đông rất thoải mái.
“Lát nữa đi, trước tiên tôi dẫn em ấy đi ra sau núi.” Cố Hi nói.
“Vâng.”
Phía sau núi là phần mộ tổ tiên của Cố gia, khi Cố Hi mới mười sáu tuổi, cha mẹ hắn bị một tên buôn ma túy điên cuồng lái xe đâm trên đường cao tốc, khi xe cấp cứu đến nơi, cả hai người đã chết ngay tại chỗ. Bởi vì nguyên nhân này, nên từ nhỏ hắn đã hận tất cả mọi thứ có liên quan đến ma túy, sau khi tiếp quản tập đoàn, về phương diện này thì càng phải quản lý chặt chẽ, chỉ đáng tiếc là mười mấy năm qua hắn đã thay đổi một vài người phụ trách, không phải chủ động xin từ chức thì cũng là thông đồng với tên buôn ma túy làm bậy, nhưng việc buôn lậu vẫn chưa bao giờ chấm dứt sau nhiều lần bị cấm.
Cho đến khi hắn gặp Lâm Hiểu Đông.
Không có cách nào để tìm thấy câu chuyện này của Cố gia trên mạng, nên Lâm Hiểu Đông yêu cầu hệ thống điều tra từ trong hồ sơ của cục cảnh sát, cậu cùng với Cố Hi quỳ gối trước mộ cha mẹ hắn, nhìn người đàn ông bên cạnh trầm mặc hơn bao giờ hết, cậu do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Anh có sao không?”
“…… Không sao,” Cố Hi nói giọng khàn khàn, “Anh chỉ đang suy nghĩ, qua nhiều năm như vậy, ở dưới bọn họ có sống tốt không.”
“Anh tin có thế giới sau khi chết sao?”
“Ừ.”
Trong bóng tối, thanh niên quỳ gối bên cạnh hắn cười nhẹ.
“Em cũng tin điều đó,” cậu nhẹ nhàng nói, “Đừng mặt mày ủ dột như vậy nữa, cha mẹ anh đã làm việc thiện cả đời tích đức, chắc chắn bây giờ bọn họ đang sống rất thoải mái, không phải từng có câu nói rằng, khi làm người tốt đủ bảy kiếp, đến cả Diêm Vương cũng phải nể ba phần đó.”
Hệ thống: “Đừng nói bậy, ta nói như vậy hồi nào.”
“Ta biết,” Lâm Hiểu Đông đương nhiên nói, “Là ta nói.”
Hệ thống: “…………”
Nghe những lời này của thanh niên, Cố Hi khẽ cong môi.
Hắn kéo Lâm Hiểu Đông đứng dậy, nói: “Chờ thêm một đoạn thời gian, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ trong nước, gần đây có chuyện gấp, anh không thể xuất ngoại được, nên anh sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn trước.”
“Có chuyện gì vậy,” không ngờ, thế nhưng Lâm Hiểu Đông lại lo lắng hỏi hắn, “Công ty sắp phá sản? Hay là anh làm chuyện gì trái pháp luật nên chuẩn bị chạy trốn?”
Cố Hi: “…… Suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.”
Bị kí đầu một cái, Lâm Hiểu Đông vẻ mặt ủy khuất mà che lại trán: “Là anh do nói có chuyện gấp, lại còn trách em hiểu lầm?”
Người đàn ông thở dài một hơi: “Được rồi, là anh nói sai. Ý anh là đầu xuân là mùa cao điểm của bến tàu, nếu lúc này anh không ở công ty, chắc chắn bên dưới sẽ có kẻ muốn đục nước béo cò / buôn lậu ma túy, anh đã dũng cảm lắm mới để em ngồi vào vị trí kia, trong thời điểm này, em cũng đừng khiến anh phải nhọc lòng.”
Lâm Hiểu Đông ngoan ngoãn mà “Dạ” một tiếng.
“Thật ra chỉ cần trả đủ tiền tăng ca cho em, thì một mình em cũng có thể giải quyết được.” Cậu bĩu môi nói.
Cố Hi cười một tiếng: “ Chủ tịch của một tập đoàn hơn trăm tỷ là của em, vậy mà em còn tham mấy ngàn tệ tiền tăng ca sao?”
“Này, một con muỗi nhỏ cũng là thịt mà ……”
Cậu còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông chặn ngang vác lên trên vai, đi nhanh về nhà.
“Họ Cố, anh thả em xuống!”
“Mẹ nó &%¥#……”
“Anh trai à, em sai rồi, anh rủ lòng thương mà buông tha em được không?”
Cố Hi: “Không được.”
Cả đêm, Lâm Hiểu Đông mở khóa khoảng chừng năm sáu cái tên mới.
Ngược lại, cái eo già nua đáng thương và cánh tay của cậu đều không thể cử động được.
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Hi đã đi làm, còn để lại giấy nhắn đã giúp cậu xin nghỉ, không trừ tiền lương. Lâm Hiểu Đông lười biếng mà vo lại tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, vươn tay cầm lấy điện thoại bên cạnh gối.
…… Khoảng chừng có hơn trăm cuộc gọi nhỡ.
Tối hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Lâm Hạ Miên xong thì cậu tắt máy, hiện tại có lẽ đây là một sự lựa chọn vô cùng chính xác.
Đang nghĩ đến đây, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Hệ thống: “Không nghe sao?”
“Không nghe,” Lâm Hiểu Đông dứt khoát nói, “Thẻ người tốt trên người Lâm Hạ Miên đã thu thập đủ, vậy ta còn quan tâm đến cậu ta làm gì? Lúc trước bởi vì nhiệm vụ yêu cầu nên mới đối xử tốt với Lâm Hạ Miên, còn bây giờ thì sao? Thích cái gì ghét cái gì hay muốn đi đâu chơi, ta cũng sẽ không đi cùng cậu ta.”
Tuy rằng biết Lâm Hạ Miên bị như vậy cũng coi như là trừng phạt đúng tội, nhưng hệ thống vẫn không khỏi cảm thấy, Lâm Hạ Miên bị lợi dụng xong rồi vứt bỏ thật sự rất đáng thương.
Sau khi tỉnh dậy, vốn tưởng rằng cuối cùng người trong lòng cũng chia tay với bạn trai, không ngờ kết quả lại nghe được tin hai người bọn họ kết hôn, tính kế không thành lại thành vụng, có lẽ hiện tại Lâm Hạ Miên đang buồn nôn muốn chết.
“A ~ tâm trạng thật tốt.” Lâm Hiểu Đông nằm trên giường duỗi duỗi cánh tay, kết quả lập tức đau đến nhe răng trợn mắt mà ôm lấy cái eo già nua của mình, “Mẹ kiếp, tối hôm qua tên họ Cố kia giống như chó điên, anh ta uống lộn thuốc à?”
Cậu nghĩ nghĩ, hình như có chuyện gì đó không đúng kể từ khi cậu bắt đầu thảo luận về thương hiệu nổi tiếng với Cố Hi.
Lâm Hiểu Đông tức giận nói: “Dù tốt hay xấu gì thì cũng coi như là ta đã bước được một chân vào gia đình giàu có, thảo luận một chút về hàng hiệu thì có gì là quá đáng chứ?”
“Đúng là không có gì quá đáng,” hệ thống dùng âm thanh cứng nhắc nói, “Nhưng ta cảm thấy, không có người bình thường nào vào đêm tân hôn, ngồi trên giường với bạn đời lại thảo luận xem quan tài Dior tốt hơn hay quan tài Armani đẹp hơn.”
Lâm Hiểu Đông: “Về chuyện này, ta chỉ muốn đề cao gu nghệ thuật của mình mà thôi.”
“Nghệ thuật có thể có căn cứ, nhưng không có căn cứ.” Hệ thống nghiêm túc dạy dỗ cậu.
“Biết rồi.” Lâm Hiểu Đông kéo dài giọng nói, cậu nằm lì trên giường một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, quả nhiên khi nhìn vào gương thì phát hiện hai mắt của mình bị sưng lên. Thanh niên phồng hai má, phun bọt trong miệng ra, rửa mặt lấy lại tinh thần, liền nghe thấy quản gia đứng bên ngoài gõ cửa: “Cậu Lâm, dậy rồi sao?”
“Dậy rồi.” Lâm Hiểu Đông lau mặt, vừa mới mở cửa phòng ra thì thấy con trai mình lao đến nhảy vào trong lòng ngực mình.
“Gâu!”
Lâm Tiểu Cẩu đứng dậy, liều mạng vẫy đuôi muốn liếm mặt cậu, Lâm Hiểu Đông sửng sốt trước sự nhiệt tình của con trai mình, nhưng rất nhanh cậu liền cười nói: “Chú Chung, sao chú lại dẫn nó đến đây?”
Quản gia cũng không từ chối khi nghe cậu gọi như vậy, ông khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói: “Nó quá ồn ào, một lão già như tôi thật sự không thể chịu đựng nổi, cậu Lâm, tốt nhất cậu nên tự mình nuôi đi.”
“Khoảng thời gian này, chú vất vả rồi,” Lâm Hiểu Đông cầm dây xích chó cười nói, “Chú cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi phải không? Tôi có thể thấy, chú thật sự vì Cố Hi mà suy nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi không còn ở bên cạnh anh ấy, làm phiền chú thêm mấy năm nữa, chăm sóc tốt cho anh ấy.”
“Tôi quan sát ông chủ từ khi hắn còn là một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, phục vụ ba đời nhà Cố gia, tất nhiên đây là lẽ thường tình.”
Quản gia không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn nói.
Tuy nhiên, những lời này của Lâm Hiểu Đông khiến ông nhịn không được mà nhíu nhíu mày, cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng.
Nhưng trước khi quản gia hiểu rõ ẩn ý trong câu nói, thì Lâm Hiểu Đông đã dẫn Husky chạy ra khỏi phòng, lao thẳng xuống lầu hai, bắt đầu đầu đánh nhau trong biệt phủ khiến huyết áp của quản gia tăng cao.
“Đây chính là tấm thảm được dệt thủ công vừa mới giặt xong, một mét ba nghìn tám……” Quản gia trừng mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ không phân biệt được rốt cuộc con nào mới là con chó, cuối cùng, cũng chỉ thở dài một hơi.
Kệ đi, tùy bọn họ vậy.
Mặc dù hôm nay Cố Hi đã xin nghỉ giúp cậu, nhưng khi Lâm Hiểu Đông nhìn nhóm công việc, vẫn quyết định buổi chiều đi lên công ty một chuyến để xem xét tình hình.
Tối hôm qua người đàn ông nói không sai, mỗi năm đều có mùa mưa và mùa khô, khung cảnh bến tàu cũng hoàn toàn khác nhau.
Mùa xuân, không chỉ là mùa của vạn vật nảy nở, kinh tế phồn thịnh, mà còn là mùa sinh sôi của các hang ổ tội phạm. Đặc biệt là buôn ma túy, một người buôn lậu vài ba gam chỉ là những vụ nhỏ, nhưng sợ nhất, chính là những loại tàu lớn / phà trộm vận chuyển hàng chục hàng trăm kilôgam, thậm chí có khi còn lên đến hàng tấn.
Điều này không chỉ nói lên số lượng tội phạm rất lớn, mà còn đồng nghĩa với việc sau lưng các băng nhóm tội phạm là những cây cổ thụ to lớn bao phủ. Hơn nữa, một khi bị bắt được thì đó chính là con đường chết, bọn này thường là những kẻ liều lĩnh và hung ác, bọn chúng hoàn toàn khác với đám người Long ca - chỉ dựa vào giấy dán hình xăm để giả vờ giả vịt làm một tên côn đồ.
“Giám đốc Lâm, chúc mừng chúc mừng!”
“Ngày cưới, nhớ phát kẹo mừng cho chúng tôi nha!”
Vừa đến công ty, khi mọi người nhìn thấy cậu liền tụ tập lại đây, Lâm Hiểu Đông vất vả lắm mới đuổi được bọn họ đi, khuôn mặt cười đến cứng đơ. Thanh niên xoa xoa cơ má, đi đến chỗ nhân viên kế toán phụ trách thủ tục kê khai hải quan rồi nói: “Sao chép toàn bộ bản kê khai cho tôi, tôi sẽ ra bến tàu xem thử.”
“A, bây giờ sao?” Em gái kế toán đeo kính sửng sốt một chút, “Nhưng tháng này, không phải đã kiểm tra rồi sao?”
“Cứ sao chép cho tôi.”
“Được rồi……” Trên chiếc bàn lộn xộn, cô tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng sao chép hết đống sổ sách dày cộm, Lâm Hiểu Đông nói cám ơn, rồi cầm lấy sổ sách rời khỏi văn phòng.
Em gái kế toán nhìn tấm lưng gầy guộc thẳng đứng của cậu, lén chụp trộm một tấm ảnh gửi trong nhóm kín do hội chị em lập nên, cô lập tức tru lên như một con sói: “Nhìn eo của giám đốc Lâm đi, là một đoản đao đoạt mệnh đó!”
“Lại một ngày ghen tị với chủ tịch Cố +1”
“Giám đốc Lâm đến đây làm gì vậy, vừa mới tới được 30 phút đã đi rồi?”
Em gái kế toán bụp bụp mà đánh chữ: “Anh ta nói muốn đến bến tàu để kiểm tra. Nói thật, nếu không nói đến mối quan hệ của anh ta với chủ tịch Cố, thì giám đốc Lâm là ông chủ tốt nhất trên thế giới. Trẻ tuổi, đẹp trai, có trách nhiệm, còn rất tâm lý đối với cấp dưới, không cho tăng ca!”
Sau khi nhận được vô số lời hâm mộ cùng ghen tị, cô cảm thấy hài lòng mà cất điện thoại, thành tâm thành ý mà nghĩ:
Thật sự hy vọng rằng, giám đốc Lâm có thể ở lại công ty lâu dài.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Thứ tư tuần sau, cũng chính là chương 22 chuẩn bị tiến vào V!
Mỗi ngày tôi đều kiểm tra lại V, tôi đã viết đến thế giới thứ ba ( khoảng hơn hơn bốn mươi chương), nếu muốn biết nội dung cụ thể, có thể đọc qua văn án, tôi đã đặt thêm một vài thế giới nhỏ ở phía sau hhh