Hai ngày cuối tuần tiếp theo lại đến, lần này hiếm có được dịp nào mà cả hai ngày không có con yêu quái hay thần thánh tứ phương đến mua ba thứ
đồ trong truyền thuyết này nọ. Thước Cần rảnh rỗi được Đỗ Khâm dạy cho
cách điều khiển vô số ngăn tủ di động và học thuộc giá của tất cả các
loại hàng hóa cổ quái trong đó. Sau khi học được cách mở bức tường và di chuyển ngăn tủ, hắn có cảm giác y như đang chơi game 3D trên màn hình
cảm ứng, sung sướng kéo ra kéo vào cả ngày đến quên trời đất, cuối cùng
Thiều Khuynh Tri phải đem nửa tháng tiền lương ra uy hiếp mới thành công khiến hắn ngoan ngoãn dừng tay.
Ngày đầu tuần đến công ty Thước
Cần tinh thần sảng khoái mặt mày sáng láng, ngay cả Thiều chủ tịch cũng
nhịn không được hỏi: “Hôm qua lại ngủ cùng Phú Quý à? Nhìn có vẻ rất có
tinh thần.”
Thước Cần lắc đầu: “Con mèo kia… Mà không đúng, cũng
chưa chắc nó đã gọi là mèo, biết đâu lại tên là chuột bay cũng nên, hai
ngày nay tôi chưa thấy nó đâu.”
Thiều Khuynh Tri bất đắc dĩ cười: “Chắc nó lại theo Anh Chiêu đi chơi rồi.”
Đúng lúc này điện thoại nội tuyến trên bàn đột nhiên vang lên, Thước Cần
thay Thiều Khuynh Tri bắt máy, là Candy ở bộ phận tiếp tân.
“Trợ
lý Thước, có ngài Thước muốn gặp Chủ tịch, không có hẹn trước.” Candy đè thấp giọng, cực kỳ bát quái cười đến vô cùng man rợ, “Nhìn qua hình như hơi giống cậu đó. Là cực phẩm cao phú suất đấy chết mất ~~~”
Khóe miệng Thước Cần điên cuồng co giật, buông điện thoại xuống cứng ngắc quay đầu: “Boss, có ngài Thước muốn gặp anh.”
Thiều Khuynh Tri nhíu mày nhìn hắn.
“… Là một… ngài Thước khác.”
Người xuất hiện quả nhiên là Thước Thừa Dụ mặc một thân tây trang chỉnh tề, chậm rì rì đi vào phòng tiếp khách.
“Thước đổng hôm nay hạ cố đến đây thật đúng là vinh hạnh cho tập đoàn nhỏ của chúng tôi.” Thiều Khuynh Tri đứng dậy đưa tay ra.
Thước Thừa Dụ cười đến vô cùng sáng lạn: “Nếu tập đoàn Vạn Vật của Thiều chủ
tịch mà còn gọi là nhỏ, vậy thì tổ tông gạo kê nhà chúng tôi đã sớm ăn
không đủ no chạy về nhà rồi.”
“Tổ tông” gạo kê vẻ mặt vặn vẹo trắng trợn trừng mắt nhìn anh hai nhà mình.
Thước Thừa Dụ cười cười bắt tay với Thiều Khuynh Tri: “Người có thể thu phục
được Tiểu Cần nhà chúng tôi, tôi phải đích thân đến cảm ơn mới được.”
Thước Cần trong lòng điên cuồng cười lớn, anh hai à anh quá ngây thơ rồi, tên này căn bản không phải là người!
Thước Thừa Dụ ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi đến chính là
vì Tiểu Cần. Gia đình tôi vẫn luôn hi vọng nó có thể vô lo vô nghĩ sống
vui vẻ, không cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Nhưng nhìn biểu hiện
của thằng bé trong buổi đấu thầu hôm nọ, tôi nghĩ có lẽ chúng tôi đã
nghĩ sai rồi. Tiểu Cần có giá trị của chính bản thân nó, không nên bị
quan điểm của người lớn ngăn cản nó tỏa sáng. Đây đều là nhờ công của
Thiều chủ tịch.”
Thiều Khuynh Tri ảm đạm cười: “Nếu lúc trước
biết cậu ấy là Thước tam thiếu, tôi tuyệt đối sẽ không dám tuyển Thước
Cần vào làm trợ lý của mình. Bản thân cậu ấy vốn rất thông minh, lại
quyết đoán, tôi chỉ là người cung cấp cơ hội để những điều đó được thể
hiện ra mà thôi, thật không dám nhận công lớn này.”
Thước Cần:
“…” Im đi đồ con nghé, ngài còn cái gì mà không dám nữa, đè đầu cưỡi cổ
bóc lột nhân viên còn không phải công ngài thì còn của ai!
“Được
rồi, chúng ta cũng đừng khách sáo với nhau nữa.” Thước Thừa Dụ dựa lưng
vào thành ghế, “Tôi biết tập đoàn Vạn Vật có một khu resort năm sao và
một thành điện ảnh ở Đồng Khê. Về sau phim mà công ty giải trí của tôi
quay đều sẽ lấy bối cảnh ở Đồng Khê, tập đoàn Quảng Thừa mỗi khi nghỉ
phép đều sẽ chọn địa điểm cố định là khu resort của Vạn Vật, coi như đây là một phần tạ lễ của tôi, cũng coi như chúng ta đôi bên cùng có lợi.”
“Thước đổng không hổ là người làm ăn. Nhưng mà không biết Thước Cần có đồng ý
chuyện này không?” Thiều Khuynh Tri mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Thước
Cần.
Thước Cần bĩu môi: “Có người dâng lên tận cửa thì dại gì không lấy!”
“Chậc, người nhà Thước gia bây giờ lại cánh tay khuỷu tay cong ra ngoài thế
này đây…” Thước Thừa Dụ cười cười, vẻ mặt như đang nói đùa nhưng ánh mắt nhìn về phía Thiều Khuynh Tri lại có chút đăm chiêu khó dò. (cánh tay khuỷu tay cong ra ngoài 胳膊肘就往外拐 đại khái trong trường hợp này ý là không theo người nhà mà lại đi bênh người ngoài)
Thiều Khuynh Tri cũng là người làm ăn, có tiền đưa tới cửa y cũng không dại
gì mà không nhận, sảng khoái ký vào hợp đồng mà bên Thước Thừa Dụ mang
đến.
Trước khi đi Thước Thừa Dụ còn kéo em trai mình qua, ôm lấy
hắn vỗ bôm bốp: “Sao hả, tổ tông gạo kê, vẫn là anh hai thương em nhất
có đúng không?”
“Anh thế này còn không phải là đem bán em trai sao?” Thước Cần lên án.
“Phải không?” Thước Thừa Dụ cười tủm tỉm rút ra một tấm thẻ quơ quơ trước mặt hắn.
“Em tự kiếm được tiền rồi, không cần xin tiền trong nhà nữa.” Thước Cần cực kỳ có cốt khí, mặt không đổi sắc đem thẻ nhét vào túi áo, “Nhưng mà nếu anh đã tự nguyện dâng ra, có ngu mới không lấy!”
Thước Thừa Dụ vui vẻ bóp bóp nhéo nhéo mặt hắn, sờ sướng tay rồi mới thỏa mãn rời đi.
“Không ngờ trong một gia tộc lớn như Thước gia mà anh em cậu vẫn có thể huynh
đệ hữu cung, tình cảm thân mật như vậy.” Thiều Khuynh Tri nhẹ nhàng cảm
thán.
“Con mắt nào của anh thấy chúng tôi huynh đệ hữu cung hả,
có mà huynh đệ hung tàn thì có.” Thước Cần xoa xoa hai má bị bóp đến
biến dạng của bản thân, hai mắt đột nhiên đảo loạn.
“Boss, nghe
anh nói có vẻ rất đa sầu đa cảm, mặc dù tôi không muốn chọc vào chỗ đau
của người khác, nhưng tôi tin người có tâm hồn vĩ đại như anh sẽ không
để ý đâu phải không.” Hắn cười xấu xa, “Vậy nên, tôi hỏi cái này, có
phải quan hệ trong gia đình anh rất căng thẳng lạnh nhạt không? Đấu đá
gay gắt cốt nhục tương tàn này nọ?”
Thiều Khuynh Tri chậm rãi dựa vào lưng ghế, gương mặt một chút cảm xúc cũng không có: “Tôi không có
gia đình, cũng không có người thân, chẳng có gì để đa cảm cả, chẳng qua
là nhận xét khách quan từ những gì tôi thấy thôi.”
Thước Cần
khoát tay, “Không nghe Đường Tăng nói sao, người hay yêu đều có mẹ sinh, khác nhau ở chỗ mẹ là ai thôi. Cho dù anh là thần thánh phương nào thì
cũng đâu thể chui từ tảng đá ra phải không ha ha ha……”
Thiều Khuynh Tri không nói gì, hờ hững nhìn hắn.
Thước Cần trợn mắt: “Chẳng lẽ anh thật sự chui từ trong tảng đá ra?! Cái
đệch, thế anh là Tôn Ngộ Không à?! Khoan đã, để tôi tính lại… Nếu anh là Đại sư huynh, vậy Mạch Đương Đương chắc chắn là Nhị sư huynh Trư Bát
Giới! Đỗ Khâm là Tam sư đệ, Phú Quý là bạch long mã, còn sư phụ… chẳng
lẽ là La Vũ…” Hắn bắt đầu đếm đếm ngón tay, “Không đúng, thừa ra Cửu
Nguyệt rồi… Lẽ nào cô ấy là Quốc vương Nữ nhi quốc, yêu Đường Tăng đến
chết đi sống lại nên đi theo luôn?!”
Thước Cần vì phát hiện trọng đại của bản thân, cảm thấy kích động vô cùng, nhưng vẫn không thấy
Thiều Khuynh Tri nói gì. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Thiều chủ tịch chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, vai không ngừng run rẩy.
“……
Anh cười cái gì mà cười!” Ông đây biến thành thần kinh động rồ như hôm
nay còn không phải là tại các người hay sao! Còn dám cười!
…
Buổi chiều có một cuộc họp nhỏ với người của bên tập đoàn Phượng Tê do Trịnh Mân cử đến để bàn về phương án phát triển dự kiến đối với khu đất bọn
họ tham gia đấu thầu. Người đại diện bên phía Phượng Tê bày tỏ vì cam
đoan trúng thầu phía bọn họ muốn điều chỉnh phương án theo hướng đã bàn, cung cấp lợi ích công cộng để đổi lấy sự ủng hộ từ phía Chính phủ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thước Cần đầu óc choáng váng quay về báo cáo
tình hình với Thiều Khuynh Tri, “Trịnh Mân nói thế nào cũng là dân làm
ăn, dành một phần diện tích đất lớn như thế cho công trình công, trừ lấy được cái danh tư bản yêu nước ra thì chẳng còn gì hết, khác gì đem tiền ném ra ngoài cửa sổ.”
La Vũ khoanh tay dựa vào cửa: “Tôi nghe
phong thanh thành phố đang phải nhanh chóng giải quyết vấn đề cấp nước
tưới tiêu cho vụ mùa sắp tới của bên nông nghiệp, chuẩn bị cải tiến toàn bộ hệ thống cấp nước, cần xây dựng một trạm chuyên dụng, hơn nữa yêu
cầu công trình phải xanh hóa toàn bộ phạm vi xung quanh nên đòi hỏi diện tích rất lớn. Ban đầu dự định quy hoạch ở phía tây thành phố, nhưng vị
trí ở đó không thuận lợi nên Chính phủ đang có ý định chuyển sang khu
phụ cận khu đất mà chúng ta đấu thầu. Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ được
mỏ vàng này, một khi Trịnh Mân chịu bỏ tiền, lại tự nguyện cung cấp miễn phí, mảnh đất này không về tay anh ta mới là lạ.”
“Lấy bối cảnh
của Trịnh Mân, chắc chắn đã sớm biết chuyện này, nói cách khác ngay từ
khi bắt đầu anh ta đã nhắm vào đây.” Thiều Khuynh Tri vuốt ve ngón tay,
chân mày nhíu lại, “Đi hỏi thăm nguồn gốc khu đất này, càng nhanh càng
tốt.”
La Vũ gật đầu đi ra ngoài. Cửa còn chưa khép lại, giám đốc
markerting trẻ tuổi đã chạy vào, mặt nhăn như quả táo tàu, khổ bức vô
cùng.
“Boss, tôi có việc này. Vợ tôi anh cũng gặp rồi mà, cô ấy
mang thai hơn tám tháng rồi, gần đây cơ thể không khỏe, chỉ sợ lại sinh
non mất, vậy nên có thể linh hoạt thời gian làm cho tôi được không, nữ
vương đại nhân và công chúa bảo bối nhà tôi mà làm sao thì tôi sống
không nổi mất!”
Thiều Khuynh Tri chậm rãi lau chén trà, “Vợ cậu
gần đây thấy sinh non mấy lần rồi, mà mãi vẫn chẳng thấy con trai của
hai người sinh ra.”
“A ha ha,” Giám đốc markerting gãi mặt cười
cười, “Lần đầu làm cha mẹ mà, căng thẳng lắm chứ. Nhưng mà con tôi là
công chúa, không phải con trai, boss à anh đừng có phán bậy được không.”
Thiều Khuynh Tri phũ phàng: “Cứ mơ đi, muốn con gái thì lần sau tiếp tục cố gắng.”
“Hừ, nói cứ như nhìn xuyên được bụng vợ tôi ấy, anh cũng đã đẻ con bao giờ
đâu…” Giám đốc marketing cò kè nửa ngày, sau khi cam kết một loại điều
kiện miệng bất bình đẳng mới vui vẻ chạy về nhà hầu hạ vợ.
Thước
Cần hiện tại đã nhìn rõ bản chất của Thiều Khuynh Tri: “Ngay từ đầu anh
đã muốn đồng ý cho anh ta về rồi, lại còn cố tình bắt chẹt người ta như
thế. Nhưng mà không thể không nói, anh đúng là rất giỏi, có thể khiến
cho nhân viên hoàn toàn tin phục như thế không phải ông chủ nào cũng làm được.”
“Cho nên mới nói đôi khi tuyển một vị trợ lý quá thông
minh cũng không phải là chuyện tốt.” Thiều Khuynh Tri nâng cằm, nghiền
ngẫm cười, “Các mối quan hệ chỉ ổn định khi có sự trao đổi. Tôi cho họ
tiền bạc, quyền lợi và tin tưởng vô điều kiện, họ đem toàn bộ trí óc và
sức lao động của mình ra để trao đổi. Nhưng tôi là người lãnh đạo một
doanh nghiệp, phải giữ được cái uy của bản thân, lúc vui vẻ có thể thoải mái như bạn bè, còn lúc cần thiết vẫn phải cho họ thấy tôi mới là ông
chủ, tiền trong tài khoản của họ nhiều hay ít là do tôi, không phải cứ
nhân nhượng là có thể thu phục lòng người.”
“Anh thế này không gọi là quản lý, mà là thủ đoạn.” Thước Cần không phục.
“Đối với một tập đoàn, nếu muốn củng cố nhân lực và hấp dẫn được nhân tài,
phải có phương pháp quản lý khoa học, đãi ngộ tốt, môi trường làm việc
thoải mái. Với quản lý cao cấp thì lại khác, những thứ đó chỉ có thể
dùng để giữ chân cấp dưới của họ chứ không phải bản thân họ. Tôi muốn
tập hợp những người khôn ngoan nhất thành một lực lượng đáng tin cậy,
nếu không dùng chút thủ đoạn thì cái ghế chủ tịch này cũng đã chẳng thể
ngồi đến hôm nay. Đối với một giám đốc hay quản lý cấp cao, không có
công ty này thì vẫn còn rất nhiều công ty khác sẵn sàng chìa ra một bản
hợp đồng với mức đãi ngộ tương đương, họ không bao giờ thiếu chỗ làm.”
Thước Cần có chút tỉnh ngộ, khẽ gật đầu.
Thiều Khuynh Tri nhắc nhở: “Hoàn cảnh đặc thù của cậu đã quyết định cậu phải
hiểu những điều này hơn những người khác. Nói thật, tôi không hy vọng
cậu biến thành người lộng quyền, thủ đoạn, nhưng phải biết nắm quyền
trong phạm vi cần thiết, cũng phải giữ được chữ tín của bản thân. Những
thứ này không có bất kỳ một điều luật nào quy định, nhưng đây là nguyên
tắc vận hành của cuộc sống.”
Thước Cần ngẩng đầu, vô cùng tự hào: “Không có đức hạnh thì không phải con cháu Thước gia, đây là gia huấn nhà tôi đó.”
Khóe miệng Thiều Khuynh Tri khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười ôn hòa, đuôi mắt hơi cong lên.
Thước Cần bị chói mù mắt chó, trong lòng ứa ra acid, được rồi, nể tình Thiều
chủ tịch còn có chút lương tâm dạy hắn những thứ này, hắn sẽ miễn cưỡng
thừa nhận nhìn boss nhà mình cũng hơi đẹp trai… hu hu vì sao gương mặt
này lại đi với một bộ não thần kinh thác loạn như thế cơ chứ QAQ