Cuối cùng Thiều Khuynh Tri vẫn quyết định tiếp tục dựa theo phương án
đầu tư vào khu đất dự thầu mà Trịnh Mân đưa ra. Xét trên tổng thể lợi
ích, dù được hay mất thì phía Vạn Vật không phải chịu tổn thất quá
nhiều, còn về hợp tác tiếp theo, y muốn từ từ thăm dò ý đồ của đối
phương.
Thước Cần thỉnh thoảng vẫn âm thầm phun tào boss nhà
mình, nhưng cũng là cấp dưới của Thiều Khuynh Tri. Đối với người này,
hắn có một loại tín nhiệm đặc biệt, không phải là cảm giác bộc phát mà
là một loại tin tưởng vô thức từ trong tâm khảm. Người đàn ông này dường như có thể nhìn thấu tất cả, nếu như y đã muốn, tất cả đều sẽ nằm gọn
trong lòng bàn tay y.
Hôm nay mẹ hiền thông báo sẽ đến thị sát
hoàn cảnh sống của con trai một vòng, Thước Cần vừa tan làm đã vội vàng
ba chân bốn cẳng chạy về, đã phải tìm ngõ ngách ít tắc nhất để đi rồi,
ai ngờ lại kẹt trong một cái hẻm nhỏ. Con hẻm này chỉ đủ một chiều xe
đi, không hiểu tên thần kinh nào lại đem xe đỗ chềnh ềnh ở ven đường,
khe hở còn lại một cái xe ô tô có gấp đôi lại cũng không nhét qua nổi.
Tính tình thiếu gia vừa bị Thiều Khuynh Tri mài giũa cho phẳng phiu lại bắt
đầu ồ ạt xông ra, hắn xuống xe, đá vào cốp xe kia một phát, gào lên với
một nhà hàng có kiến trúc tương đối đơn giản bên cạnh: “Có người sống
thì lăn ra đây cho tôi!”
Từ trong nhà hàng nhanh chóng “lăn” ra một nhân viên phục vụ.
Chân mày Thước Cần nhíu lại: “Đây là đường cái hay là phòng ngủ nhà các
người đấy hả, chường một cái xe ở đây để mời khách hàng ra ngủ tập thể
à, hả? Bây giờ tôi cũng phải ngủ ở đây luôn cùng các người có đúng
không?”
Nhân viên phục vụ này cũng có nhiều năm kinh nghiệm, biết có ba loại không thể dây vào, một là quan chức, một là thương nhân lớn, còn lại chính là con cháu của các vị kia. Xe Thước Cần đi mặc dù không
phải loại đắt, nhưng quần áo trên người lại toàn hàng hiệu, mở miệng đã
mắng người thế này, chắc chắn là tên phá gia chi tử con vị nào làm to
rồi, huống hồ con hẻm này là nơi các nhân vật có máu mặt thường xuyên
lui tới, nhân viên phục vụ lập tức chuyên nghiệp khom lưng giải thích
rằng vị khách này chuẩn bị đi luôn nên mới không đưa xe đến bãi đỗ.
Thước Cần vừa định hỏi là khách gì mà lại không có ý thức công cộng như thế,
phía sau đã truyền đến động tĩnh, có hai người đi ra. Hắn nheo mắt nhìn
kỹ, thế nào mà lại toàn người quen.
Một người là Trịnh Mân, người còn lại chính là vị “thần núi nhỏ có cái móng vuốt” Nhục Thu, hai người đang đứng ở cửa nói chuyện với nhau.
Nhân viên phục vụ sợ Thước
Cần làm ẫm ĩ lên đòi tìm chủ xe, vội vàng chạy sang hỏi: “Trịnh đổng, có vị kia xe không qua được, xe đang đậu có phải của ngài không? Ngài đưa
chìa khóa tôi giúp ngài dịch xe lên?”
Trịnh Mân nghe vậy ngẩng đầu nhìn trên đường: “Xe của ai cơ?”
Nhân viên phục vụ vội quay đầu: “Xe ở phía sau… hả? Xe đâu?”
Cả xe và người không biết từ khi nào đã biến mất khỏi con hẻm nhỏ…
…
Thước Cần vừa nhìn thấy Nhục Thu và Trịnh Mân đứng cùng nhau đã nhanh chóng
lùi xe ra khỏi hẻm. Hai người này thông đồng một chỗ, chắc chắn là có âm mưu dương mưu gì rồi, liệu có phải nhằm vào Thiều Khuynh Tri không?
Ngồi đây lo lắng bất an cũng không ổn, hắn quyết định phải báo cho Thiều chủ tịch biết. Nhưng lấy di động ra rồi Thước Cần mới phát hiện bản
thân không có phương thức liên hệ cá nhân của y, đến số của những người
khác trong văn phòng chủ tịch cũng không có. Hắn làm cái chức trợ lý này đúng là quá tuân thủ chức trách mà…
Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt
Thước Cần đã dùng tốc độ ánh sáng phóng đến công ty, ngay cả thang máy
cũng không đi trực tiếp leo thang bộ lên tầng bốn, còn không kịp thở lấy hơi, đang định đẩy cửa vào muốn báo cáo phát hiện tối qua với Thiều
Khuynh Tri thì gặp được La Vũ và một người nữa đi phía sau.
La Vũ trực tiếp quăng Thước Cần sang một bên, đẩy cửa ra: “Boss, tôi đem
thẳng lịch sử sống đến đây, có vấn đề gì ngài tự hỏi đi.”
Người phía sau nhàn nhã cười: “Đã lâu không gặp, Khuynh Tri.”
Thiều Khuynh Tri rất ít khi biểu lộ cảm xúc, hôm nay lại phá lệ vui vẻ, bước
đến ôm lấy vỗ vai người kia: “Cuối cùng cũng chịu về cơ đấy.”
Ninh Cửu Nguyệt và Đỗ Khâm cũng nhanh chóng đi đến hàn huyên cùng người nọ.
Chỉ còn lại mình Thước Cần bị quăng ra đứng ngu người ở góc tường âm thầm
nuốt nước mắt. Con mẹ nó, tuyệt đối là bị nguyền rủa rồi, vì cái lông gì người nào đến tìm Thiều Khuynh Tri đều là người quen cũ, đúng là oan
gia ngõ hẹp mà!
“Sao, ra nước ngoài một năm, ăn cơm Tây đến sắp ói ra chưa?” Thiều Khuynh Tri trêu chọc.
Yến Tây Như cười cười: “Cho nên tôi đã mang theo rất nhiều mì sợi đi cùng rồi.”
“Anh mà cũng biết nấu cơm? Chưa ngộ độc chết đúng là kỳ tích.” La Vũ bĩu môi.
Nhìn một đám người vui vẻ nói nói cười cười, thân mật như người một nhà, bản thân lạnh lẽo trơ trọi đứng trong góc, Thước Cần hai mắt bốc hỏa. Đúng
là thù mới hận cũ chồng chồng chất chất!
Nói đến thù cũ giữa
Thước Cần và Yến Tây Như, thật ra nguyên nhân cũng không phải xuất phát
từ hắn mà là Hồ Diệu. Yến Tây Như là giảng viên ở trường đại học của
Thước Cần, còn rất trẻ đã là giáo sư lý luận chuyên ngành âm nhạc cổ
điển, được công nhận là nghệ sĩ cổ cầm quốc gia, khí chất thanh nhã,
tính tình lại khiêm tốn nhã nhặn dịu dàng.
Một cực phẩm như thế
rơi vào trường đại học trở thành kỳ quan sống được hàng đàn nữ sinh
người trước ngã xuống người sau tiến lên ồ ạt bu vào, mỗi lần có lớp
phòng học lúc nào cũng đông đến không còn chỗ chen chân.
Xuất
phát từ tính tình, Yến Tây Như giữ bản thân rất trong sạch, gần như
không có bất kỳ tin đồn xấu nào, đối với các nữ sinh theo đuổi mình cũng dùng phương thức rất lịch sự để từ chối, vậy nên nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng top 10 nam thần trong trường, lượng fan não tàn ồ ạt tăng
lên như cương thi thấy người sống. Nam thần vạn người mê này lập tức trở thành kẻ thù không đội trời chung của tất cả phái nam, sinh viên nam
khắp các khoa ai ai cũng phẫn nộ.
Năm đó Hồ Diệu thích một em gái học đàn cello khoa thanh nhạc, tìm đủ mọi cách lấy lòng người ta, kết
quả có một ngày nhìn thấy nữ thần khóc đến hai mắt sưng đỏ, hỏi thăm mới biết là vì em gái này đưa thư tình bị Yến Tây Như từ chối. Hồ Diệu lập
tức bùng nổ, lôi theo Thước Cần đi đòi lại công bằng cho em gái kia. Kết quả hai người bị Yến Tây Như nói cho mấy câu đã á khẩu, mặt mày đen như đít nồi thảm hại quay về. Vì sự đau khổ của anh em tốt, Thước Cần từ đó cũng không có mấy cảm tình với Yến Tây Như.
Người này mỗi ngày
đều khoác lên cái vẻ thanh cao thoát tục không nhiễm khói lửa nhân gian, thật ra bên trong lại tối vô cùng, đã thế lại còn có qua lại với loại
tư bản ăn người như Thiều Khuynh Tri, chắc chắn cũng không phải thứ tốt
lành gì, nói không chừng lại là cái thứ có móng vuốt này nọ cũng nên.
“Khu đất mà La Vũ nói tôi có nghe qua rồi. Thủ đô là nơi phong thuỷ quy tụ,
khối đất kia nằm ở đông nam, bên cạnh trục đường trung tâm của hoàng
thành cổ, khi hoàng đế cổ đại đi cúng tế ngoài thành qua nơi này đều sẽ
dừng lại nghỉ ngơi, vậy nên mới có lời đồn.”
Thiều Khuynh Tri lập tức hỏi: “Lời đồn gì?”
Yến Tây Như cười nhạt: “Nghe nói vào thời nhà Minh, có người thấy loan điểu (1) từ nơi này bay lên trời, từ đó về sau khắp thiên hạ mưa thuận gió
hoà liên tục mười năm. Sau đó các đời vua tiếp theo đều quan tâm trùng
tu nơi này, hy vọng có thể được thần điểu ban phát điềm lành.”
La Vũ theo thói quen ngạo kiều hừ một tiếng, Thiều Khuynh Tri và những
người khác đều cười đến quỷ dị, chỉ có mình Thước Cần ngơ ngác cái gì
cũng không hiểu. Cái cảm giác như bị thiểu năng trí tuệ này!
“Cho dù là nơi có điềm lành thì lấy để làm gì? Chẳng lẽ muốn xây miếu ngày ngày cung phụng loan điểu?” Ninh Cửu Nguyệt nhíu mày.
“Trịnh Mân cũng không rãnh rỗi đến độ đi làm mấy chuyện như vậy.” Thiều Khuynh Tri lắc đầu, cuối cùng cũng tâm phát từ bi nhớ đến vị trợ lý nhà mình,
“Đúng rồi, Thước Cần, ban nãy cậu định nói gì với tôi phải không?”
Thước Cần đứng ngu người nửa ngày suýt nữa đã quên luôn nguyên nhân mình ba
chân bốn cẳng leo thang bộ lên đây, vội vàng kể hết toàn bộ chuyện hôm
qua.
Sắc mặt cả Thiều Khuynh Tri và Yến Tây Như đều trở nên thâm trầm: “Có quan hệ với Nhục Thu?”
Cái gì cơ? Nho thu? Vu thu?…… Các người làm ơn nói tiếng người có được không! (2)
Mấy người kia bắt đầu nhỏ giọng thảo luận gì đó, Thước Cần nghe không rõ,
cho dù có nghe rõ cũng không hiểu, đành phải ngồi đoán mò quan hệ giữa
Yến Tây Như và Thiều Khuynh Tri. Có lẽ do ánh mắt hắn quá trực tiếp, Yến Tây Như dường như cảm giác được, nghiêng đầu nhìn sang: “Sinh viên
Thước Cần, đi thực tập lấy kinh nghiệm cũng là chuyện tốt, nhưng em vẫn
phải đảm bảo thời gian lên lớp chứ, đúng không?”
Thước Cần dại ra, hắn hoàn toàn không ngờ Yến Tây Như thế mà vẫn nhớ mặt mình.
“Phải rồi, nếu cậu có lớp thì cứ đi, việc học không thể bỏ bê được.” Thiều
Khuynh Tri nghiêm túc gật đầu, “Tri thức là trụ cột phát triển, không
thể vì cái trước mắt mà bỏ qua lợi ích lâu dài.”
Thước Cần yên lặng xoay người đi ra cửa.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Đi mua tượng vàng Oscar đặt trên bàn anh.”
…
Buổi chiều, lúc Thước Cần đang vui vẻ chuẩn bị tan tầm thì bị Thiều Khuynh
Tri tóm lại, “Thước trợ lý, cậu đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thước Cần tâm không cam tình không nguyện đi vào phòng.
Boss à, lúc tan ca là khoảng thời gian quý giá cỡ nào, nỗi nhớ nhà tích tụ
cả một ngày trời dạt dào như sóng trường giang làm gì có tâm tư mà nghe
anh giảng giải về thế sự hả, nói chuyện lúc này không có hiệu suất đâu
biết không!
“Cậu đến công ty cũng sắp được bốn tuần rồi, mặc dù
chưa phải là nhân viên chính thức, nhưng theo quy định có vài việc tôi
vẫn phải tâm sự cùng cậu. Cậu có muốn tiếp tục công việc này không?”
Thái độ của Thiều Khuynh Tri rất ôn hòa, từng chữ nhẹ nhàng như gió xuân quất thẳng vào mặt Thước Cần.
Hắn uể oải nhìn boss nhà mình, hỏi kiểu này đảm bảo không có ý tốt: “Boss, anh hỏi thế là muốn tôi nói có hay không?”
“Cậu nghĩ thế nào thì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Ha, nếu tôi nói muốn chấm dứt hợp đồng lao động thì sao?”
“Không thể.”
“Biết ngay mà, nếu thế anh còn hỏi làm gì?”
“Rất nhiều nhân viên mặc dù đang làm việc nhưng lại không hài lòng với đãi
ngộ từ phía công ty, chuyện này đối với cả hai bên đều là tổn thất.”
Ngón tay Thiều Khuynh Tri nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Thước Cần bĩu môi: “Phải rồi, tổn thất lớn, thế thì nhanh sa thải tôi đi.”
Thiều Khuynh Tri đột nhiên hỏi: “Cậu sợ tôi à?”
Thước Cần còn chưa mở miệng trả lời, y đã nói tiếp: “Cậu không sợ. Cậu phòng bị tôi, vừa cảnh giác lại vừa tò mò muốn hiểu rõ.”
Thước Cần ngẩn người, không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới cào tóc lầm bầm: “Chuyện này phải nói thế nào đây? Đến bây giờ tôi vẫn không tin
nổi, hằng ngày báo cáo công việc với anh, cùng với đám Cửu Nguyệt học
nghiệp vụ, cùng các đồng nghiệp tầng dưới ăn cơm, đây là cảnh tượng cuộc sống văn phòng vui vẻ hài hòa hạnh phúc cỡ nào…” Nói đến đây, mặt hắn
đột nhiên tối sầm, “Thế nhưng giữa cảnh tượng hài hòa đó cứ luôn có vài
hình ảnh kỳ quái trà trộn vào! Anh có hiểu được cảm giác của tôi không?
Cái loại cảm giác y như Batman với Superman đang đại chiến thì trên trời đột nhiên có siêu nhân điện quang bay qua ấy! Anh có hiểu được không?!”
“…… Không ai gọi là trà trộn vào cả, hơn nữa hình ảnh so sánh cũng sai rồi.”
“Hiểu đại khái là được rồi.”
Thiều Khuynh Tri thoải mái cười rộ lên: “Tôi chọn cậu đúng là không sai chút
nào, vừa có giá trị lợi ích lại vừa có giá trị tinh thần. Cứ thế này thì chẳng mấy chốc vị trí vật biểu tượng của Phú Quý sẽ bị cậu đoạt mất
thôi.”
“…… Chức vụ vinh quang đấy cứ nhường lại cho người khác đi.”
“Cậu còn trẻ, chờ vài năm nữa, trải đời nhiều rồi, cậu sẽ không quá để ý đến những chuyện kỳ lạ xung quanh nữa. Làm việc ở đây, so với bên ngoài đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại, tin tôi đi.” Thiều Khuynh Tri đứng lên, “Tóm lại, cứ tiếp tục cố gắng phát huy trí thông minh và duy trì
thần kinh thô của bản thân, tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu đấy.”
Thấy Thước Cần trợn mắt nhìn mình, Thiều chủ tịch đăm chiêu suy tư: “Sao,
thần kinh thô là đang khen cậu có khả năng thích nghi tốt còn gì?”
“Ai dạy anh ngữ văn thế hả!”
“Giáo trình Hán ngữ hiện đại không có từ này đâu, tóm lại cứ hiểu đại khái là được rồi.”
Ăn miếng trả miếng, bụng dạ hẹp hòi! Thước Cần tuyệt vọng trừng mắt, đáng
lẽ ngày xưa hắn nên học văn cho đàng hoàng, trau dồi vốn từ cho phong
phú để biểu đạt sự khinh phỉ cái người thần kinh này mới phải.
—— Quyển thứ nhất • Thế giới mới xinh đẹp • hoàn ——
__________________
Chú thích:
(1) Loan điểu (鸾鸟): Thần điểu trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, sinh
trưởng ở thời kỳ cổ tại Loan Châu (hiện nay là huyện Loan Xuyên, thành
phố Lạc Dương), có họ hàng với phượng hoàng. Trong Sơn Hải kinh viết
“Hướng tây nam 300 dặm là hòn núi Nữ Sàng 女床, có loài chim, dạng nó như
chim trĩ mà văn năm màu, tên là loan điểu 鸞鳥, thấy được thì thiên hạ yên ổn.”
(2) Nhục (蓐 – yu) phát âm gần giống Nho (儒 – ru) và Vu (于- ru)