Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 41: Chương 41: Công chúa Mạn quốc




Đây là đâu?Khinh Ti lần nữa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng hết sức xa lạ, nàng nhớ sau khi uống xong chén canh liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

- Điện hạ, người tỉnh rồi sao?

- Các ngươi là ai? Đây là nơi nào?

- Bẩm điện hạ, nơi này là Mạn quốc, vương tử đã đưa người về đây

Nàng nghe cung nữ nói liền có thể hiểu ra, đêm đó hắn nói như vậy cũng là có lý của hắn, nhưng hắn làm như vậy nàng không khỏi có chút thất vọng.

Cái nàng muốn chính là cùng hắn đối mặt với sống gió, cho dù là nguy hiểm nàng cũng không sợ.

Hắn cư nhiên lại để nàng rời xa hắn, một mình gánh lấy trách nhiệm.

- Khinh nhi, muội tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái cứ nói với ca ca

- Ca, hôm đó huynh đã nói thân phận của muội cho chàng ấy rồi đúng không?

- Đúng vậy

- Ha, hoá ra chàng còn biết trước thân phận của muội, vậy mà khiến muội lo lắng nhiều ngày như vậy

- Khinh nhi, muội bình tĩnh, mà khoan đã…

… sao muội lại biết thân phận của mình, ta chưa nói cho muội mà?

- Có một người thần bí nói cho muội, hắn còn giúp muội nhớ ra chuyện lúc nhỏ

Đúng vậy, Mạc Lăng Vân, công chúa Mạn quốc mới chính là thân phận thật sự của nàng, hiện tại mọi chuyện cũng đã không còn là bí mất nữa rồi.

- Người thần bí?

Mạc Cảnh Quân nhíu mày hỏi lại nàng, không phải chỉ có thế lực Vân vương thôi sao, vậy nếu có thêm một thế lực khác khẳng định Hàn Sơ sẽ gặp bất lợi.

- Đúng vậy, người đó tự xưng là Tiểu Ca Ca, có điều muội không nhìn thấy được gương mặt của hắn

- Không xong rồi, nếu vậy Điềm vương chắc chắn không đề phòng được

- Ca, ca giúp chàng đi mà

- Muội yên tâm đi, ta sẽ gửi thư nói cho hắn, chịu này cứ để ta giải quyết

- Nhưng mà muội lo…

- Được rồi nghe lời ta, phải rồi, muội trở về còn chưa đến tìm mẫu hậu, rảnh thì muội đến đó cùng bà ấy

- Muội biết rồi

Bên phía Gia Thừa quốc, sau khi đoàn sứ thần rời khỏi kinh thành trong cung liền xảy ra chuyện.

Hoàng đế bị ám sát, các thái y tận lực cứu chữa nhưng bất thành, cuối cùng hoàng đế băng hà, tình hình trong cung rối loạn.

Sự việc bất ngờ, hoàng đế còn chưa để lại thánh chỉ truyền ngôi, Vân vương lại cho bính lính phong toả toàn thành để tìm thích khách.

- Vương gia, đã bắt được một trong số những thích khách hôm đó

- Đi, chúng ta đi thẩm vấn hắn ta

Vân vương dẫn người đi đến địa lao nơi giam giữ thích khách, nơi đó đã bày sẵn hình cụ để tra tấn phạm nhân.

- Nói mau, là ai sai ngươi đi âm sát hoàng thượng

- Muốn ta nói ra? Đừng có mơ!

- Được, ta xem miệng ngươi cứng được đến khi nào, người đâu, dụng hình

Địa lao truyền đến từng trận la hét tê tâm liệt phế, phạm nhân bị dùng hình không thể nào diễn tả được sự đau đớn mức độ nào.

- Nói!

- Ta nói… ta nói, là Điềm vương, Điềm vương sai ta làm

- Ngươi nói là sự thật?

- Ta không có lừa người, là Điềm vương sai ta ám sát bệ hạ rồi sau đó là ám sát người để đoạt vị

- To gan, Điềm vương lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người đâu, mau đi bắt người

- Dạ

Một phần ba binh lực sau khi hoàng đế băng hà đã rơi vào trong tay Vân vương, một phần còn nằm trong tay hắn, một phần còn lại là do Tử Các Tường nắm giữ.

Binh lính dưới sự dẫn đầu của Vân vương rầm rộ tiến về Điềm vương phủ bắt người.

- Vương gia, không xong rồi, mật thám của chúng ta báo lại, phạm nhân đã khai ra người sai khiến

- Ta biết rồi

- Người mau rời khỏi đây nhanh đi, nếu không sẽ không kịp đâu

- Tại sao ta phải rời khỏi, liên quan gì đến ta chứ

- Phạm nhân đó nói người là kẻ chủ mưu, hiện tại Vân vương đang trên đường đến đây

- Ta sợ hắn sao, vả lại ta không có làm, nếu bỏ trốn khác nào nói cho cả thiên hạ biết thủ phạm là ta

- Vương gia, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt

Hà Thụy gấp đến độ muốn khiêng hắn mà bỏ trốn, vậy mà chủ nhân nhà hắn cứ thong thả ngồi uống trà như đang đợi người đến bắt mình đi.

- Không cần nữa, người đến rồi

Hàn Sơ lời vừa dứt cửa liền bị đẩy ra, Hàn Vũ bước vào trước sau đó là đám cấm vệ quân kéo vào bao vây lấy hắn cùng Hà Thụy.

- Người đâu, mau bắt tên đại nghịch bất đạo đó lại cho bổn vương

Binh lính xông đến, Hà Thụy rút kiếm nhưng bị Hàn Sơ ngăn lại.

- Ngươi rời đi trước, ta tự sẽ có cách ứng phó

- Không được, thuộc hạ không thể để người một mình đối phó với bọn họ

- Các ngươi còn muốn đi sao, ta nói cho các người biết, hôm nay một người cũng đừng hòng rời khỏi được nơi này

Hàn Sơ không thèm để ý đến hắn ta,Vân vương trong lòng tức tối nhưng lại cố áp chế.

Chỉ cần hắn rơi vào trong tay hắn ta, hắn ta sẽ có cách trả lại gấp trăm ngàn lần.

- Hà Thụy, ta ra lệnh cho ngươi mau chóng rời đi

Hà Thụy thật không cam tâm nhưng đối với mệnh lệnh của chủ nhân hắn không thể làm trái, Hà Thụy cắn răng xoay người dùng khinh công rời khỏi vương phủ.

- Không cần đuổi theo, chỉ là một con chó mất nhà cũng sẽ không làm được trò trống gì

Đám binh lính đuổi theo nhưng Vân vương ngăn lại, cùng lắm chỉ là một thuộc hạ nho nhỏ hắn ta cũng không mấy để tâm.

Điều quan trọng nhất bây giờ là hắn ta nhất định phải lấy được binh phù trong tay Hàn Sơ.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt người

- Không cần, ta tự đi được

Hàn Sơ quét mắt qua một lượt đám binh lính, bọn họ đang định xông lên thì bị ánh mắt sắc lạnh của hắn doạ cho lùi lại.

Từ đầu hắn không có biểu hiện lo lắng gì, cứ một bộ bình thản khiến Vân vương thật gai mắt, hắn ngược lại cứ như vậy tự mình đi đến Hình bộ chịu thẩm vấn.

Vân vương dẫn đám binh lính đi theo để đề phòng hắn giữa chừng bỏ trốn, có điều Vân vương đoán sai rồi, hắn không hề giở trò mà còn đem một bộ dáng bình thản vào trong ngục.

- Nể tình huynh đệ bao năm nay của chúng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất giao ra binh quyền, ta sẽ cho ngươi chết được thống khoái một chút

- Ngươi chẳng phải có thể tịch thu binh quyền của ta sao, ở đây phí lời với ta làm gì chứ?

- Ngươi đừng ở đó giả ngu, thiết kị quân của ngươi chỉ nghe lệnh của người nắm giữ binh phù, mau giao binh phù ra đây

- Muốn nó sao, vậy được, ta cho ngươi

- Nói đi, ngươi giấu nó ở đâu

- Lại gần đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi

Vân vương bán tín bán nghi, hắn sẽ dễ dàng chịu giao ra binh phù như vậy sao?

- Có gì thì nói đi, không cần thiết phải như vậy đâu

- Sao vậy, sợ ta rồi à?

Hắn cười giễu cợt, Hàn Vũ bị hắn đoán đúng tâm tư trong lòng liền thẹn quá hoá giận.

- Ngươi chỉ là một tên phạm nhân đang chờ chết, ta có gì phải sợ ngươi, chết đến nơi còn hoang tưởng

- Thật vậy sao? Vậy tại sao ngươi không dám lại gần đây?

- Ai nói ta không dám, ngươi tốt nhất đừng có giở trò

- Ta đang nằm trong tay ngươi, có thể giở trò gì được chứ

Vân vương mang tâm đề phòng tiến lại gần hắn, Hàn Sơ nói nhỏ vào tai hắn cái gì đó, chỉ thấy Vân vương gấp gáp bỏ đi.

Kinh thành kể từ hôm đó liền lan truyền ra tin tức, Điềm vương mưu hại hoàng đế, âm mưu đoạt vị bị giam giữ trong đại lao có trọng binh canh giữ, chờ ngày xử tử.

Hàn Vũ hôm đó đi đến một nơi rồi liền không thấy đâu, cứ giống như bốc hơi khỏi thế gian, không một ai nhìn thấy hắn ta đâu.

Ngược lại là Nhàn vương Hàn Quân, hắn không màn chính sự triều đình lại được một số người ứng cử là tân đế, chọn ngày hoàng đạo tiến hành đại điển đăng cơ ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

- Ca của ta đâu?

Khinh Ti kích động ở bên ngoài chính điện của đông cung đi tới đi lui, hiện tại ca ca nàng chính là Mạc Cảnh Quân được phong làm thái tử, chính sự nhiều việc có điều nàng đang rất gấp.

Với thân phận công chúa Mạn quốc, nàng muốn biết tin tức về hắn liền dễ như trở bàn tay.

- Bẩm công chúa, thái tử điện hạ đang bàn chính sự, thỉnh người chờ thêm một chút

Cung nữ dâng trà lên cho nàng, Khinh Ti nào còn tâm trạng uống trà, nàng cứ ôm bụng mà trong lòng không ngừng lo lắng.

Bụng nàng càng ngày càng lớn, cũng đã sắp đến ngày sinh nở, lại nghe tin tức của hắn bảo nàng sao ngồi yên được.

- Không được, ta không đợi được nữa, ta phải đi tìm ca ca

- Công chúa chậm thôi, trong bụng người còn có tiểu chủ tử

- Ta biết chứ, nhưng tình huống rất khẩn cấp

Nàng mặc kệ lời nha hoàn mà đi đến thư phòng, Khinh Ti vừa đi ra khỏi cửa đã chạm mặt Mạc Cảnh Quân.

- Muội đừng vội, ta đến rồi, có gì từ từ nói

- Ca, huynh mau cho người cứu chàng ấy đi, cứu chàng ấy đi mà

- Muội bĩnh tĩnh đã, để ta nghĩ cách, đừng kích động ảnh hưởng đến hài tử

- Muội… muội…

- Được rồi, các ngươi mau dìu công chúa vào phòng

Cung nữ tiến đến đỡ lấy nàng dìu vào trong, Khinh Ti ngồi xuống ghế nhưng trong lòng không yên.

- Ba ngày nữa Điềm vương bị xử trảm, đến lúc đó ta sẽ cho người cướp pháp trường

- Như vậy có được không?

- Muội yên tâm, ta sẽ cho ảnh vệ đi cứu người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu

- Được, vậy muội chờ tin của ca

- Ừm, muội mau về nghỉ ngơi đi

- Vậy muội đi đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.