Khinh Ti khẽ mở đôi con ngươi trong suốt, ánh mắt nàng hồn nhiên dán chặt vào gương mặt tuyệt mĩ phóng đại trước mắt.
Đêm qua trời cứ nổi sấm chớp, mỗi lần nàng giật mình tỉnh dậy hắn đều sẽ dỗ nàng ngủ, cứ như vậy một lúc nàng liền nằm trong lòng hắn an ổn say giấc.
Tuy bây giờ nàng được người khác xem là ngốc nữ nhưng nàng đều có thể cảm nhận được hắn đối tốt với mình.
Nàng đưa tay khẽ chạm vào đôi mày kiếm của hắn, Hàn Sơ bất chợt mở mắt, có điều Khinh Ti không vì vậy mà rụt tay lại.
Chắc có thể là do tâm trí nàng bây giờ như một hài tử nên không cảm thấy ngượng ngùng.
Hàn Sơ cũng không vì nàng chạm vào mình mà cảm thấy khó chịu, ngược lại hắn còn mỉm cười dịu dàng với nàng, muốn có bao nhiêu sủng nịch liền có bấy nhiêu.
- Là ta làm chàng tỉnh giấc sao? Xin lỗi
- Không phải do nàng, Khinh Nhi nàng không cần xin lỗi ta, nàng không có lỗi
- Ừm, phu quân, chàng thật mĩ a!
Lần đầu tiên có người khen hắn mĩ mà có thể làm hắn vui vẻ đến vậy, chỉ cần nàng thích dung mạo này, hắn bằng lòng để nàng ngắm cả đời.
- Vậy sao, nàng thích ta không?
- Khinh Nhi rất thích phu quân, phu quân chỉ là của một mình Khinh Nhi thôi
Nàng vươn tay ôm cổ hắn rồi đặt lên má hắn một cái hôn, Hàn Sơ hưởng thụ cảm giác được nàng hôn.
“ Thì ra cảm giác được người mình thích hôn là vui vẻ như vậy, không được, ta phải nhanh chóng chuyển đồ sang đây với nàng ấy thôi”
Mỗ nam nào đó liền nảy ra ý định dọn đồ, thế là không hề để chậm trễ, sau khi cùng nàng đi dùng bữa sáng xong liền cho người dọn tất cả đồ của hắn sang viện của nàng.
...----------------...
Phủ Vân Vương cách hoàng cung khá gần, kể ra không thể không nói, phủ Điềm Vương lại cách hoàng cung một quãng khá xa, đây có phải là thiên vị rồi hay không?!
- Tin tức thu thập đến đâu rồi?
Nam nhân ngồi trên chủ vị âm thanh trầm thấp hỏi thuộc hạ vừa từ ngoài đi vào, tên thuộc hạ đến trước mặt hắn liền quỳ xuống hành lễ.
- Bẩm chủ nhân, Điềm Vương phi vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu trúng độc
- Sao có thể, hôm đó ta chính mắt nhìn thấy nàng ta uống chén trà đó, ngươi có tận mắt trông thấy nàng ta vẫn bình thường không?
- Cái đó thì không, thuộc hạ chỉ thăm dò được từ nha hoàn trong Điềm Vương phủ...
...dạo này Điềm Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, rất khó để đến gần viện của nàng ta
Vân Vương có vẻ suy tư, Điềm Vương phủ đột nhiên canh phòng nghiêm ngặt, không lẽ là cố tình phong tỏa tin tức, nàng thực chất đã trúng độc của hắn.
- Mà thôi, chuyện đó tạm thời cũng không cần động đến, Vương tử Mạn quốc sắp đến, hiện tại nên chuẩn bị rồi
- Dạ
Mấy ngày trước được tin sứ thần Mạn Quốc đến thăm, hoàng đế còn chưa giao nhiệm vụ tiếp đón sứ thần cho người nào.
- Hoàng huynh, mấy ngày nữa sứ thần Mạn Quốc đến, huynh có ý định gì không?
Nhàn Vương bình thường rất hay đến Điềm Vương phủ, hắn đang cùng Hàn Sơ ngồi trong đại sảnh dùng trà.
- Ta thì có ý định gì được chứ, đệ bình thường không lo đến việc triều chính, sao nay lại hỏi đến việc này?
- Chỉ là muốn tham gia tạo chút náo nhiệt thôi
Hàn Quân phe phẩy quạt trong tay, tay còn lại cầm lên tách trà thong thả uống một ngụm.
Kinh thành ai cũng đều biết Nhàn Vương không nói chuyện chính sự chỉ thích thưởng rượu xem hoa, với Điềm Vương giao tình rất tốt.
- Vương gia, không xong rồi!
Hắn đang cùng Hàn Quân uống trà trò chuyện, Hà Thụy vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng xông vào.
- Có chuyện gì mà ngươi lại gấp gáp như vậy, lần đầu ta thấy đó nha
Nhàn Vương phe phẩy quạt một bộ hứng thú, không biết Vương phủ có gì náo nhiệt mà lại khiến Hà Thụy bất chấp quy cũ như vậy.
- Nhàn Vương gia cũng ở đây sao, thuộc hạ thất lễ
- Không có gì, à, có chuyện gì nói nhanh đi chứ
- Xém chút quên, Vương gia, Vương phi trèo lên mái nhà rồi
- Gì chứ, nhanh lên, mau qua đó
Đang ngồi trên ghế, còn chưa nghe hết câu Nhàn Vương liền chỉ cảm nhận có một cơn gió lướt qua.
Hàn Sơ chưa gì đã chẳng thấy đâu, tốc độ này phải nói là kinh người, Hàn Quân vội theo sau đi xem náo nhiệt.
- Khinh Nhi, nàng đứng yên đó, đừng cử động lung tung
Chỉ thấy nữ nhân vận một thân hồng phấn đang ở trên mái nhà với tay sang cành hoa lê gần đó.
Nghe tiếng hắn gọi, nàng nhìn xuống, chân không cẩn thận bước hụt.
- A!
Nàng bị rơi xuống, cổ áo mắc vào cành lê, cả người treo lủng lẳng trên cây, Hàn Sơ định vận khinh công đến cứu nàng nhưng bị Hàn Quân túm áo lại.
- Đệ cản ta làm gì?!
- Bây giờ huynh dùng khinh công rồi cứu người bằng cách nào?
Tình thế hiện tại không phải nàng đang đứng trên cành cây, cũng không chịu rơi xuống để bọn họ đỡ mà cứ bị treo lên trên đó.
Hàn Quân lắc đầu, hoàng tẩu của hắn gặp nguy hiểm lại khiến hoàng huynh của hắn trở nên không thông minh như vậy.
- Vậy để ta cho người chặt cây lê đó
- Phu quân, không cần phiền vậy, ta có cảm giác hình như sắp rớt rồi
Khinh Ti vừa nói xong cành cây liền phối hợp mà 'rắc' một tiếng, nàng bị thả rơi tự do xuống dưới.
Hàn Sơ thân thủ nhanh nhẹn đón lấy nàng, nàng được hắn đỡ hoàn toàn không bị thương chút nào mà nằm gọn trong vòng tay hắn.
- Hoàng tẩu, tẩu đúng thật là hù chết bọn ta rồi
- Ngươi chết rồi sao? Sao vẫn còn đứng đó, không phải là cương thi đó chứ?!!
Khinh Ti quay sang nhìn Hàn Quân rồi sợ hãi rút vào lòng hắn, Nhàn Vương gia lần đầu gặp tình huống này khóe môi được một hồi run rẩy.
- Hoàng huynh, chỗ này của hoàng tẩu vẫn ổn chứ
Nhàn Vương chỉ chỉ tay vào đầu hỏi hắn, Khinh Ti quay sang trề môi tức giận.
- Ngươi nói ta ngốc đó hả, nam nhân xấu xa, cả nhà ngươi mới ngốc đó
- Chỉ có hắn ngốc thôi, ta không ngốc
Hàn Sơ vội lên tiếng sửa lại, khi không đệ đệ hắn chọc nàng làm gì để nàng chửi lây sang cả hắn.
- Chuyện này là sao thế, hoàng huynh, huynh nói một chút nghe xem
- Vào trong rồi nói
Hắn đỡ nàng vào trong phòng, Hàn Quân đi theo sau hai người vào trong.
- Gì chứ, huynh nói tẩu ấy uống ly trà Vân Vương đem tới liền thành ra bộ dạng này
- Ừm, bây giờ còn không biết nàng ấy bị làm sao, ta đang lo lắng không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe nàng ấy không