Vương gia, Vương phi cùng với mấy nha hoàn đang náo loạn trong phòng
- Có chuyện gì nữa sao?
Hàn Sơ đặt quyển sách trên tay xuống bàn ngước lên hỏi Hà Thụy, bình thường nàng đã không chịu ngồi yên, bây giờ càng lại không để Vương phủ yên tĩnh được.
Hắn đã quá quen với việc nàng náo loạn, hắn cũng không hề trách nàng, ai bảo nàng là nương tử của hắn cơ chứ, cho dù nàng dở cả Vương phủ hắn cũng không nói gì.
- Vương phi không chịu để bọn họ tắm rửa, thế nên các nha hoàn mới định giữ Vương phi lại, ai ngờ Vương phi còn cắn người
- Ta biết rồi, ta qua đó ngay
Thật hết cách với nàng, trong Vương phủ này chỉ có hắn mới có thể đến gần nàng thôi, những người khác đến gần đều bị nàng cắn.
Hàn Sơ đi đến phòng nàng, hắn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng đổ vỡ, Khinh Ti đang nấp trong một góc, mấy nha hoàn đứng một bên không ai dám tự ý hành động.
- Các ngươi một lúc thì dọn dẹp đống đổ nát này đi, nàng ấy cứ giao cho ta
- Dạ Vương gia
Khinh Ti đang ngồi trong góc nghe giọng của hắn mới chịu đứng dậy chạy ra ngoài, nàng chạy đến ôm cổ hắn.
- Sao vậy, có bị thương chỗ nào không?
- Không có, ta không muốn đi tắm
- Khinh Nhi ngoan nào, đi tắm mới có thể ngủ được, nếu không sẽ rất bẩn
Hắn nhẹ giọng dỗ nàng, nàng đưa đôi mắt ngập ánh nước lên nhìn hắn, một bộ ủy khuất như mèo nhỏ bị bỏ rơi làm hắn trong lòng mềm nhũn.
- Nhưng ta không muốn bọn họ, ta chỉ muốn phu quân
- Được, ta ở đây với nàng, chúng ta cùng đi tắm
- Đi tắm a!
Đám nha hoàn đã chuẩn bị nước tắm từ trước rồi lui ra ngoài, bình thường nàng không thích bồn tắm nên hắn đã cho người xây dựng riêng một hồ nước cho nàng ở sau viện.
Nàng ngoan ngoãn theo sau hắn đi đến hồ nước, hồ nước hình tròn diện tích khá rộng, mặt nước còn lượn lờ một màn khói trắng mỏng.
- Nàng làm cái gì vậy?
Áo ngoài bị nàng cởi ra ném trên nền đất, Khinh Ti nghe hắn hỏi liền ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ngây ngốc không hiểu hắn có ý gì.
- Đi tắm a, tắm phải cởi y phục, phu quân chưa từng tắm sao?
- Không phải, nàng cứ tắm trước đi, có gì gọi ta, ta ở ngay bên ngoài
- Ừm
Hàn Sơ lật đật đi ra ngoài, hai mươi năm qua còn chưa chạm vào nữ nhân huống gì nhìn nữ nhân tắm, hắn có phần ngượng rồi nha.
Khinh Ti cởi y phục rồi nhảy xuống hồ, nàng vui vẻ nghịch nước ở trong đó đến quên cả trời đất.
- Khinh Nhi, đã xong chưa?
Ở bên ngoài đợi một buổi mà không thấy nàng có động tĩnh gì, Hàn Sơ lên tiếng hỏi. Không có tiếng trả lời, hắn lo lắng vội trở vào trong xem thử.
Nữ nhân nào đó vậy mà lại ngủ quên luôn ở trong hồ nước, hắn lắc đầu, ba phần bất đắc dĩ đi đến đỡ nàng dậy.
Da thịt trắng nõn, hắn có cảm giác trên tay mềm mại, cả người cứng đờ một lúc, gương mặt hắn bất giác đỏ đến tận mang tai.
Dùng hai tay bế nàng lên rồi đặt trên giường, Hàn Sơ tỉ mỉ giúp nàng lau khô người rồi mặc lại y phục.
“ Hàn Sơ ơi Hàn Sơ, ngươi tỉnh táo lại một chút đi, không thể nhân lúc nàng ấy như vậy mà làm bậy được “
Thân thể nữ nhân yêu kiều nằm trên giường, quanh thân thoang thoảng hương hoa lan tinh khiết, là nam nhân hắn sao lại không dao động cho được, đặc biệt hắn còn thật sự thích nàng.
Hơi thở theo đó dần trở nên nặng nề, Hàn Sơ cố gắng áp chế dục vọng trong lòng mình mà mặc từng món y phục cho nàng.
Nàng khẽ trở mình, hai cánh tay ôm chặt lấy tay hắn, bàn tay chạm phải nơi mềm mại khiến dục vọng hắn vừa áp chế xuống lại một lần nữa bị khơi lên.
“ Ta thừa nhận ta không phải quân tử gì, nếu ta thật sự động vào nàng ấy vào lúc này...
...không biết khi tỉnh táo nàng ấy có vác đại đao chém ta không nhỉ?”
Nhận thấy suy nghĩ của mình Hàn Sơ vội đưa tay gõ vào đầu một cái rồi nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
Cái dáng vẻ chạy trối chết của hắn làm gì còn giống Vương gia cao quý, lạnh lùng của lúc trước.
- Vương gia, người bị sao vậy, sao mặt lại đỏ lên rồi?
Hà Thụy đứng bên ngoài vừa thấy hắn vác gương mặt đỏ bừng ra ngoài liền tò mò lại hỏi.
Hàn Sơ chẳng thèm để ý đến tên thuộc hạ nhiều chuyện của mình mà một mạch chạy đến lãnh tuyền quen thuộc của mình.
Cứ như vậy mãi chắc hắn hỏng người mất, cũng không biết chừng nào nàng mới tỉnh táo lại, đợi nàng tỉnh táo rồi hắn khẳng định sẽ không buông tha nàng.
Sắc trời dần chuyển tối, bầu trời đêm vậy mà lại chẳng có lấy một ánh sao, qua một lúc không khí dần chuyển lạnh, từng hạt nước nặng trĩu rơi xuống.
“ Ầm, ầm”
Tia sét xẹt ngang qua bầu trời để lại âm thanh đinh tai nhức óc, Khinh Ti đang ngủ trên giường bị tiếng động lớn làm cho giật mình tỉnh giấc.
Tiếng ào ào cùng với âm thanh của sấm sét không ngớt, nàng sợ hãi nép vào một góc phòng, Khinh Ti từ nhỏ đã rất sợ tiếng sấm.
Cho dù là nàng của thế giới nào đều như vậy, mỗi khi trời đổ mưa có cả sấm sét là nàng liền sợ hãi đến không ngủ được.
- Mưa rồi sao?
Hắn đứng bên cửa sổ ở thư phòng đưa tay ra hứng từng giọt nước, Hà Thụy đứng như pho tượng bên cạnh gật gật đầu.
- Vương gia biết rồi còn hỏi
- Sao ngươi lại hay phá đám như vậy, mau cút cho ta
- Thuộc hạ cút ngay đây
Sai đi làm nhiệm vụ thì lề mề như con rùa, mà hễ kêu cút đi là chạy nhanh còn hơn thỏ, Hàn Sơ lắc đầu nhìn căn phòng chỉ còn lại mình hắn.
“ Tiếng sấm to như vậy không biết Khinh Nhi ngủ được không, hay là ta sang đó xem thử một chút chắc không sao đâu “
Nghĩ là làm, hắn có vẻ không do dự mà chạy đến phòng nàng.
- Khinh Nhi, nàng làm gì trong góc đó vậy, mau ra đi
Hắn thấy nàng cuộn mình trong một góc mới nhớ ra là nàng sợ tiếng sấm, lúc trước hắn như có như không thăm dò đủ chuyện về nàng, vậy mà bây giờ lại quên mất chuyện này.
- Ta sợ lắm
- Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng
- Phu quân, chàng ở lại đây với ta đi, không được bỏ ta lại đâu
- Được, ta không đi đâu cả
Hàn Sơ ngồi bên giường, Khinh Ti thấy hắn liền từ từ di chuyển ra ngoài ôm chặt lấy hắn, có vẻ như nàng sợ hắn đi mất nên dùng cả hai tay lẫn hai chân ôm hắn lại.
- Ngủ thôi, đêm nay ta ở đây, nàng đừng lo
Vòng tay ra sau gỡ tay nàng ra, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường tay kia kéo chăn đắp cho nàng.
Bản thân hắn nằm xuống bên cạnh nàng rồi đưa tay ôm trọn nàng vào lòng.
- Phu quân, bọn họ nói ta ngốc, phu quân có bỏ rơi ta không?
Nằm trong lòng hắn, Khinh Ti chợt ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, khoảng cách lúc này rất gần, cả hai đều có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt đối phương.
- Sẽ không, cho dù nàng ra sao ta đều không bỏ rơi nàng
Tình cảm hắn dành cho nàng có thể nói lần đầu gặp mặt đã rung động, lâu dần ở bên nàng, tình cảm ấy ngày một lớn lên, bây giờ nó giống như một loại thuốc độc mãn tính ngấm sâu vào tâm hắn.