Khinh Ti cắn môi nhìn dáo dát, bây giờ nàng chạy có còn kịp nữa không?
- Giết!
Còn chưa nghĩ xong chạy trốn thì bọn họ đã xông lên rồi, Hàn Sơ chỉ khẽ hừ một cái rồi lấy ra cái quạt đánh nhau với bọn chúng.
Nàng đứng giữa mớ hỗn loạn, mỗi lần có người xông về phía nàng đều bị hắn một phát tiễn xuống địa ngục.
Hắc y nhân rất nhiều, mà người của vương phủ hắn chỉ dẫn theo có vài người, đánh một lúc chỉ còn hắn, nàng còn có Hà Thụy.
Khinh Ti vô tình liếc qua một tên hắc y, tên đó đang giương cung nhắm về phía hắn, trong đầu chợt nhớ lại lời hôm đó.
Ai bảo hắn là người đầu tiên nàng thấy chứ, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
“ Cứu hay không cứu đây, cứu làm sao nữa chứ, đúng là làm khó ta mà!”
Nàng chỉ vừa nghĩ xong thì mũi tên lao đến, Khinh Ti cắn răng, thôi thì chấp nhận vậy.
- Cẩn thận!
Mũi tên xé gió lao đến, nàng chạy đến sau lưng hắn, mũi tên đâm vào người nàng.
- Lần này chết là cái chắc rồi
Hắn chỉ nghe được câu đó, khi xoay người lại nàng đã ngã xuống, cứu viện vừa hay lại tới xử lý sạch đám hắc y nhân.
- Nhanh chóng hồi phủ
Hàn Sơ ôm lấy nàng lên xe ngựa nhanh chóng hồi phủ, đến nơi hắn bế nàng một mạch về phòng.
- Mau cho truyền thái y
- Dạ
Đám người trong phủ cho người đi mời thái y, Lâm thái y xách theo hòm thuốc đi vào, ông nhìn đến Điềm Vương đang đứng đó vội quỳ xuống hành lễ.
- Không cần hành lễ, đến xem cho Vương phi trước
- Dạ, dạ
Lâm thái y đến bắt mạch rồi cho y nữ vào băng bó vết thương cho nàng.
- Sao rồi?
- Bẩm vương gia, mũi tên suýt chút đã đâm vào tim, may mà lệch đi một tí, tạm thời không nguy hiểm tính mạng.
- Biết rồi, ông lui đi
- Dạ vương gia
Hắn cho đám người trong phòng lui xuống hết, bản thân thì lại đi đến trước giường nhìn nàng.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại đỡ thay cho ta đây?
Hiếm thấy Điềm Vương lại quan tâm đến người khác như vậy, bản thân còn canh chừng bên giường nàng.
Chắc có lẽ là do nàng là nữ nhân đầu tiên dùng bản thân để đỡ cho hắn, nàng là người đầu tiên bảo vệ hắn.
Ai cũng nghĩ hắn là một Điềm Vương cao quý, nhưng mấy ai hiểu cho hắn, phụ hoàng không thích thì thôi đi, ngay cả mẫu phi cũng ghét bỏ hắn.
- Ây ui, ta chết rồi sao?
Khinh Ti mơ màng nhìn trần nhà, vết thương đau nhức khiến nàng tâm trí mơ hồ.
- Chưa, chỉ bị thương
- Ngươi nói nghe có vẻ nhẹ nhỉ, aiz, sao không chết quách đi cho xong, đau chết ta mà
Nếu biết trước hắn vô lương tâm như vậy thì nàng đã không đỡ cho hắn rồi, bây giờ hại nàng đau đến không thở nổi.
- Yên tâm, ta không để ngươi chết đâu, thái y đã kê đơn, để ta sai người mang thuốc lên
- Không cần, ta không uống thuốc
- Ngươi không có lựa chọn
Điềm Vương vừa dứt lời đã có nha hoàn mang thuốc đến, Khinh Ti nằm trên giường mắt liếc chén thuốc đen ngòm.
Nàng sợ đắng, nhìn chén thuốc này là biết đắng rồi, nàng không muốn vừa đau còn vừa chịu đắng đâu.
- Ta không uống, chết cũng không uống, mang đi đi
Nếu có thể nàng thật muốn hất đổ chén thuốc kia nhưng tay nàng không thể cử động chỉ đành ngậm chặt miệng nhìn chén thuốc.
- Ngươi để đó rồi lui xuống đi
Nha hoàn nghe lệnh đặt chén thuốc trên cái bàn cạnh giường, Hàn Sơ tiến đến ngồi bên giường rồi cầm lấy chén thuốc.
- Uống!
Nàng quay mặt đi, Hàn Sơ nhíu chặt mày, khí lạnh lại tỏa ra, có điều bây giờ nàng không sợ hắn, nàng sợ chén thuốc kia hơn.
- Đắng lắm, ta không uống
- Suy nghĩ kĩ chưa? Có thật là không muốn uống?
- Không cần nghĩ, ta nhất định không uống
- Được, người đâu đem lên mười chén thuốc cho ta
- Hả, ngươi... ngươi định giết ta à?
Một chén còn không muốn uống, bây giờ hắn lại bảo đưa lên mười chén.
Hắn đang chăm sóc nàng hay là đang tra tấn nàng vậy?
- Giờ ngươi chọn đi, muốn uống một chén hay bị đổ mười chén
- Ta không chọn, ta không uống
- Được, xem ra bản vương phải đích thân ra tay rồi
Nghe hắn nói vậy nàng liền kéo chăn phủ kín người rồi cuộn tròn lại.
“ Tên Vương gia này thật phiền phức mà, đau chết ta rồi, hừ, lần sau ta mặc kệ ngươi!”
Đợi một lúc lâu rồi mà không nghe động tĩnh gì của hắn, Khinh Ti tưởng hắn đã đi rồi, nàng giở chăn ra, trùm như vậy làm nàng ngạt.
- Sao... sao ngươi còn chưa đi?
- Ngươi còn chưa uống thuốc, ta sẽ không đi
- Gì chứ, ta nói rồi, ta không uống đâu, đắng lắm
Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng hắn đã bưng nguyên cả chén thuốc đổ vào miệng nàng.
Trong miệng tràn ngập vị đắng, dạ dày một đợt sóng cuộn, nàng ôm ngực nôn ra tất cả những gì vừa uống.
- Ngươi sao vậy?
- Ngươi còn hỏi, đi ra ngoài đi, ta mệt lắm, không có hơi sức cãi vã với ngươi đâu
Nàng vô lực nằm trở lại giường, toàn thân đau nhức cộng với dạ dày không được ổn, nàng thật bị hắn làm cho thê thảm lắm rồi.
- Được, đừng tưởng ngươi đỡ cho bản vương một mũi tên là bản vương biết ơn ngươi...
...Nói không chừng đây là gian kế của các người, bản vương không mắc lừa đâu
- Ngươi nghĩ sao thì nghĩ
Hàn Sơ phất tay áo bỏ đi, nàng cũng chẳng để tâm, nam nhân này đối với nàng chẳng qua là một người mới quen thôi.
Nếu không phải vì lời nói hôm đó, nàng còn lâu mới quan tâm đến sống chết của hắn.
- Thu Họa, Thu Ý, hai muội đâu rồi?
- Vương phi, người có gì dặn dò
- Dọn dẹp sạch sẽ giúp ta, Thu Họa, giúp ta chuẩn bị chút thức ăn
- Dạ, Vương phi, người không sao chứ?
Thu Họa, Thu Ý lo lắng hỏi nàng, hai nàng ấy là nha hoàn theo nàng từ nhỏ, tình cảm khá tốt.
- Không chết được
- Vương phi...
- Thôi được rồi, ta không sao, hai muội đừng lo
Nàng trấn an hai người họ, cũng may ở thế giới này vẫn có người quan tâm nàng, nàng nhất định trân trọng hai người họ.
Hai nha hoàn đi làm việc, Khinh Ti nằm trên giường mệt mỏi mà thiếp đi.
- Tử Các Khinh Ti
- Là ai? Ai gọi ta đó?
Khinh Ti mờ mịt nhìn xung quanh,chẳng thấy ai cả, khung cảnh trông cũng rất lạ, chẳng phải nàng đang nằm trong phòng sao?
- Là ta
- Ngươi là ai, sao lại giống hệt ta vậy?
Trong sương mù ẩn hiện bóng người, đến khi nhìn rõ, Khinh Ti có chút ngạc nhiên, nàng ta rất giống nàng, giống nhau như đúc.
- Ta chính là ngươi, ngươi cũng chính là ta
- Nhưng sao ta lại ở nơi này, chuyện này là sao?
Nàng khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt mình, sao chuyện này càng ngày càng khó hiểu rồi.