Thái Thượng lão quân trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Đoạn, ông dường như không hề tin lời nàng nói. Tương lai của thiên địa này sẽ trở nên như vậy sao? Ngay cả Tam Thanh các ông không một ai quản hết sao?
“Thái Thượng lão quân, đây là tương lai sẽ xảy ra thông qua ký ức của ta. Thỉnh quân nhìn cho rõ.” Diệp Lạc Hy đưa tay lên giữa trán, trích ra phần ký ức tua nhanh về những gì nàng được biết, được tường tận, được trải nghiệm trong tương lai.
Sau khi xem xong, Thái Thượng lão quân trầm ngâm nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu. Đoạn, ông hỏi: “Tất cả những chuyện này là thật sao?”
Diệp Lạc Hy nói: “Thái Thượng lão quân, những việc bổn vương cho ngài nhìn, vốn dĩ là muốn ngài tường tận cho rõ. Không phải là vì ta oán trách các ngài, hay nói rằng các ngài yếu đuối. Nhưng ta chỉ muốn nói, một thiên hạ vì hai con sâu ung nhọt đó mà loạn cả lên, ta quyết định có chết cũng sẽ phải đấu tới cùng. Ta không cầu ngài giúp đỡ ta, chỉ cầu ngài đừng cản đường ta. Thái Thượng lão quân, bổn Vương từ trước đến nay nói được làm được. Nếu như Tam Thanh các vị có ai có ý định muốn ngăn cản bổn vương, bổn vương quyết không nhân nhượng.”
Thái Thượng lão quân nhìn Diệp Lạc Hy, ông vừa liếc mắt đã biết, Diệp Lạc Hy là một kẻ lão luyện đã ở cảnh giới Huyễn Vương cấp bảy từ lâu. Thực lực của Diệp Lạc Hy bây giờ mà nói, sức của một mình nàng cũng đã đủ tiêu giệt hết ba mươi ba tầng thiên giới mà không cần đến sự trợ giúp của ai. Thế nhưng, đến giờ nàng vẫn chưa ra tay, chứng tỏ nàng không phải một kẻ vì hận thù mà che mờ hết đi lý trí của mình, càng không phải là một kẻ hành động mà không suy nghĩ.
“Cho nên, ngươi chứng thực cho ta tất cả như vậy, cốt là muốn cho ta biết được rằng, ngươi không chỉ nói được làm được, mà còn có thể giết bất cứ kẻ nào dám đứng ra cản đường ngươi sao?”
Diệp Lạc Hy cười lạnh, nàng nói rằng: “Không hẳn là giết bất cứ kẻ nào đứng ra cản đường ta. Nếu như kẻ cản đường ta là kẻ vì bảo vệ cho cái sai lầm của thiên hạ này, thì ta sẽ giết kẻ đó. Nhưng những kẻ đứng ra cản đường ta vì không hiểu chuyện, ta có thể nhắm mắt bỏ qua. Thái Thượng lão quân, bây giờ người là người đã hiểu rõ được chuyện ta muốn làm. Ta chỉ muốn hỏi người, người sẽ cản, hay là không?”
“Ha ha ha!” Một giọng cười khác từ bên ngoài vang lên. Kèm theo chính là hai tràng pháo tay vô cùng sôi nổi.
Diệp Lạc Hy quay đầu lại nhìn, đồng tử nàng co lại. Hết vị này đến vị khác, e rằng hôm nay dù nàng có muốn rút lui, cũng khó mà rút lui được rồi.
“Thật không nghĩ được cháu gái của ta lại là một kẻ ngang ngược như vậy. Gia gia quả thật là được mở rộng tầm mắt một phen đi.” Người này, ánh mắt như sao, cả người tỏa ra hào quang ngũ sắc, nhưng vẫn thoát lên vẻ khiêm nhường, nho nhã mà hòa hoãn vô cùng. “Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn”, là vị tối cao trong Tam Thanh, cũng là vị Tôn Thần hạng nhất của Thần Tiên Đạo Giáo. Theo “Lịch đại thần tiên thông giám” tôn xưng Ngài là “Vị Tổ chủ trì cõi trời”.
“Ha ha ha, ta còn tưởng là huynh đã sớm từ bỏ đứa con gái ngỗ nghịch của mình rồi chứ? Vậy mà ngài vẫn có thể ở đây xưng hô một tiếng gọi cháu gái, thật không biết ngượng miệng là gì.” Người này, vẻ ngoài lạnh lùng, ánh lên sự nghiêm nghị và uy nghiêm, thật sự là một người khiến người ta phải cúi đầu. Vị này, được gọi là Thái Thượng Huyền Hoàng Cao Thánh Nguyên Khí Sở Thành Linh Bảo Thiên Tôn Thượng Thanh Diệu Hữu Thượng Đế Ngọc Thần Huyền Hoàng Đại Đạo Quân. Hay gọi tắt lại chính là Linh Bảo Thiên Tôn.1
Trước mặt Diệp Lạc Hy lúc này đây, chính là Tam Thanh của thiên hạ này – một trong những vị thần có địa vị còn cao hơn cả Thập Cổ Thần Quân.
Diệp Lạc Hy dần dần dịu lại, thu lại sát khí của mình. Nàng đứng ở đấy, lặng tĩnh mà nhìn vào cả ba vị Thiên Tôn đang đứng trước mặt mình.
Nàng vốn nghĩ, đời trước dù thiên địa có đảo lộn trật tự, trải qua thời kỳ nào đi chăng nữa thì ba vị này cũng sẽ không động mắt đến nhân gian, thích nhất là đóng cửa bế quan tu luyện. Thế nhưng, chẳng biết vì cớ gì, cả ba vị cùng lúc xuất hiện trước mặt Diệp Lạc Hy thì đã đành, lại còn vui vẻ cùng nhau bàn tán những câu chuyện mà nàng không thể hiểu nổi được.
Nghĩ đến thảm cảnh nếu như những chuyện mà nàng làm sẽ bị ba vị đại thiên tôn này cản trở, chính là lòng thầm kêu không ổn. Tâm cơ của ba vị này sâu như bể rộng, nàng không có đủ mưu, dũng để đấu với ba người cùng một lúc. Nếu như lúc này nàng có thể thoát thân sớm, biết đâu còn có cơ hội sống cao hơn.
Nghĩ là làm, nàng liền cúi đầu nói: “Bẩm các Thiên Tôn, tiểu thần hãy còn công vụ trong người, không thể nán lại chốn này quá lâu. Thỉnh xin cáo từ trước.”
Nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước, đã bị cái khí tức bức người của Nguyên Thủy Thiên Tôn giam chân ở lại, không thể nhúc nhích gì được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn bước đến trước mặt Diệp Lạc Hy, ánh mắt của ông ta nhìn nàng chằm chằm, giống như đang dò xét một đứa trẻ chưa lớn đang tức giận. Đoạn, ông đưa tay đến, bóp lấy hai bên má của Diệp Lạc Hy, ông nói: “Oa, nha đầu này, thật sự là rất giống nha.”
Giống? Giống cái gì? Sủng vật sao?
“Nha đầu Lạc Hy này, ngươi thật sự là quá giống tiểu nha đầu đó đấy.” Linh Bảo Thiên Tôn gật gù nói: “Chỉ trừ đôi mắt của ngươi lại giống hệt phụ thân đáng chết của ngươi. Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Giống phụ thân? Diệp Lạc Hy còn đang ngẫm nghĩ chưa xong, thì Ma Thần Kiếm ở trong thần thức rung động dữ dội, báo hiệu cho Diệp Lạc Hy rằng, nàng cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Thế nhưng, nàng không thể nào nhúc nhích được một chút gì, đã vậy lại còn bị ba vị thượng cổ thiên quân tối cao trước mắt dò xét như đang xem nàng như một sinh vật lạ.
“Nha đầu, ngươi có biết phụ mẫu của mình là ai không?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi nàng.