Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 204: Chương 204: Gia Gia




“Nha đầu, ngươi có biết phụ mẫu của mình là ai không?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi nàng.

“Hả?”

“Ta nghe Đế Quân nói, ngươi xuất thân từ nhà họ Diệp, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ được nhũ mẫu nhặt từ bên ngoài về, không có gì quá đặc biệt. Ngươi có biết phụ mẫu của ngươi là ai không?” Linh Bảo Thiên Tôn lại lần nữa ôn tồn.

“Ta vốn dĩ là cô nhi cơ mà? Phụ mẫu ở đâu ra?” Nàng không dám để lộ thân phận của mình ra. Nhất là nếu như bọn họ biết được nàng là con của Ngọc Tỷ thần quân – người đã phản bội thiên giới để yêu phụ thân a.

“Ây, nha đầu đó vô tâm biết bao chứ? Lại tự ý phong ấn chính mình lại rồi vứt cháu ta ở cái xó xỉnh nào đó một cách tùy tiện. Thật sự là không thể xem được vào đâu hết!” Nguyên Thủy Thiên Tôn tỏ vẻ bất lực vô cùng. Giống như, phần vì tức giận, phần vì đau lòng.

Đoạn, Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa tay lên xoa đầu Diệp Lạc Hy, nói: “Nha đầu, không biết thì ta sẽ nói cho con biết. Con chính là con gái của Ngọc Tỷ thần quân – một trong Thập Cổ thần quân, đồng thời cũng là con gái của Ma Thần Thạch – kẻ được sinh ra từ trái tim của Cửu Lâu Xà Tà Thần. Và trên hết, con chính là cháu gái của ta đó.” Rồi ông nở một nụ cười đầy chờ mong: “Mau gọi một tiếng gia gia đi.”

Diệp Lạc Hy đen thui cả mặt. Đây là tình huống gì? Không phải Ngọc Tỷ thần quân là người được sinh ra miếng Ngọc Tỷ được hấp thụ đủ linh khí trời đất ở bên cạnh Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thành….. từ từ đã. Đầu óc của Diệp Lạc Hy lúc này mới nhảy số một cách nhanh chóng.

“Nương của con chính là Ngọc Tỷ thần quân, đồng thời, nàng cũng là nghĩa nữ của ta. Con chính là cháu của ta, ta chính là gia gia của con đấy.” Nguyên Thủy Thiên Tôn vỗ vai Diệp Lạc Hy, cười tươi.

Diệp Lạc Hy dù cho có nhảy Tru Tiên Đài thêm một lần nữa, nàng cũng không thể ngờ được cái mối quan hệ nhà nàng lại quá ư là rối rắm, phức tạp đến như vậy. Thế nhưng, điều đó lại càng làm cho Diệp Lạc Hy thêm thất vọng đến não lòng. Nàng hất tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn ra. Ánh mắt của Diệp Lạc Hy lại lần nữa lạnh lẽo xuống. Nàng cúi đầu với ba vị Tam Thanh trước mắt, nói rằng: “Sắc trời đã không còn sớm. Tiểu Thần còn có công vụ trong người, xin cáo từ trước.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn còn định nói thêm mấy câu, đột nhiên, Thái Thượng Lão Quân đã cản ông lại, nói: “Đừng làm loạn nữa.”

Diệp Lạc Hy chỉ chờ có thế, liền tông cửa mà chạy, một đường từ Đâu Suất Cung bay thẳng về Diệp Phủ, chạy như ma đuổi, một đi không dám ngoái đầu nhìn lại.

“Tại sao huynh lại cản ta? Đó là cháu gái của ta đó. Ta không thể nhận cháu được sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn khó chịu ra mặt. Ông cháu thất lạc nhau lâu ngày, bộ hai người họ không thể nhận người thân được sao? Càng huống hồ, cháu ông đang có ý định muốn thay đổi lại thiên địa này, ông không thể ham vui một chút được sao?

Thật ra, Tam Thanh bọn họ, mỗi người có một cách nhìn nhận về Diệp Lạc Hy khác nhau.

Thái Thượng Lão Quân đã đề phòng Diệp Lạc Hy ngay từ buổi đầu nàng trùng sinh trở về. Ngày đó thiên địa giao động rất mạnh về cả ma năng và linh lực, dẫn đến có thứ gì đó vừa ngoại nhập xuất thần ngay tại Thiên giới. Tuy nhiên, nó chẳng gây ra ảnh hưởng gì, cũng không hề có chấn động gì, dẫn đến không ai để ý lắm chuyện đó. Chỉ riêng Thái Thượng Lão Quân, ngài đã ngộ ra được sự hỗn loạn trong đó, cho nên đã đề phòng và theo dõi nhất cử nhất động của Diệp Lạc Hy. Có điều, cho dù ngài có theo dõi thế nào thì hiện tại, Diệp Lạc Hy đã có Thần Quang Hộ Thể trong người, cho nên ngài không biết được rằng, kẻ nghịch thiên từ tương lai trở về quá khứ như nàng sẽ làm ra chuyện gì, điều đó đã khiến ngài lo lắng vô cùng.

Linh Bảo Thiên Tôn đối với Diệp Lạc Hy mà nói: không hề có ấn tượng gì cho lắm. Cho đến hôm nay, trong đại hội Tiên Kiếm này, ngài mới thực sự có ấn tượng sâu sắc với Diệp Lạc Hy. Một thượng thần vừa phi thăng trở về không lâu, liền lập được đại công mà được sắc phong sớm hơn dự định. Hơn nữa, nàng còn có mười hai đồ đệ, thoạt nhìn ai cũng cho rằng nàng nuông chiều những đứa trẻ ấy quá đà, dẫn đến chúng sẽ không thể nào được đào tạo tốt. Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, nàng không chỉ là một vị thần quân tốt, mà còn là một vị sư phụ tốt. Điều làm Linh Bảo Thiên Tôn càng hứng thú hơn với Diệp Lạc Hy chính là, nàng được dạy dỗ từ Đế Quân. Ông chỉ từng nghe Nữ Oa nói rằng, cách dạy của Đế Quân vô cùng tàn nhẫn, thậm chí là tàn khốc và ác liệt. Nhiều người còn sợ rằng, Diệp Lạc Hy cũng là một kẻ như vậy, nhưng lời đồn đã hoàn toàn sai rồi.

Còn Nguyên Thủy Thiên Tôn lại khác. Vừa gặp Diệp Lạc Hy trong ngày đầu nàng phi thăng lên làm tiểu tướng quân, ông đã nhìn thấy được hình bóng của Ngọc Tỷ thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng lưng của Diệp Lạc Hy. Nhưng điều khiến ông vô cùng quan ngại chính là, đôi mắt của Diệp Lạc Hy lại quá đỗi giống với Ma Thần Thạch. Cho nên, điều đó đã khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn ưu tư rất nhiều. Nhưng suy cho cùng, ông lại cho rằng, nàng chẳng qua chỉ là một trong những nữ tử mà Đế Quân dùng để thế thân con gái ông, cho nên ông cũng không hề bận tâm lắm. Cho đến khi, cái ngày mà Diệp Lạc Hy bị thương và tổn hại kim đan, có một đêm, ông đã âm thầm đến Diệp phủ xem xét. Chính lúc này, ông đã dùng máu của Diệp Lạc Hy để thử lên một pháp bảo, để chứng thực thân phận của Diệp Lạc Hy. Và điều ông không ngờ nhất đó chính là, Diệp Lạc Hy chính là con gái ruột của Ngọc Tỷ thần quân và Ma Thần Thạch. Cho nên, ngay cái khi Thái Thượng lão quân muốn nói chuyện với nàng, cả hai vị thiên tôn còn lại đều đi theo, cũng mong rằng có thể gặp mặt vị thượng thần đã làm cho Thái Thượng Lão quân hứng thú tới mức mời nàng tới Đâu Suất Cung.

“Bây giờ cả trái tim đứa trẻ ấy chỉ có hận thù và hận thù. Tuy nó không hận chúng ta, nhưng nó hận thiên địa này.” Thái Thượng lão quân nhìn theo cái bóng đã trở nên nhỏ xíu của Diệp Lạc Hy, lắc đầu.

“Ý huynh là thế nào?” Không phải lúc nhận người thân, người ta sẽ trở nên mềm mỏng và yếu đuối nhất, hoặc sẽ vỡ òa ra trong nước mắt ư?

“Đệ tự xem đi, sẽ rõ.” Thái Thượng Lão quân đưa cho sư đệ một khối cầu sáng lấp lánh màu hoàng kim. Đó chính là ký ức của Diệp Lạc Hy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn có phần nửa tin nửa ngờ, liền đưa tay chạm vào khối cầu ánh sáng đó, trong đầu ông liền hiện ra nhiều thứ mà ông không thể ngờ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.