Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 394: Chương 394: Dữ Quân là ai? (2)




“Diệp, ngươi ổn chứ?” Tiêu Nguyệt Dạ hỏi nàng.

Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi này của Tiêu Nguyệt Dạ. Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Ta không biết chuyện sẽ xảy ra theo hướng này. Ma Tôn, câu chuyện ngày hôm nay nên chỉ có ta và ngươi biết thôi, được chứ?”

Hắn không biết dự tính trong lòng của Diệp Lạc Hy, nhưng chí ít thì Tiêu Nguyệt Dạ biết được lúc này nàng đang rất rối bời. Hắn nói: “Ta sẽ không nói. Đồng thời ta cũng sẽ không nhúng chàm gì bất cứ đến chuyện này. Nhưng nếu như ngươi cảm thấy an tâm, có thể đem mấy hài tử của ngươi gửi lại chỗ muội muội ta.”

Diệp Lạc Hy gật đầu: “Đa tạ lòng tốt của ngươi. Nhưng thân ta là một người mẹ, ta vẫn đủ năng lực lo lắng cho con của ta.”

Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Diệp Lạc Hy ôm theo hài tử rời đi. Hắn nhìn về cái bóng đen lờ mờ đằng sau lưng mình. Hắn nhíu mày không vui: “Sư phụ, người và người đó nói như vậy là có ý gì?”

Bóng đen kia rộ lên tiếng cười trầm thấp. Thanh âm cất lên là của một nam tử. Hắn điềm nhiên: “Con đừng tưởng là con giấu thì vi sư không biết chuyện gì xảy ra nhé. Ngươi và nàng đều là hai kẻ làm trái thiên đạo. Đây chính là một trong những kiếp nạn mà nàng phải trải qua. Tiêu nhi, con đã hoàn thành kiếp nạn của con rồi. Bây giờ, kiếp nạn của nha đầu kia mới thật sự bắt đầu.”

Tiêu Nguyệt Dạ ánh mắt lạnh xuống. Hắn quay đầu lại, nhìn bóng đen kia, chất vấn: “Vậy thì đời trước của nàng còn chưa phải là kiếp nạn sao? Người có thể dùng hai chữ thiên đạo, như vậy liền nói rằng vạn sự đời trước nàng oan ức trải qua đều là do thiên đạo sao? Thiên đạo có thể lo được nhiều việc như vậy thật sao?”

Bóng đen kia có vẻ tức giận. Nó quát: “Nguyệt Dạ. Là thái tổ đã dạy dỗ ngươi nên người ngày hôm nay. Ngươi….”

“Vậy tại sao đời trước, người chẳng ngăn cản ta cùng nàng thành thân? Tại sao đời trước ta bị kẻ khác làm mờ lý trí, ngài chẳng can ngăn? Đời trước cũng chính là ta bàng quang đứng nhìn nàng bị kẻ khác sát hại mà chẳng thể làm gì. Bản thân ta cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng đã yêu nàng từ lâu nhưng mãi đến khi Quận chúa kia bên cạnh ta bị Khang Tư thượng thần giết chết ta mới thật sự tỉnh ngộ. Sư phụ, cái này cũng là thiên đạo sao? Nàng có lỗi gì chứ? Ta hỏi ngài, nàng có lỗi gì?”

Tiêu Nguyệt Dạ hắn không chỉ bất bình thay cho Diệp Lạc Hy của hiện tại, mà còn bất bình thay cho người ở quá khứ.

Thật ra trong tim hắn vẫn mãi mãi chừa chỗ cho Tiểu Diệp tướng năm đó gả cho hắn. Sau khi buông bỏ được chấp niệm trong lòng cùng tội lỗi của chính hắn đã gây ra cho người đầu ấp tay kề với mình, hắn mới nhận ra, hóa ra người hắn yêu là một nữ tử yếu đuối, toàn tâm toàn ý, ngây thơ chân thành yêu hắn chứ không phải là Chiến Thần cao cao tại thượng hiện tại.

Người Tiêu Nguyệt Dạ toàn tâm toàn ý muốn yêu là Diệp Lạc Hy của ngày xưa. Còn nàng bây giờ, tốt lắm thì hai người cũng chỉ dừng lại ở mức, có thể xem nhau như hai người quen biết là cùng.

Cho nên, hiện tại, Tiêu Nguyệt Dạ tức giận, chính là muốn hỏi sư phụ mình một câu: Đời trước, nàng vì sao lại phải chịu những cảnh đó?

Bóng đen kia không trả lời. Nó im lặng như cái cách nó vẫn thường im lặng ở đằng sau quan sát tất thảy mọi thứ vậy. Hắn nhìn bóng đen đó, sau đó hắn quỳ xuống trước cái bóng nọ, hành lễ tam quỳ lục lạy.

“Nguyệt Dạ, ngươi là làm cái gì?”

Tiêu Nguyệt Dạ hồi lâu mới trả lời câu hỏi này của bóng đen nọ. Hắn nói: “Sư phụ. Đây là lần cuối cùng ta gọi người như vậy. Lời hứa năm xưa của ta với người, đời trước ta đã thực hiện rồi. Còn bây giờ, thành thật mà nói, ta và “ta” không giống nhau. Ta cũng không phải là thằng nhóc cần đến cơm nắm bố thí của muội muội để tồn tại. Nể tình ngài từng thật tâm cưu mang ta, hai chúng ta kết thúc tình thầy trò từ lúc này đi.”

Bóng đen kia lúc này mới hốt hoảng. Nó bay về phía trước, chặn đường Tiêu Nguyệt Dạ muốn rời đi, bi thương phẫn nộ mà gào lên rằng: “Chuyện này rốt cuộc vốn dĩ chẳng có gì liên quan đến ta. Ngươi vì đâu mà học hết kiến thức của ta, lại chẳng chịu trả cho ta một thân thể hoàn chỉnh?”

Hắn cười, đầy cay đắng: “Ha! Có đôi lúc, ta lại cảm thấy thật ghen tị với đám môn đồ của Diệp. Bọn chúng tuy xuất thân bần hàn, tuy bản thân có vài đứa trẻ trong đó sinh ra từ dòng dõi phế cấp dã chủng. Nhưng với sự dẫn dắt toàn tâm toàn ý của nàng lại trở thành những vì tinh tú vô cùng chói mắt.”

Hắn không nhìn bóng đen kia, tay siết thành quyền: “Bản thân ta cũng có một sư phụ, nhưng kẻ đó so với Độc Cô Tư Dạ cũng chỉ hơn hắn một điểm là người này thật tâm dạy dỗ ta. Ngoài điểm này ra, cả ngươi và kẻ kia đều giống nhau như khuôn đúc. Độc Cô Tư Dạ muốn xem nàng là thế thân của phụ mẫu nàng mà trút xuống sự hờn ghen, uất hận trong lòng. Còn người? Nếu như ngay từ đầu, ta không phải là Ma tu thuần khiết nhất, sở hữu cả hai nhóm căn linh hắc ám và thứ nguyên, liệu rằng ngài có dạy dỗ ta không? Có trao cho ta kiến thức không? Có bắt ta phải thề với trời đất, sau này thành tài nhất định sẽ đem đến cho ngài một thân thể hoàn chỉnh không?”

Bóng đen kia càng im lặng. Dường như đây chính là những điều mà cái bóng đen nọ không dám nghĩ đến, rồi sẽ có một ngày người nó toàn tâm toàn ý dạy dỗ lại đem những thứ thầm kín nhất trong lòng nó bộc bạch ra, những thứ nó chưa từng nghĩ tới.

“Tiếc thật đấy! Bàn cổ đại đế xây sông dựng núi chống trời, khai thiên lập địa, tạo ra muôn loài. Rốt cuộc, cái người tạo ra chỉ đơn giản là xác thịt và vật chất, còn cảm xúc và tinh thần để duy trì con người ta sống thì ngài lại bàng quang chẳng xem đến. Cho dù là hậu duệ chính tông của ngài, cũng là như vậy đi.”

Tiêu Nguyệt Dạ rút ra chiếc nhẫn có nạm viên ngọc màu đỏ đã đeo ở ngón trỏ mình hai đời liền. Hắn nói: “Có lẽ thiên đạo kia cũng là do ngài sai khiến. Nó khiến cuộc đời ta bất hạnh, khiến ta tụt xuống hố sâu không đáy. Để rồi ngài chìa tay ra cho ta lúc ta tuyệt vọng nhất, buộc ta như tên ngốc chỉ biết nghe theo yêu cầu và đòi hỏi của ngài mà thôi. Ma Thượng thần cổ.”

Không đợi cho bóng đen kia kịp giải thích lời nào. Tiêu Nguyệt Dạ đã dang tay hủy đi chiếc nhẫn đỏ đã theo mình đến hai đời. Rồi hắn lạnh lùng quay người rời đi.

“Ma Tôn, người có gì dặn dò?” Một trong thất đại trưởng lão, Kim Cang trưởng lão, người chịu trách nhiệm cho mọi trận hình, kết giới bảo vệ Ma giới. Tuy lão ở trong Thất Trưởng lão không có nhiều lời nói, nhưng trách nhiệm mà ông ta gánh vác không ai dám phủ định. Được người đứng đầu Ma giới cho gọi, lão ấy đương nhiên rất cung kính cúi đầu.

“Từ nay trên kết giới tầng tầng lớp lớp ở Ma giới, hãy hạ thêm một lớp ngăn không cho tàn hồn, linh hồn, khí tức của bất cứ ai tràn vào Ma giới.” Hắn lãnh đạm, vẫn không ngẩng đầu khỏi đống tấu sớ trước mắt nhìn vị kia.

Vị trưởng lão ấy không hiểu vì sao Ma Tôn lại có yêu cầu này. Nhưng rồi cũng đành cúi đầu y lệnh: “Vâng!” Rồi nhanh chóng lui ra.

Tiêu Nguyệt Hoa nhìn sắc mặt tệ hại của huynh trưởng. Nàng không biết là vì sao huynh trưởng trước khi cùng tỷ tỷ nàng rời đến mật thất chứa sách bảo hãy còn bình đạm và thản nhiên. Giờ phút này đây lại trở nên vô cùng mệt mỏi và đuối sức. Nàng đem theo trà lạnh mà hắn thích uống cùng một ít bánh táo vào trong. Đặt lên bàn, nàng hỏi: “Huynh trưởng, có chuyện gì khiến huynh sầu não đến vậy? Có thể nói cho muội được không?”

Hắn nhìn bào muội nhà mình. Hắn nói: “Chuyện của ta và tỷ tỷ của muội, muội đừng quan tâm làm gì. Ta chỉ cảm thấy tương lai càng ngày càng mịt mờ rồi.”

“Có chuyện gì khiến huynh sầu não đến thế?”

Tiêu Nguyệt Dạ hắn nhìn muội muội, ướm hỏi một câu: “Nếu như tương lai, muội bị tiền kiếp làm hỏng cả hai đời, muội sẽ tính thế nào?”

Tiêu Nguyệt Hoa không hiểu lắm, nhưng rồi cũng nói: “Kẻ nào dám làm hại ta, giết không tha!”

Tiêu Nguyệt Dạ cười khổ. Nếu như giết kẻ đời trước làm liên lụy đến đời sau những hai đời, sợ rằng nếu như theo cách làm của bào muội, không khác gì đang lấy chính mình hủy đi chính mình cả.

“Diệp, ngươi nhất định phải vững lập trường đấy!”

Tiêu Nguyệt Dạ đưa mắt ra nhìn về bầu trời đỏ rực của Ma giới, thở dài một hơi. Bão tố đang ập đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.