“Ngươi chính là hậu kiếp của ta.”
“Xin lỗi ngươi vì đã khiến ngươi phải gánh tội nghiệt chồng chất của ta.”
“Xin lỗi ngươi… Xin lỗi….”
Sắc mặt của Diệp Lạc Hy từ sau khi gặp Ma Tôn cho đến bây giờ vô cùng tệ hại. Đừng nói là phu quân nàng, ngay cả hài tử nàng muốn đến gần nàng cũng thật khó.
“Ma Tôn kia đã nói gì với nương thân các con sao?” Hỗn Độn xách nhi nữ nhà mình là Lục Yên Nhiên lên, gặng hỏi.
Nàng lắc đầu: “Ma Tôn kia không hề nói lời nào quá đáng với nương thân chúng con cả. Là sau khi người mất ý thức khi vào điện thờ của Ma giới một lúc lâu sau, trở ra thì người thành như vậy.”
Hắn nghe xong liền biết được có nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một khắc ngắn ngủi nàng mất ý thức kia. Nhìn nàng như vậy, hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng so với đau lòng, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác bất an và sợ hãi nhiều hơn.
Hình như do ở cạnh nhau quá lâu mà không chỉ Hỗn Độn, ngay cả người bình thường điềm nhiên như Cùng Kỳ cũng phải nhíu mày khi nhìn Diệp Lạc Hy vừa trầm tư suy nghĩ. Thậm chí cả liên kết suy nghĩ giữa nàng và bọn hắn cũng bị nàng chặn đứng, không cho bọn hắn thâm nhập mới đáng sợ a.
Kết quả, Đào Ngột là người bị ép bước đến mở màn trước cuộc nói chuyện của bọn họ.
Diệp Lạc Hy nhìn Đào Ngột bưng vào canh cá mà nàng thích ăn cùng với một chén đào hoa tửu hâm nóng. Nàng nhìn hắn, nhíu mày: “Ta đã bảo đừng ai làm phiền ta. Chàng không nghe sao?”
Đào Ngột bị cái trừng mắt này của nàng, hắn tuy cảm thấy bản thân không có lỗi trong chuyện này, nhưng rồi lại bị cái tính khí sợ nương tử của mình dọa cho tự nhận bản thân mình có lỗi theo. Nhẹ nhàng đặt bát canh cá xuống, hắn nói: “Nương tử, ta sai rồi. Nàng đừng tức giận được không? Tức giận không tốt cho sức khỏe. Nào, đến đây, ta bồi nàng dùng bữa. Đã một ngày một đêm rồi nàng chưa có gì trong bụng cả. Bọn ta xót.”
Diệp Lạc Hy vẫn không hề dãn cơ mày ra. Nhưng rồi cũng vì muỗng canh đã đưa đến tận miệng kia mà thở dài một hơi. Uống một ngụm canh cá ấm nóng, lại thêm một chén rượu hoa đào nóng, dường như Diệp Lạc Hy cũng dãn được cơ mày ra, tinh thần cũng có mấy phần dịu nhẹ hơn.
Chỉ là, ánh mắt của nàng vẫn không hề chú ý đến Đào Ngột vẫn còn ngồi bên cạnh mình.
Hắn cảm thấy tình hình không ổn, nhưng so với cái sát khí đằng đằng lúc trước, hiện tại nàng trông dễ nói chuyện hơn rồi. Liền nháy mắt ra hiệu, kéo theo ba tên còn lại từ đầu chí cuối vẫn nghe lén chuyện ngoài cửa vào.
“Vậy nàng nói đi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì?” Hỗn Độn cầm lấy hai tay nàng. Hắn nhận ra, bàn tay nàng lạnh ngắt. Hắn khẽ nhíu mày, lại nhìn sang Cùng Kỳ. Cùng Kỳ nhìn hai bàn tay nàng đang tai tái, hắn cũng gật đầu ra hiệu với Hỗn Độn.
Từ lâu lắm rồi, Diệp Lạc Hy đã không còn triệu chứng lạnh tay nữa. Triệu chứng này không phải là do thân nhiệt nàng giảm sút hay là bệnh tật gì. Đây là trạng thái mỗi lẫn nàng cảm thấy lo lắng, sợ hãi và bất an, tay nàng tự khắc sẽ lạnh xuống thế này. Canh cá và rượu ấm của Đào Ngột đương nhiên có tác dụng giữ ấm cơ thể, bồi bổ khí huyết cho nàng. Nhưng đã ăn canh cá, uống rượu ấm rồi mà tay nàng còn lạnh đến như vậy, đây nhất định không phải do thời tiết mà ra.
Diệp Lạc Hy không ý thức được hai tay mình đã lạnh xuống đến mức nào. Nàng định rụt tay lại thì nàng đã cảm nhận được một ngọn lửa ấm áp, nhè nhẹ lan đến từ các đầu ngón tay tràn vào kinh mạch. Ngẩng đầu lên nhìn, nàng thấy Hỗn Độn đang dùng hỏa căn của hắn giúp nàng sưởi ấm.
“Không chú ý gì hết. Sao hai tay lại lạnh đến vậy? Bỏ đói mình thì cũng thôi đi. Đừng dọa bọn ta như vậy. Nàng muốn lật trời, lật thiên hạ này thì bọn ta chẳng nói lời nào đâu. Nhưng nếu như nàng có bất cứ mệnh hệ gì, bọn ta xót chết mất.” Hắn cần mẫn xoa nắn hai bàn tay còn lạnh của nàng.
Cùng Kỳ kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, hắn nói: “Nói đi. Nàng gặp chuyện gì rồi?”
Nàng không nhìn Cùng Kỳ. Nhưng rồi cũng đành thở dài. Nàng nói: “Ta…. Ah!”
Cơn đau ở đầu như búa bổ khiến nàng phải nhíu mày ôm lấy đầu mình. Lúc này, Cùng Kỳ liền đưa tay ra chạm về phía nàng. Bàn tay hắn lấy ra một điểm sáng màu đỏ khỏi thần trí nàng, cơn đau hiện tại mới giảm xuống.
“Chậc, chỉ là một tàn niệm nho nhỏ, lại dám ngang nhiên ức hiếp nương tử nhà bọn ta. Bóp chết ngươi còn xem là nhẹ nhàng đấy.” Hắn nhìn điểm sáng đỏ trong tay, nhíu mày.
“Hy nhi, nàng sao rồi?” Đào Ngột dùng hai tay giúp nàng day lấy ấn đường, Diệp Lạc Hy mới thật tỉnh ra.
“Hả? Ta…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn về điểm sáng trên tay Cùng Kỳ. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Nhận ra nàng muốn lấy lại thứ bỏ đi này, hắn nói: “Hy, trừ phi nàng nói thật cho bọn ta biết vì sao cái này lại có trên người nàng. Bằng không, ta sẽ hủy nó.”
Nàng nhíu mày. Tính khí của Cùng Kỳ là người dễ chịu nhất trong bốn phu quân của nàng. Vậy mà hôm nay hắn cũng không ngoại lệ đe dọa nàng ra mặt, đương nhiên càng khỏi nói nếu người đó rơi vào tay của ba kẻ còn lại, ý niệm nhỏ bé sẽ có cái kết tàn khốc thế nào. Nhưng mà bí mật nàng vốn thật khó mở lời mà.
“Sao vậy? Không tiện nói ra sao?” Thao Thiết khai khẩu, hắn há miệng cắn mạnh một cái trên gáy nàng, làm nàng không tự chủ mà rít lên: “Ah! Đau! Này! Chàng phát điên cái gì?”
Vết cắn của Thao Thiết không sâu, dường như chỉ muốn trêu chọc nàng là chính. Thế nhưng mà… chuyện lại không xảy ra theo như những gì nàng dự định ban đầu.
“Chà, cách của lão tam được đấy!” Cùng Kỳ xoa cằm.
“Đúng ha, sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Đào Ngột vỗ ót mình.
“Nếu nàng không chịu khai ra một cách bình thường nhất, vậy thì chúng ta chỉ đành ép nàng phải vừa khóc vừa khai ra thôi.” Hỗn Độn khẽ liếm môi, hắn nói: “Lạc Hy, nàng bỏ đói chúng ta bao lâu rồi, hi vọng nàng còn nhớ a.”
Diệp Lạc Hy sắc mặt khẽ tái. Nhưng nhanh chóng nghĩ ra, nàng nói ngay: “Chuyện là cái đó của ta đến rồi. Nguyệt sự ấy. Hôm nay không tiện lắm.”
“Không sao!” Cùng Kỳ thản nhiên: “Bọn ta không ngại. Nàng ngại một chút cũng không sao. Cùng lắm thì chúng ta giúp Tu Văn, Tu Kiệt có thêm mấy đệ muội cũng được. Hai đứa đó nói với ta muốn có muội muội ngoan để chăm sóc.”
Diệp Lạc Hy sắc mặt khẽ tái đi. Nàng nhìn đến điểm sáng màu đỏ trên tay Cùng Kỳ kia. Chẳng biết có phải là do người hiện tân kia tức quá hay không mà một làn khói trắng bay ra, vờn đến trước mặt nàng, gào lên: “DIỆP LẠC HY! NGƯƠI ĐÚNG LÀ KHÔNG CÓ CHÍNH KIẾN! TẠI SAO NGƯƠI LẠI DỄ DÀNG BỊ MẤY KẺ HỖN THẾ MA VƯƠNG NÀY ĂN HIẾP THẾ HẢ?!”
Trong cái bóng trắng kia xuất hiện bóng dáng của một nữ nhân chỉ lớn bằng một bàn tay. Nhưng nhìn nữ nhân này lại giống hệt như Diệp Lạc Hy vậy. Chỉ khác một điểm, đó là khí chất của cả hai. Nếu như khí chất của Diệp Lạc Hy là một loại cảm giác thân thiện, khiến người ta không đề phòng thì người trước mắt lại thoát lên vẻ cao quý và thanh nhã, giống hệt như thánh nữ của Thiên giới vậy.
Diệp Lạc Hy gãi gãi má, nàng kéo vai áo của mình lên, nói: “Thiên Thượng, ta tưởng ngài đã thống nhất với ta là sẽ khỗng uất hiện, cũng không can thiệp chuyện gì kia mà? Sao bây giờ người lại có mặt ở đây?”
Người trong cái khói trắng kia chống hông, tức muốn chết mà mắng nàng rằng: “Còn không phải nhìn ngươi bị đám ô hợp này bắt nạt sao? Tức muốn mù mắt ta luôn rồi!!! Ngươi chính là kiếp sau của ta, vậy mà một chút khí chất thừa hưởng từ ta cũng không có. Thật là, ta tức chết mất thôi!”
Nói rồi, người kia quỳ sụp xuống, nức nở: “Sao ta lại xui xẻo đến như vậy? Tại sao đời sau của ta lại là ngươi? A a a a a….”
Bốn cái thẳng nam có mặt trong phòng nhìn cái nữ nhân kia suy sụp khóc đến thê lương, khó hiểu nhìn nhau. Đời sau? Hậu kiếp? Người này đúng là khiến bọn hắn thật có chút quen mắt. Vậy mà hiện tại lại còn chất vấn nương tử nhà bọn hắn dễ dãi, bị bọn hắn ức hiếp?
Nàng ta là ai?