“Sư phụ? Người nói tứ hầu hỗn thế là sao?” Lưu Nhất Thanh nhíu mày, không hiểu.
“À.” Diệp Lạc Hy thở dài, nàng nói: “Tiểu tử đó, là hậu duệ của Nữ Oa và Khang Tư đó.”
Đám đồ đệ nàng nghe xong, mặt đứa nào đứa đấy đờ ra. Đoạn, chúng trợn cả mắt, rồi đồng thanh hô lên:
“Hả?!”
Đời trước, sau khi Nữ Oa bỏ nàng, bỏ Khang Tư rời đi, hậu duệ của nàng chỉ còn lại Tứ Hầu Hỗn Thế. Sở dĩ có tên gọi như vậy, bởi vì đám tiểu tử này không được sinh ra theo phương pháp thông thường. Bốn con khỉ đấy sinh ra từ phần chân thân của Nữ Oa. Mà Nữ Oa cũng như Ngọc Tỷ, đều có xuất thân là đá cửu sắc. Thành ra, Tứ Hầu Hỗn Thế, còn có tên gọi nôm na dân giã là Tứ Đại Thạch Hầu. Nhưng mà, thật đáng thương cho đám nhóc ấy biết bao khi người yêu sinh mẫu của chúng lại là Khang Tư. Lúc đó, Diệp Lạc Hy cũng vốn không biết Khang Tư làm cách nào để phục sinh lại Nữ Oa. Mãi đến sau này, khi Khang Tư cứ tưởng bản thân mình sắp chết, mới dám khai ra bí mật này cho Diệp Lạc Hy hay.
Tứ Đại Thạch Hầu, bao gồm Thông Túy Viên Hầu, Xích Khao Mã Hầu, Lục Nhĩ Di Hầu, Minh Linh Thạch Hầu, đều là những kẻ không ít thì nhiều, đều sẽ một đến hai lần đại náo Cửu Trùng Thiên, làm loạn thiên hạ, hại nàng và Lâm Túc, Dương Tiễn và tiểu thần quân mãi về sau mới lên thiên giới, là người cũng rất mạnh, tên là Na Tra phải bó tay, mệt mỏi một phen mới dẹp yên được chuyện này. Sau đó thật lâu, đột nhiên bốn con khỉ ấy biến mất bặt vô âm tín, rồi Nữ Oa được Khang Tư đón trở về. Hóa ra, chính Khang Tư đã dùng hết tâm trí cả đời để thu phục, phong ấn và chèn ép bốn con khỉ ấy, khiến chúng trở thành hoặc là nguyên liệu, hoặc là chất dẫn, giúp Khang Tư luyện hóa lại bản thể của Nữ Oa, cùng những tàn hồn của nàng mà hắn thu thập khắp nơi, hồi sinh Nữ Oa trở về một lần nữa.
Nàng ngẫm lại, trong mười vị thượng cổ thần quân chống đỡ Tam Thiên, Khang Tư là vị ít nổi trội nhất, hay gọi là yếu nhất. Nhưng mà, thật ra di phụ của nàng yếu lắm, yếu tới độ thu phục được bốn con khỉ khiến thiên hạ đau đầu suốt sáu vạn tám ngàn bảy trăm lẻ bảy năm thì đúng là quá “yếu” rồi đi.
Đời này thì hay rồi. Bốn con khỉ này không chỉ được sinh ra từ bản thể là đá cửu sắc của Nữ Oa, mà còn có cả máu của Cửu Thiên Nghê Hoàng – Khang Tư – bảo trợ, cho nên đám nhóc ấy vừa chào đời liền mạnh đến nghịch thiên rồi. Nếu không phải bản thân nàng có phụ mẫu thân sinh cũng là những nhân vật tiếng tăm, còn có cả phu quân là Tứ Đại Hung Thú từ thượng cổ, sợ rằng cũng chẳng thể trấn áp nổi đám nhóc nghịch ngợm này.
Có điều, Diệp Lạc Hy sẽ không dùng cách của Khang Tư để phục sinh Nữ Oa và Khang Tư. Nàng đã nhìn thấy cách gia gia nàng “hoàn cốt thai” cho phụ mẫu nàng thế nào, thì nàng chỉ cần thu thập lại đủ tàn hồn của Nữ Oa và Khang Tư để phục sinh hai người họ là được. Suốt ba trăm năm qua, nàng vừa ổn định tâm tình của mình, vừa để thu thập tàn hồn của hai người nọ, vừa chuẩn bị cho âm mưu trả thù của mình, và làm rất nhiều, rất nhiều việc khác nữa, chính Diệp Lạc Hy cũng đã thay đổi rất nhiều. Đến mức, đám đồ đệ của Diệp Lạc Hy cũng suýt chút nữa choáng ngợp vì chính nàng.
Có điều, có lẽ cuộc sống của nàng trong bốn năm gần đây, cuối cùng lại bị đảo lộn bởi tiểu tử Thông Túy Viên này đây. Đầu tiên, viên đá này chính là viên văng xa Cửu Trùng Thiên nhất và rơi ngay dòng chảy lục đạo luân hồi của Minh giới và nằm tại đáy sông ấy, ngay dưới chân cửu liên đăng thất sắc suốt ba trăm năm. Dưới sự ảnh hưởng của sáng và tối, của âm và dương, thiện và ác, kèm theo thời gian thất thường ở đây đã khiến Thông Túy Viên Hầu hấp thụ đủ tinh hoa của trời đất. Nó vừa sinh ra đã thành thạo vô cùng nhiều thứ, lợi hại nhất là lôi căn, đồng thời còn được trời phú cho cái thiên gọi là “hóa công đại pháp”. Tuy nhiên, đứa nhỏ này sinh ra vẫn chưa có nhiều nhận thức, người nó thấy đầu tiên chính là Tứ Đại Hung Thú chứ không phải là Diệp Lạc Hy. Thành ra, Thông Túy Viên Hầu lại cảm thấy áp lực sợ hãi của Tứ Đại Hung Thú có uy hơn Diệp Lạc Hy rất nhiều.
Thế cũng tốt. Nàng có thể dễ dàng vứt đứa nhỏ này cho bọn hắn dạy dỗ. Chỉ cần một trong bốn con khỉ đời trước xuất hiện trước mặt nàng đã đủ khiến nàng đau hết cả đầu, chóng hết cả mặt kia, có chết nàng cũng không muốn dạy dỗ một đứa cứng đầu, lì lợm lại có tính tình khá ích kỉ như vậy. Có điều, A Viên lại rất thông minh. Nó thừa biết Diệp Lạc Hy không thể đe dọa nó, nhưng người có thể đe dọa được nó lại nhất nhất nghe lời nàng, cho nên từ đầu, nó đã bám riết lấy nàng, hòng tìm được người che chở cho nó làm loạn. Ừ, nó tìm đúng người rồi đấy, Diệp Lạc Hy là người thường xuyên bao che cho nó khi Tứ Đại Hung Thú dạy dỗ nó quá là hà khắc a.
“Cho nên, biểu đệ này của sư phụ chính là một trong tứ hầu hỗn thế, kẻ có khả năng làm náo loạn thiên hạ còn hơn cả các sư mẫu năm xưa sao?” Lam Hạo vừa gắp thức ăn cho A Viên, phải trợn mắt mà hỏi.
“Có thể nói là như vậy, nhưng ta cũng không chắc. Cái thời sư mẫu các con náo loạn Thiên giới, ta còn chưa sinh ra, làm sao ta rõ được a?” Diệp Lạc Hy cũng khá ngạc nhiên. Chẳng biết đám nhóc này nghe được từ ai, lại đem phu quân nàng so sánh với bốn con khỉ con như vậy? Ngang ngược hết sức đi được!
“Sư phụ, không phải như vậy a. Ý của bát ca là….”Chu Thành nói thay cho ca ca nhà mình: “Nguyệt Hoa tiểu cô cô từng đọc cho chúng con nghe về những giai thoại của các sư mẫu trong nhân gian. Nào là kẻ độc ác nhất luôn thích đem người ta làm thí nghiệm, nào là kẻ tham lam nhất, dẫn theo năm vạn yêu ma đại náo Thiên giới. Nào là kẻ lấy thần tiên cấp thấp làm bữa tráng miệng. Nào là kẻ ích kỉ nhất, đem toàn bộ của cải trên đời làm của riêng,…..”
“Tiểu tử thối, lo ăn cơm. Đừng quản chuyện của ta.” Hỗn Độn chặn miệng tiểu tử này bằng cách, trực tiếp phi một cái chân gà vào miệng nó.
Chu Thành ôm quyền nói: “Đa tạ sư mẫu yêu thương.”
Chỉ có đám huynh đệ tỷ muội nhìn nhau, trong lòng đầy nặng trĩu và sự cảm thán cho sự can đảm không sợ chết của lão thập, cũng cảm thấy trong lòng có lỗi với Tiêu Nguyệt Hoa vô cùng. Vốn dĩ là sau khi Diệp Lạc Hy rời đi, đám huynh đệ tự an bài lại Quang Minh đỉnh và Diệp phủ, đâu vào đấy rồi thì tự mình chia năm xẻ bảy, mỗi đứa một phương suốt ba trăm năm qua để theo các vị thượng thần khác học đạo, trau dồi và phát triển mạnh bản thân, chưa từng gặp lại Tiêu Nguyệt Hoa lần nào, chứ đừng nói là nàng ấy đánh giá chúng.
Diệp lạc Hy nhìn Chu Thành, nàng cảm thấy lạ. Nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ để đám tiểu tử, nha đầu này làm bậy đâu. Tiểu tử này vốn là sau này cùng ca ca của nó sẽ là trợ thủ đắc lực cho Quân Cửu làm chủ Minh giới trong tương lai. Sao nàng chỉ mới rời đi không bao lâu, tam quan liền vỡ nát nhiều thế này?
Nói gì thì nói, Diệp Lạc Hy lại đánh ánh mắt về phía A Viên. Nhìn đứa trẻ ăn uống thô tục, nàng chỉ có thể thở dài. Sửa bao nhiêu lần thì chứng nào vẫn tật nấy. Phụ mẫu nó có khó dạy thế bao giờ đâu cơ chứ? Cơ mà….
Nàng buông đũa, ánh mắt nhìn về phía bầu trời kia. Tỷ tỷ, bầu trời đó là tỷ cố gắng gìn giữ. Dù sau này ta có đánh sập cả Cửu Trùng Thiên, ta cũng quyết sẽ giữ lấy chúng thật tốt.
A Viên nhìn về phía Diệp Lạc Hy, lại nhìn thấy ánh mắt của nàng lại nhìn về phía bầu trời. Hắn không hiểu vì sao nàng lại nhìn về phía đó, tay lại vô thức ôm lấy bụng mình, ánh mắt lại lạnh xuống khiến hắn cũng cảm thấy bất an theo. Một đứa trẻ chỉ mới ra ngoài và nhìn ngắm thế giới rộng lớn chỉ mới vỏn vẹn có hai năm, đương nhiên là nó sẽ không thể hiểu được tâm tư sâu thẳm của những kẻ đã sống hơn nó vài vạn năm. Có điều, A Viên biết, Diệp Lạc Hy đang nghĩ gì.
Đoạn, A Viên cũng buông bát. Nó chạy về phía Diệp Lạc Hy, sà vào lòng và ôm lấy nàng, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người ở đó. Diệp Lạc Hy cũng ngạc nhiên nhìn về phía A Viên.
“Gì thế? Nhớ mẹ à?” Diệp Lạc Hy cũng không hề đẩy hắn ra, mà Tứ Đại Hung Thú cũng không hề tức giận. Chỉ là, Diệp Lạc Hy không thể đưa tay ôm lấy biểu đệ của mình và xoa đầu nó mà thôi.
“Ta là khỉ sinh ra từ đá, làm gì có mẹ mà nhớ?” A Viên có đọc tâm thuật. Nếu như bình thường, không phải Diệp Lạc Hy luôn xây dựng một bức màn chắn cho chính mình, thì hắn hoàn toàn biết rõ Diệp Lạc Hy đang suy nghĩ gì trong đầu.
Mà, Diệp Lạc Hy tuy không có khả năng này, nhưng nàng không phải không biết là hắn đang nghĩ gì. Diệp Lạc Hy thoáng nở nụ cười an lòng, nàng bấy giờ mới đưa tay xoa đầu hắn, nói: “Được rồi. A Viên, không phải ngươi lớn rồi sao? Đàng hoàng ngoan ngoãn qua bên chỗ ngươi ăn cho xong bữa, tiếp đó biểu tỷ phu sẽ dẫn ngươi lên núi chơi.”
A Viên nghe nàng nói thế, đứa trẻ đương nhiên sẽ quên hết những cảm xúc không nên có của nó vừa thoáng qua, vui vẻ chạy về phía bàn ăn cơm, ngoan ngoãn.
“Các con ăn tiếp đi. Vi sư no rồi. Ta đi nghỉ trưa đây.” Diệp Lạc Hy nói, rồi thân ảnh của nàng nhẹ nhàng biến mất.
Đám đồ đệ cũng vì thế mà bất động nhìn nhau, rồi nhìn sang Bạch Hiểu Hiểu. Chỉ thấy muội ấy cúi đầu, liên tục và cơm, từ đầu tới cuối chỉ có im lặng, không dám nói tiếng nào. Chỉ có, sau bữa cơm đó, Bạch Hiểu Hiểu đã trốn trong phòng nàng, khóc thật lớn, khóc trong hối hận và sợ hãi.
Diệp Lạc Hy, nàng chính là đang nhớ đến đứa nhỏ đời trước còn chưa kịp chào đời đã phải chết thay cho đệ đệ nó rồi a.
=== Đôi lời của tác giả ===
Hè lu, ta comback rùi nè. Có điều cũng chỉ được 1 tháng thôi à. Sợ các nàng chờ lâu quá lại nhắn tin hối ta, nên ta ngoi lên đây. Hi vọng các nàng vẫn còn nhớ ta a.