Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 306: Chương 306: Xuất Sơn cũng là một nỗi khổ




Tứ Hầu Hỗn thế, hay còn gọi là Tứ Đại Thạch Hầu.

Nguyên lai bọn họ đều là những kẻ nghịch thiên, bá khí ngút trời nhất trong từng giai thoại lịch sử.

Trong đó, kẻ lớn nhất, đồng thời cũng là kẻ mạnh nhất, gọi là Thông Bích Viên Hầu (đoạn này ở khúc trước ta nhầm “Túy” và “Bích” các nàng nhé.) Bản lĩnh của Thần hầu này lại càng không thể tưởng tượng nổi, nã nhật nguyệt, túc thiên sơn, biện hưu cữu, thay đổi càn khôn. Tương truyền, Thông Bích Viên Hầu không những học được Thiên Canh 36 biến, thậm chí còn có thể hấp thu tu vi của đối thủ chuyển hóa thành của mình, đây là một trong số những chiêu thức mạnh nhất của hắn, gọi là “hóa công đại pháp”. Trong trận đại chiến Phong Thần vào năm Thiên đế thứ năm vạn bảy ngàn hai trăm lẻ ba, hắn đã phóng ra những thứ ánh sáng dị thường, liến tiếp đánh bại rất nhiều cao thủ đương thời, khiến dù là nàng và Lâm Túc, cùng các vị chiến thần khác hợp sức cũng không có cách trị.

Thế nhưng… Diệp Lạc Hy đỡ trán than trời. Cái cao da khỉ trên người nàng a. Đứa trẻ này vào năm sinh thần ba tuổi đã được nàng cùng bọn hắn dẫn xuống một trấn đang có đại lễ Hoa Đăng. Hầu tử ba tuổi năm đó vui ơi là vui, thậm chí còn háo hức đến mức đi lạc bọn họ vài lần. Cứ tưởng đứa trẻ này càng lớn càng bá đạo, ngang ngạch, để xứng với cái danh xưng gọi là Thông Bích Viên Hầu của nó, nhưng nhìn xem a nhìn xem. A Viên đang bám lấy eo Diệp Lạc Hy, tứ chi cắp chặt vào người nàng, so với cao da khỉ còn dính cứng hơn, một hai gào lên là sắp đến sinh thần nó rồi, nó muốn xuống núi đi xem lễ hội, ngắm pháo hoa, đón sinh thần.

Rốt cuộc thì cái tên mạnh nhất trong Tứ Đại Thần Hầu, hết đại náo đông rồi lại phá phách tây năm xưa lăn đi đâu rồi cơ chứ? Đây rốt cuộc là một con khỉ con rất biết mè nheo và chèo kéo người khác a!

“Sư phụ, người thật sự mặc kệ hắn bám đến thế sao?” Lam Hạo xoa cằm nhìn hầu tử ba tuổi rưỡi, sắp tròn bốn tuổi bám dính lấy sư phụ hắn như keo sơn, miệng thì nhao nhao lên, một hai đòi xuất sơn đi xem hội.

“Ta còn cách nào khác sao?” Nàng nhún vai, lắc đầu chịu thua.

Cũng phải. A Viên không chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ này còn là biểu đệ của nàng, được Nữ Oa và Khang Tư sinh ra. Cốt nhục của người nàng yêu thương nhất gửi gắm lại, đương nhiên Diệp Lạc Hy phải cố gắng làm tròn bổn phận của một người chăm trẻ rồi. Rốt cuộc thì nàng cũng phải bó tay chịu trói, nói: “Được rồi! Ngươi đừng bám dính lấy ta nữa. Hỏi biểu tỷ phu của ngươi đi. Chỉ cần bọn hắn gật đầu đồng ý, ta liền dẫn ngươi xuống núi chơi cho thỏa mãn.”

Đứa trẻ liền dẩu mỏ: “Thể nào bốn tên đại ác ma đó cũng đòi đi theo cho coi. Biểu thái bà, biểu tỷ tỷ, Lạc Hy thượng thần đại nhân độ lượng của ta ơi. Ta xin ngươi đó, mau dẫn ta xuất sơn chơi đi mà.”

Đám đồ đệ nhìn nhau, sau đó lắc đầu. Đứa trẻ này, mới bốn tuổi mà thực có mắt nhìn đi. Bình thường sư mẫu đối với sư phụ bọn họ chính là cưng chiều hết mực, sủng ái lên tận trời xanh, tới mức theo như lời của Ma Long ca ca nói thì, đến nồi niêu trong trù phòng, chủ nhân còn chẳng biết đặt ở đâu, muối và đường cũng chẳng phân biệt nổi luôn. Nhưng chỉ cần là các sư mẫu thay sư phụ dạy dỗ bọn họ thì chính là giới nghiêm quy củ, chèn ép người ta đến mức không thở nổi. Hẳn A Viên cũng đã nếm qua tư vị lợi hại cùng sự thiên vị có một không có hai của các vị sư mẫu rồi. Cho nên, ít nhiều đứa trẻ ấy cũng biết, muốn xin xỏ cái gì thì phải mặt dày làm nũng sư phụ a.

Diệp Lạc Hy đỡ trán, nàng xách đứa trẻ ra khỏi người mình, nhưng chỉ vừa kéo ra, tay nó liền bám dính lấy nàng như sam. Nàng nói: “A Viên, buông ta ra xem nào.”

“Ta không buông. Ta muốn đi lễ hội. Ngươi xem, cả tháng nay ta chăm chỉ luyện võ, luyện chữ. Tứ thư ngũ kinh, đạo gia quy tập, binh thư yếu lược và cả lễ tắc ta cũng đã học hết rồi. Người không thể thưởng cho ta xuất sơn được sao?” Nó dương đôi mắt to tròn, long lanh lấp lánh ngập ngập nước lên nhìn nàng, vẻ ủy khuất đến đáng thương.

Nàng đỡ trán. Hóa ra một tháng qua, A Viên đột nhiên ngoan ngoãn quá mức, lại chăm chỉ quá đà, đến mức bọn hắn muốn mắng cũng không thể mắng được đây chính là vì lý do này sao?

Nàng xoa đầu đứa trẻ ấy, nói: “Được rồi, được rồi. Ta đồng ý, được chưa? Mau buông ta ra đi, chẳng có đứng đắn gì cả.”

A Viên đạt được mong muốn, liền nhảy cẫng lên vui mừng như đứa trẻ được quà. Nàng thở dài. Suy cho cùng, A Viên cũng chỉ là trẻ con bốn tuổi mà thôi. Nàng bắt ép nó làm gì chứ? Với lại, ai bảo nó là biểu đệ của nàng, mẫu thân ruột của nó lại là di nương a.

Cho nên, Diệp Lạc Hy liền xách đứa nhỏ này đến tìm phu quân bàn bạc. Nhưng mà, khi hai tỷ đệ vừa nói ra ý định của mình, bọn hắn đã nhíu mày phản đối, bốn lời như một: “Bọn ta phản đối.”

“Tại sao?” A Viên cùng Diệp Lạc Hy phải tròn mắt.

Hỗn Độn run run đưa hai tay lên giữ lấy bả vai tiểu tổ tông nhà mình, khó khăn nói từng chữ: “Nàng định kéo thêm tình địch cho ta đấy phỏng?”

Hả?

“Nàng còn ngơ ngẩn cái gì?” Đào Ngột nguýt dài: “Năm ngoái nàng đi cùng bọn ta, dắt thêm tiểu tử này đi xem hội hoa đăng, vậy mà lại bắt được tên xú tiểu tử nào đó, tu luyện chưa tới đâu để mắt tới, giữa đường lại ngỏ lời muốn cùng nàng trở thành hồng nhan tri kỉ. Có tức chết ta không cơ chứ?”

“Vậy thì tỷ ấy giả làm nam nhân là xong mà.” A Viên bị thần tình này của Đào Ngột và Hỗn Độn dọa cho sợ hãi, bám riết lấy Diệp Lạc Hy như phao cứu sinh.

“Giả làm nam nhân sao?” Cùng Kỳ nghiến răng: “Để nàng giả làm nam nhân thì tình địch của chúng ta lại chẳng phải giống đực nữa mà là giống cái đó! Xú tiểu tử, ngươi còn nhỏ nên không biết. Lần trước chỉ để nàng cùng Thao Thiết giả làm nam nhân xuống phố khảo sát mặt bằng chung thôi, vậy mà nàng còn vô tình bắt được cả tú cầu của người khác, suýt chút nữa là trở thành tân lang rồi!”

Nói đến đây, Cùng Kỳ lại quay lại lườm Thao Thiết một cái. Tuy tên mặt liệt này đã kịch liệt đem được lão bà về nhà, nhưng lại làm bọn hắn tức chết. Suýt chút nữa là mất phu nhân như chơi đấy!

A Viên tròn mắt nhìn Diệp Lạc Hy, trong cái đầu nhỏ nhỏ có những câu hỏi to to mà không có lời nào giải thích nổi. Hắn biết là biểu tỷ của hắn rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp tới mức câu được cả nam nhân lẫn nữ tử thế này, thảo nào mấy biểu tỷ phu của hắn lại sống chết không muốn để nàng xuống phố một mình rồi.

Diệp Lạc Hy thở dài. Trời ạ, biết là bọn hắn hay ghen tuông, nhưng đến mức không cho nàng ra ngoài luôn mà phải giữ nàng bên cạnh như vậy, làm nàng rất bất mãn. Nàng mới nói: “Thôi được rồi, không phải chỉ là bọn ta xuất sơn một thời gian thôi sao? Thời gian qua công việc bận bịu biết bao nhiêu, ta cũng muốn nghỉ ngơi cho chính mình lắm. Nếu như các chàng bất mãn việc ta câu ngươi, thì ta chỉ cần dịch dung là được mà.”

Dịch dung?

Đúng rồi! Chẳng phải biểu tỷ chỉ cần dịch dung, tiểu hầu tử A Viên hắn liền có thể xuất sơn đi chơi rồi không?

Bọn hắn nghe vậy, cũng được xem là hợp tình hợp lý. Đúng vậy. Nếu như dịch dung, Diệp Lạc Hy có thể thoải mái xuất sơn dạo chơi mà không sợ ai nhìn trúng nàng. Cho nên, bọn hắn mới miễn cưỡng gật đầu, thống nhất chuyện Diệp Lạc Hy dẫn theo A Viên xuất sơn.

Nhưng, phải rời xa nhau đến một tháng, bọn hắn chỉ cảm thấy bất mãn hơn là an tâm cho nàng thoải mái. Cho nên, đêm đó, chính phòng của Diệp Lạc Hy lại hạ xuống một tầng kết giới dày đặc, chủ yếu là kết giới cách âm là chính.

Diệp Lạc Hy đang ngồi thả mình trong ôn tuyền ấm nóng. Nước tắm hôm nay gồm thảo dược có tác dụng khai thông kinh mạch, làm giảm đau nhức và loại bỏ tạp uế trên người. Nàng rất vừa ý trầm mình trong bồn tắm, thầm tán dương Ma Long hôm nay rất chu đáo.

Đột nhiên, nàng cảm nhận thấy có thứ gì đó từ bên ngoài khuấy động mặt nước, khiến chúng dao động. Cứ như, có mấy người cứ như vậy cũng đã vào ôn tuyền.

Diệp Lạc Hy như ý thức được hơi thở ấm nóng quen thuộc của đối phương kề sát bên tai thì giật mình mở mắt ra. Nhưng khi ý thức được bản thân đang ở thế bị động thì đã muộn rồi.

“Ách! Các chàng muốn làm gì?” Nàng đưa hai tay lên che ngực mình lại.

“Hửm? Nàng ngại sao?” Hơi thở ấm nóng của Thao Thiết phả sát bên tai mình, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ theo. Bởi bàn tay không an phận của Thao Thiết đang đưa ra giữ lấy eo của nàng, không cho nàng cử động.

“Nước nóng làm nàng nhạy cảm hơn à? Sao mặt nàng lại đỏ thế?” Cùng Kỳ mỉm cười, bờ môi mỏng rê lên cần cổ mảnh khảnh, để lại trên đó một vài ấn ký đỏ hồng.1

Diệp Lạc Hy nhận ra mình lọt vào hang sói rồi. Nàng khóc không ra nước mắt, muốn gào lên rằng: “Mấy người bị sao vậy? Khi không lại phát cơn động dục tập thể hả?”

“Sắp tới nàng đi một tháng lận đó. Bọn ta chờ nàng suốt bao nhiêu năm đây? Hai mươi vạn một ngàn hai trăm năm mươi mốt năm có lẻ. Nàng còn định cho bọn ta nhịn thêm sao? Sau này phu quân nàng trở thành công công, nàng nỡ nhìn ta thành hảo tỷ muội của nàng sao?” Đào Ngột nâng cằm nàng lên, mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của ngày đó. Hắn đang cười một nụ cười không chỉ đểu mà còn vô cùng phúc hắc nữa là đằng khác.

Diệp Lạc Hy chỉ biết là đời mình thảm chắc rồi. Nhưng mà mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Hỗn Độn đâu?

Đột nhiên nàng cảm thấy giật nảy mình một cái, đến mức bản thân phải ngồi thẳng dậy. Nàng nhìn thấy tên vô liêm sỉ cuối cùng đang cắn mút bên ngực trái của nàng, ánh mắt của hắn nhìn nàng, lại lộ ra sự ôn nhu khó tả, nhưng hành động thì ngược lại với những gì hắn đang làm.

“Phu nhân, ở nhà thêm hai ngày nữa rồi hẵng đi nhé.” Hỗn Độn mỉm cười, hắn nói: “Sau đêm nay mà nàng còn xuống giường được thì bọn ta không chỉ cho nàng đi luôn hai tháng mà tiền tiêu vặt cũng sẽ tăng lên gấp bội a.”

Diệp Lạc Hy tái mặt nhìn bốn tên sắc lang nào đấy cười vô lại với mình, trong lòng thầm khóc đến tang thương. Tiểu hầu tử! Ngươi hại chết biểu tỷ ngươi rồi!

Lại nói, bốn tên vô lại này đã sớm hạ kết giới cách âm xung quanh chính phòng của nàng. Cho nên, dù cho nàng có khóc đến khản cổ cũng không có ai nghe đâu.

Cũng may là đám nhóc đã bị Tam Lang nhanh chóng tống về Thiên giới, để phòng trường hợp đám tiểu quỷ này lại đi nghe trộm góc phòng của sư phụ chúng, nàng nhất định sẽ đem đám tiểu quỷ này đi trấn nước để bịt miệng a.

=== Đôi lời của tác giả === . Truyện Dị Giới

- Ta không biết viết H văn đâu, đừng nàng nào hỏi ta.1

- Có thể trong tương lai sau khi ta trau dồi lại vốn từ, ta sẽ viết, nhưng không phải là bây giờ. Nếu bây giờ mà ta luyện viết H văn thì ta chỉ có nước xách ba lô lên về quê nuôi cá và trồng thêm rau thôi chứ không còn đầu óc đâu mà thi với cử nữa.

- Có nhiều nàng không thấy thông báo của ta thì bây giờ ta sẽ nói rõ hơn một chút. Ta sẽ tiếp tục viết hết tháng 5 và đến ngày 31 tháng 5 ta sẽ nghỉ cho đến ngày 10 tháng 7 thì ta sẽ ngoi lên viết tiếp cho đến khi nào bộ này kết thúc thì thôi.

- Hi vọng các nàng vẫn thích và đọc truyện của ta. Yêu các nàng nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.