Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 368: Chương 368: Hiểu lầm




Diệp Lạc Hy vừa về tới cửa đã thấy nãi nãi cùng a nương, tiểu gia gia cầm sẵn roi đứng đợi cửa. Rõ ràng là biết bản thân mang thai rồi mà còn dám chạy ra ngoài chơi như vậy, không chú ý trước sau. Người ta thường nói một phần ba quãng thời gian đầu thai kỳ là rất quan trọng. Vậy mà nàng còn chưa đi hết một phần ba chặng đường đã dám chạy ra ngoài nháo đông phá tây như vậy, thực làm các vị trưởng bối tức chết.

Tuy nhiên, ba vị trưởng bối còn chưa hạ bản pháp lên người nàng thì hai cái lão công nhà nàng trước sau đã che chắn cho nàng gọn ghẽ rồi. Bọn hắn còn tuyên bố rắng, phu nhân mình đang mang thai, muốn đánh muốn phạt gì nàng thì xin các bậc trưởng bối trút lên người bọn hắn. Chỉ chờ có như vậy, các vị trưởng bối liền buông tha cho nàng.

Thao Thiết và Cùng Kỳ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng bẩm lên trưởng bối rằng Diệp Lạc Hy không cảm thấy thoải mái khi ở Thanh Khâu nữa, cũng mặc kệ Bạch Dao Quang nài nỉ nàng ở lại, hai người họ đưa nàng trở về Vạn Tộc Thành nhanh nhất có thể. Cùng Kỳ còn nói lại rằng, chừng nào Hỗn Độn và Đào Ngột về rồi, bảo hai tên bọn hắn về Vạn Tộc Thành. Còn bốn cái tiểu thạch hầu kia, chỉ phiền gửi lại cho Ngọc Tỷ chăm sóc vậy.

Diệp Lạc Hy sau khi được đưa trở về Thanh Khâu, chứng kiển cảnh muốn phạt nàng thật nặng cho nàng ghi nhớ trong lòng của trưởng bối, lại nghe hai phu quân nói rằng muốn đưa nàng về nghỉ dưỡng, liền cũng lo sợ muốn níu kéo ở lại Thanh Khâu. Tuy nhiên, chỉ bằng một ánh mắt đầy bi thương vô hạn, đồng thời xen lẫn sự ẩn nhẫn đáng sợ, kèm theo sự thống khổ tột cùng đã khiến cho Diệp Lạc Hy không thể nói được câu nào. Cho nên dù muốn ở lại hay không, nàng cũng chỉ đành ngậm ngùi theo chồng về nhà.

Về đến Vạn Tộc Thành, nàng còn nói lên lời nào thì chỉ nghe Thao Thiết nói một câu: “Vào thất phòng, đợi chúng ta đi.”

Nàng chỉ biết im lặng đi theo đằng sau Diệp Tu và Diệp Ngọc vào mật thất.

Nói là thất phòng, chứ thật ra nó cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Đây là một địa cứ nằm ngay chính giữa tòa thành lớn này, đồng thời tất cả các lối đi, gian phòng khắp tòa thành đều thông suốt với nó. Ở đây không hề chứa bảo vật hay là món đồ gì quý giá cả, bởi vì bản thân nó chính là thứ quý giá. Căn phòng ấy được thiết kế bởi Ô Tư Mãng và chỉ có năm người mới có thể vào và ra được căn phòng này. Một khi bước vào bên trong thì bên ngoài sẽ không ai có thể nghe thấy hoặc cảm nhận được người trong phòng đang làm gì, có bao nhiêu người và nói những gì. Đây cũng là nơi tuyệt mật dành cho các vị lãnh đạo cấp cao khắp nơi gần xa địa bàn Vạn Tộc Thành tổ chức các buổi họp bí mật. Đồng thời, chính nó cũng là nơi duy nhất thông ra với bốn phía đông, tây, nam, bắc của tòa thành đồ sộ này.

Từ khi căn phòng ấy được xây dựng và hoàn thành cho đến nay, ngoái các buổi họp mật dành cho các vị trưởng lão, lãnh đạo và các giáo quan ra thì hình như, suốt quãng thời gian nàng gả cho bọn hắn, chưa từng lần nào nàng phải đến đây một mình thế này.

Ngồi trong phòng một mình chờ đợi mà chính nàng cũng cảm thấy có mấy phần run sợ. Nàng sợ, nếu như bọn hắn biết được những đứa trẻ này mà bọn hắn không muốn có con thì sao? Dù sao cũng là nam nhân, còn là những kẻ có máu chiếm hữu cao nhất. Nhìn thấy nàng có hài tử với người khác trước, những kẻ còn lại nhất định sẽ tức đến thế nào đây?

Càng nghĩ, tâm tình nàng càng cảm thấy sợ hãi hơn, tay nàng lại vô thức làm ra hành động như trước đây. Hai tay đưa đến, ôm chặt lấy bụng phẳng. Nàng tự nhủ với lòng rằng, không sao. Nhất định sẽ không sao hết. Cho dù ba đứa bé này được sinh ra bằng cách gì, là con của ai thì chung quy, chúng vẫn là hài tử nàng hết mực bảo vệ cùng yêu thương. Chỉ cần bọn hắn không muốn hài tử, nàng liền nhất định sẽ chống chế đến cùng.

Với suy nghĩ quẩn trong đầu như vậy, nàng đã kiên định và vững tâm, thản nhiên ngồi ở chiếc ghế với vị trí chủ tọa, đồng thời hai bàn tay siết chặt thành quyền, trấn tĩnh bản thân lại.

Nàng một tay đưa lên xoa cái bụng phẳng của mình, lẩm bẩm: “Các con đừng sợ. Dù cho có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không để ai động đến các con đâu.”

Mà, bọn hắn cũng không để nàng phải lo sợ quá lâu. Nàng vừa mới đặt mông xuống ghế được một nén nhang, bọn hắn đã tới rồi. Mà khi tới, Đào Ngột và Hỗn Độn có hơi bầm dập mặt mày một chút. Nhìn quyền pháp kia, nàng cũng biết thừa là ai đánh hai tên này thành ra cái dạng này rồi đi.

Vừa vào căn phòng, bọn hắn thấy nàng không còn dáng ngồi như thường lệ. Nó hòa nhã hơn, nhưng đồng thời cũng có nhiều phần phòng ngự hơn.

“Lạc Hy. Nàng mang thai từ khi nào?”Cùng Kỳ hỏi nàng: “Rõ ràng ta đều bắt mạch kiểm tra sức khỏe của nàng định kỳ ba ngày một lần. Vậy mà nàng vẫn có thể giấu được.” Bộ dáng hắn giống như oan ức vì bản thân mình chưa học nghệ được tới đâu chứ không giống như đang oán trách nàng.

Thao Thiết phóng hai mồi lửa đến lò sưởi trong phòng. Đoạn, hắn ôn hòa tiến về phía nàng, cầm hai bàn tay đang lạnh cóng đến vã mồ hôi của nàng lên, nhẹ nhàng xoa bóp mà nói rằng: “Lạnh không?”

Nàng cũng ngạc nhiên lắm trước cách phản ứng này của hắn. Lạnh không ư? Nàng đang sợ đến lạnh cả người luôn. Nhưng không phải là vì thời tiết, mà là sợ bọn hắn làm ra chuyện táng tận lương tâm nào đó thì đúng hơn. Ai mà biết được phu quân mình sẽ làm ra chuyện trời ơi đất hỡi nào đó chứ?

Thấy sắc mặt nàng có chút tái, lại không trả lời hắn, khiến Thao Thiết trong lòng càng rối bời hơn. Hắn mới cuống lên, hỏi: “Nàng sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Hay là do lúc nãy bọn ta dọa nàng sợ rồi?”

Có lẽ là do mang thai, nên tâm tính nàng vô cùng khó đoán. Sắc mặt nàng tái trắng nhìn bọn hắn một lúc, rồi lại nhìn đến Thao Thiết trước mặt mình. Nàng từ từ rụt tay lại, đưa hai tay lên ôm lấy bụng phẳng của mình, nhìn bọn hắn, lắp bắp hỏi: “Không bắt ta bỏ hài tử sao?”

Nghe xong câu hỏi của nàng, cả bốn người bọn hắn đều nhìn nhau, ngả ngửa, hận không thể mở đầu nàng ra xem bên trong thật sự là đậu phụ phải không đi. Bỏ hài tử? Bọn hắn còn lâu mới bỏ! Chỉ cần là nàng sinh, bọn hắn đều tự khắc không phân biệt con ai với ai, đều xem chính là con của mình kia mà.

Diệp Lạc Hy lại cho rằng điều đó vô cùng khó khăn. Bình thường bọn hắn có thể chung sống hòa bình với nhau là tốt lắm rồi. Ai mà không có tính ganh đua? Nhìn thấy mình thiệt thòi liền sợ rằng sẽ không ai dám chịu sự thiệt thòi này. Nàng nghĩ rằng, để tránh bọn hắn xảy ra mâu thuẫn, nàng đã nghĩ bản thân mình đừng nên có hài tử là tốt nhất. Vậy nhưng, rốt cuộc thì hài tử vẫn có là có rồi. Rõ ràng là nàng đã uống thuốc tránh thai rồi cơ mà?

“Rõ ràng là ta đã dùng thuốc tránh thai, nhưng tại sao ta vẫn….” Nàng càng siết lấy chính mình hơn, nhìn bọn hắn, đầy sự khó xử.

Bọn hắn nhìn nhau, gãi gãi đầu.

Đoạn, Cùng Kỳ mới lên tiếng nói trước: “Thật ra chuyện nàng sợ có hài tử từ đầu, bọn ta đều đã tường tận cả rồi. Cho nên, bọn ta luôn sử dụng biện pháp an toàn mà thời đại máy móc đời trước mới có. Tuy chế tạo hơi cực công, nhưng cũng không phải là không thể. Loại bao đó dùng thật tốt. Cho nên bọn ta mỗi lần cùng nàng hoan hợp đều sử dụng biện pháp an toàn này. Còn thuốc tránh thai gì gì đó của nàng, ta đã từ đầu đều đổi thành thuốc bổ cả rồi.”

Diệp Lạc Hy càng kinh ngạc đến trợn mắt. Nàng nhìn Cùng Kỳ, hỏi hắn: “Cho nên, từ đầu ta uống đều là thuốc bổ?”

Hắn gật đầu, khẳng định: “Đều là thuốc bổ. Thuốc đó có tác dụng điều tức cơ thể, thải độc mát gan, lại giúp nàng an thần, ngủ ngon giấc. Bình thường nàng phải dùng Thanh Trà để an tĩnh chính mình có vẻ hơi cực. Ta trong thời gian trước đã nghiên cứu ra loại thuốc giúp nàng điều tức cơ thể mà không cần phải dùng thứ đắng như hoàng liên tinh kia nữa.”

Nàng trợn mắt nhìn hắn. Rồi lại cúi đầu. Đào Ngột nói: “Nàng sợ gì, bọn ta đều biết cả. Vốn dĩ con cái là phúc của thiên đạo ban cho. Nếu như nàng không muốn, bọn ta cũng tuyệt đối không cưỡng cầu. Suốt quãng thời gian qua đều nhất nhất thủ thân, chưa từng quá phận.”

Hỗn Độn mới nói: “Việc này cũng là do cái oan linh đời trước của nàng đấy.” Hắn nói: “A Nguyệt kia vốn dĩ có tinh thần lực bẩm sinh vô cùng mạnh mẽ. Nó đã theo nàng đến hai đời chạy tới đây. Đứa trẻ ấy cũng nói, nó muốn trở lại làm hài nữ của nàng, cho nên đã về báo mộng cho cả bốn người chúng ta. Nói rằng chỉ cần bọn ta làm nàng mang thai, đứa bé nhất định sẽ trở về.”

Nàng tròn mắt, lại nhìn xuống bụng mình. Cả Ngu Nhung Vương và Việt Việt đều nói trong bụng nàng đang mang thai tam sinh linh. Hai đứa bé trai và một đứa bé gái. Thật sự là A Nguyệt của nàng trở về sao?

Thao Thiết đưa tay vén lọn tóc nàng lên, hắn nói: “Xin lỗi nàng vì đã không nói cho nàng biết chuyện này sớm hơn nhé. Nhưng đây cũng là di nguyện của tiểu sinh linh kia trước khi đầu thai. Nàng từ khi trùng sinh quay về đều ngủ không yên giấc vì nó. Hy nhi, xin lỗi nàng. Là bọn ta đã không nghĩ đến cảm nhận của nàng rồi.”

Đột nhiên nước mắt nàng lăn dài. Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại khóc. Cảm xúc lúc này quả thực quá lẫn lộn. Nàng còn cho rằng bản thân mình bất cẩn mang thai. Dù là con của ai thì cũng sẽ không công bằng với những người còn lại. Đừng nhìn thấy bình thường bọn hắn ôn hòa, cưng chiều và sủng ái một mình nàng mà tưởng rằng bọn hắn không có những cuộc tranh đấu ngầm.

Nàng biết điều đó, và nàng sợ hãi điều đó. Lỡ như bọn hắn không chấp nhận rằng nàng chỉ mang thai con của một người mà sinh ra đố kị, nàng sợ rằng con nàng sẽ không sống nổi. Cho nên mới muốn hỏi Bạch Trần Việt cách để đưa bào thai ra ngoài nuôi dưỡng. Cho nên mới tìm mọi cách để mượn Thạch Cửu Sắc của Không nhi như một lồng ấp nuôi dưỡng bào thai bên ngoài cơ thể mẫu thân.

Chỉ là, nàng còn chưa kịp làm thì bọn hắn đã kịp đến ngăn nàng lại rồi.

Nàng òa khóc, nhưng không phải là khóc vì buồn bã hay đau khổ. Mà là khóc vì có người đang yêu thương và suy nghĩ cho nàng mà không quan tâm đến cảm nhận của bản thân họ. Nàng ôm lấy phu quân của mình, khóc đến mệt mà ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ đi, nàng còn thì thầm một câu: “Xin lỗi. Là ta đã không biết gì hết.”

Thực xin lỗi!

Nàng thoải mái ngủ trong vòng tay của bọn hắn như vậy, bọn hắn mới thấy yên tâm nhất. Hỗn Độn đưa tay gạt đi nước mắt còn lăn đọng trên khóe mắt nàng, tự trách nói: “Làm nàng khóc mất rồi. Phu nhân, xin lỗi vì đã không nói cho nàng rõ hơn, còn làm nàng sợ đến như vậy. Là vi phu sai rồi.”

Cùng Kỳ xoay người hướng thần điện của hắn, nói rằng: “Cơ thể nàng mang thai khác những nữ nhân khác một chút. Ta về nghiên cứu sách vở xem nên làm gì để chăm sóc nàng thật tốt. Phần còn lại phiền các ngươi thay ta lo liệu đi.”

Đào Ngột ôm nàng lên, nói: “Ta đưa nàng về phòng. Thao Thiết, có lẽ ngay khi Dao Quang bước lên Cửu Trùng Thiên, thì các vị trưởng bối sẽ đến chỗ nàng thăm con thăm cháu, ngươi chuẩn bị một chút đi.”

Thao Thiết gật đầu rồi quay người rời đi.

Hỗn Độn lại nói: “Tin tức nàng mang thai có lẽ sẽ là món mồi ngon cho đám người không biết tốt xấu ngoài kia. Tuy chúng ta đã giăng lưới, giúp nàng tóm những kẻ đứng đằng sau rồi, nhưng nếu tin tức nàng mang thai bị lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ có lắm kẻ nhòm ngó. Ta sẽ đi phong tỏa toàn bộ tin tức này lại.”

Đào Ngột gật đầu rồi đưa người rời đi.

Ở Vạn Tộc Thành này, ngoài việc Diệp Lạc Hy là Thành chủ, toàn bộ tiền bạc trên dưới, trong ngoài Vạn Tộc Thành đều do chính nàng tiếp quản, phụ trách thu chi và tính toán kiếm về thì bốn người bọn hắn đều có vị trí riêng của mình.

Cùng Kỳ giỏi nhất là dược lý, trị bệnh, độc dược và luyện dược. Cho nên hắn là chủ điện phía Đông, chuyên cung ấp và phân phối từ quần phương quy tụ. Đồng thời, hắn còn chịu trách nhiệm cho việc rèn đúc vũ khí cho quân binh.

Hỗn Độn có tài mưu trí hơn người, lại có quan hệ vô cùng rộng lớn cùng kỹ năng hơn người. Hắn cũng là kẻ có sức chiến đấu đáng sợ nhất hơn ba người còn lại, sức mạnh của hắn hiện tại vẫn còn là ẩn số khó tìm. Cho nên, hắn chịu trách nhiệm huấn luyện quân binh, chính là Quân chủ phía Bắc, trong tay hắn nắm toàn bộ đạo binh của Vạn Tộc Thành.

Thao Thiết là một người kiệm lời, ít nói. Thành ra, công việc của hắn chính là nuôi dưỡng, dạy dỗ và điều khiển toàn bộ ám dạ của cả Vạn Tộc Thành đằng sau. Quân tình báo và trách nhiệm trinh sát cũng đều nằm cả trong tay hắn.

Còn về trách nhiệm hậu cần đều do Bằng Côn Hạng Nguyệt Tranh xử lý. Công việc của Bằng Côn chính là quản lý đời sống nhân dân dưới trướng của Vạn Tộc Thành.

Về phần Đào Ngột, đừng nhìn thấy hắn bình thường nhởn nhơ, thực tế nhiệm vụ của hắn chính là trấn thủ toàn bộ Vạn Tộc Thành. Trong bốn người, Đào Ngột là người duy nhất đủ linh lực để lan tỏa ra tứ phương nơi này, đồng thời liên kết với linh lực của toàn dân mà không gặp chút trở ngại nào. Chỉ cần có kẻ không được cho phép từ bên ngoài xâm nhập vào đây, hắn là người đầu tiên biết rõ và kịp thời cho người xử lý.

Đào Ngột đưa nàng về phòng, cẩn thận điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, giúp nàng điều chỉnh chăn gối và thả rèm xuống. Hắn cẩn thận hôn lên mu bàn tay nàng, ánh mắt si tình nhìn nữ nhân đang ngủ an tĩnh trên giường, khẽ nói: “Chỉ cần nàng còn nói yêu ta một ngày, ta nhất định sẽ vì nàng mà vào sinh ra tử, sống chết một ngày. Nữ đế của ta, chủ nhân của ta, tín ngưỡng của ta. Chỉ cần nàng có thể bình yên vui vẻ, những gì còn lại, bọn ta sẽ chia nhau gánh hết cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.