Chuyện tình của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Dao Quang Nữ Đế được xem là một giai thoại đẹp trên thiên giới, nhưng đồng thời đó cũng là giai thoại rối rắm nhất của thiên giới.
Nghe nói, lần đầu tiên Nguyên Thủy Thiên Tôn lịch kiếp phi thăng, tình kiếp đầu tiên của ngài chính là tiền kiếp của Dao Quang Nữ Đế. Hai người họ trải qua một đoạn yêu hận tình trường giống hệt như câu chuyện của Trương Quân Ngụy và nàng Thôi Oanh Oanh trong giai thoại Tây Sương Ký. Có điều kết cục của hai người họ lại khác với Trương Quân Ngụy và Thôi Oanh Oanh. Dao Quang đời trước vì yêu sinh hận, gieo mình tự vẫn, thề rằng đời đời kiếp kiếp tuyệt tình tuyệt ái.
Thanh Nguyên lại vì cái chết của Dao Quang mà không màng đến việc bản thân sa đọa, trở thành ma đầu giết người không ngại máu tanh. Cũng may đến phút cuối, Cổ Thần Nữ Đế, Thiên Thượng Huyền Lạc Thần Nữ Diệp Quân Ninh, người đã sáng lập ra Thiên giới xuất hiện kịp, đưa hồn phách của Nguyên Thủy Thiên Tôn rời phàm xác trở về thì chuyện mới êm xuôi. Sau đó một trăm năm hôn mê, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn quá đau lòng cho người thương mà sinh ra tâm bệnh, bệnh triền miên không dứt, không sao có cách chữa được. Cũng may là Chiết Nhan cùng Thái Thượng Thiên Tôn đã cùng nhau hoàn thành Vong Tình dược mới có thể đưa được Nguyên Thủy Thiên Tôn oanh oanh liệt liệt trở về.
Nghe nói, lần thứ hai Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Đế Dao Quang gặp nhau, Dao Quang đã nói rằng muốn gả cho hắn, còn Thanh Nguyên lại nói, hắn không có tình yêu, cho nên đối với chuyện thành hôn của nam nữ gì đó, hắn không có hứng thú. Lần thứ hai gặp lại này, chuyện tình của họ lại giống như điển tích trong thi tập “Lâu Chủ Vô Tình”. Kết cục lần này chính là, Dao Quang không chết giống như cách Phi Nhan đã chết. Nàng một thân một mình cầm quân lên chiến trường đầy yêu ma, một đường chém giết, giáp bào đỏ một đường máu tươi. Mặc kệ người nhà xung quanh khuyên nàng trở về, nàng đều lắc đầu từ chối. Cứ như vậy suốt một ngàn năm, nàng cùng yêu ma Lục Địa Thất Hải đánh giết liên miên không dứt. Mãi cho đến khi Thanh Nguyên nghe tin Dao Quang tử trận, mất hết chín mạng, hắn mới ngộ ra tình cảm của chính mình.
Có điều, Ngọc Thanh Nguyên lại may mắn hơn Tàng ca rất nhiều.
Cũng thật may cho Dao Quang là bởi vì Nữ Oa đã sớm nhìn ra cách Dao Quang liều mạng bỏ mình vì muốn quên đi đoạn tình cảm không đáng có. Nữ Oa đã lén giữ lại bên mình một chiếc đuôi của Dao Quang, phòng khi nàng thật sự tử nạn. Quả đúng như những gì Nữ Oa đã dự đoán, Dao Quang thật sự tử trận nơi sa trường. Lúc chết đi nàng vẫn nắm chặt chiếc trâm cài tóc của Thanh Nguyên a.
Nữ Oa năm xưa vì một lần sơ sảy mà gây ra tai họa, được Hồ Đế đời trước giúp đỡ, cũng xem như lần này nàng đã đem nợ nần trả hết. Tuy nhiên, bởi vì trong lúc hoàn cốt thai cho Dao Quang, Thanh Nguyên đã xông vào làm quá trình bị gián đoạn, dẫn đến Dao Quang được phục sinh lại một lần nữa, chỉ tiếc là không có trái tim và ký ức nào về mọi thứ. Nàng sống lại, nhưng lại hệt như đứa trẻ mới chào đời.
Thanh Khâu Hồ Đế khi đó đón lại nữ nhi về nhà, một lần nữa ân cần dạy dỗ nàng lại từ đầu, gò công kỳ bảo, rốt cuộc cũng mất đến ba trăm năm để Dao Quang quay lại. Chỉ là, Dao Quang Nữ Đế của ngày xưa đã sớm không còn nữa rồi. Bản tính kiêu ngạo, háo thắng không còn, trái tim yêu đến nhiệt huyết và tâm tình hận đến sâu đậm cũng không còn, thậm chí cả sở thích khi xưa cũng không còn. Người vẫn còn đó, nhưng dường như đã thay đổi, khiến Ngọc Thanh Nguyên thật sự đau lòng.
Lần này, chính Ngọc Thanh Nguyên từng bước cẩn thận, trân trọng người bên cạnh mình, mỗi ngày đều kiên nhẫn theo đuổi, từng bước từng bước khiến Dao Quang cảm động. Và đương nhiên, lão ấy đã khiến cho Dao Quang từ một kẻ không có cảm xúc yêu đương trở thành một người biết yêu, hiểu được cảm giác yêu và yêu hắn rất nhiều. Mới khoảng hơn một ngàn năm trước, Ngọc Thanh Nguyên nhận lại cháu gái thất lạc đã lâu, lại được cháu rể cho biết Dao Quang trước khi đầu thai làm Nữ Đế Thanh Khâu đã từng có một giai thoại tình trường với Ngọc Thanh Nguyên lịch kiếp lần đầu tiên, khiến cho lão ấy càng yêu nàng nhiều hơn bao giờ hết, sủng ái nàng lên tận trời mây đi.
Nhưng mà, tại sao cho đến tận bây giờ, Dao Quang và Ngọc Thanh Nguyên mới thành thân?
Có hai lý do.
Thứ nhất, Dao Quang trong mắt Hồ Đế tiền nhiệm và Tứ Đại Hồ Đế đương nhiệm chính là: nàng vẫn còn nhỏ, chưa thể gả đi. Cho nên, Ngọc Thanh Nguyên cũng đành chấp nhận rằng nàng thực sự còn nhỏ, chưa thể gả đến cho hắn. Không chấp nhận hắn cũng phải chấp nhận thôi. Dao Quang năm nay mới năm vạn tuổi, so với lão thì nàng chính là còn “rất nhỏ” đấy.
Thứ hai, Nữ Oa đã nhúng tay vào. Xin đừng hiểu lầm. Nữ Oa nàng ấy chưa từng làm bổng đả uyên ương đâu. Chẳng qua là vì Dao Quang được phục sinh bởi Nữ Oa, trong lòng nàng đã sớm xem nàng ấy như một nghĩa mẫu, cho nên Dao Quang nghe lời của nghĩa mẫu dặn mình rằng: “Chừng nào ngươi còn tha thiết cuộc sống tự do tự tại của mình thì đừng có gả cho ai sớm, biết chưa? Cuộc sống sau khi thành thân nó chẳng phải là quãng đời màu hồng gì đâu.” Cho nên, nàng cùng Ngọc Thanh Nguyên chỉ là định thân sẵn từ sớm chứ chưa thành thân.
Bây giờ thì hay rồi! Nghĩa nữ của Ngọc Thanh Nguyên đã đưa cháu về ra mắt cả họ, đứa cháu gái này còn dắt về đến bốn cháu rể cho ông xem. Nghĩ đến mình tuổi cao mà còn chăn đơn gối chiếc, thành ra lão ấy nóng vội ra mặt, chỉ chờ nhanh chóng rước phu nhân về nhà thôi.
“Phụt!” Trà trong miệng Ngọc Thanh Nguyên tuôn ra như suối sa.
“Cháu nói…”Thái Thượng Lão Quân trợn mắt.
“Thật sao? Được bao lâu rồi?” Linh Bảo Thiên Tôn đứng phắt dậy, phấn khích vô cùng.
Diệp Lạc Hy sắc mặt có chút tái, nhưng gò má nàng cũng đỏ bừng lên. Nàng nói: “Được một năm lẻ bảy ngày rồi. Khoảng chín mươi chín năm nữa thì có thể hạ sinh a.”
Ngọc Thanh Nguyên sắc mặt hiện tại trông không khác gì cương thi. Ông nhìn cháu gái mình, rồi lại nhìn về chính mình, chẳng hiểu sao lúc này ông lại bật khóc.
“Gia gia?” Nàng đỡ Ngọc Thanh Nguyên đứng dậy, thì lại thấy ông ấy lẫy ngửa ra giữa sàn, khóc rằng:
“Hức! Oa! Thê tử chính thất ta còn chưa kịp cưới về, thế quái nào đến chắt ngoại ta cũng có rồi?!”
“Dao Dao, nàng đang ở đâu, mau đến dỗ ta đi! Hức! Oa!” Ngọc Thanh Nguyên oa oa khóc lớn.
Diệp Lạc Hy: “…”
Thái Thượng Lão Quân: “…”
Linh Bảo Thiên Tôn: “….”
Người này là ai, chúng ta mới không có quen ngươi nha.
“Mà nha đầu, hôm nay ngươi đến tìm các gia gia chúng ta là có gì không nha?” Linh Bảo Thiên Tôn quay sang hỏi nàng.
“A!” Nàng chợt nhớ ra vấn đề chính, liền nói lên ý định rằng hi vọng 100 năm tới, các vị trưởng bối giúp nàng bịa ra một lý do nào đó để tránh mặt khỏi Thiên giới. Nàng không muốn chuyện nàng có hài nhi còn thêm người biết nữa. Hai người lớn nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu hiểu ngay vấn đề.
“Cháu yên tâm. Chuyện này chúng ta lo liệu được. Có điều….” Hai người họ nhìn nàng, lại nhìn về phía Ngọc Thanh Nguyên đang ăn vạ đến khó coi, một hai gọi Dao Quang như ai bắt nạt lão, nói: “Đợi sau hôn lễ của hắn đi con ạ. Sau ba năm ở đây, con có thể tự do thoải mái ngay.”
Nàng cũng gật gù cho là phải. Với tình hình này, ngày mai mà rước dâu, nàng sợ sẽ chứng kiến một hôn lễ mà tân lang khóc từ ngoài cửa khóc vào mất thôi.
=== Tâm sự cùng tác giả ===
- Tình hình là sau khi biết điểm thi vừa rồi, ta rất hoang mang.
- Toán ổn, nó gần bằng so với dự tính ban đầu của ta. Văn ta tưởng mình toang rồi thì điểm lại rất tốt.
- Duy nhất môn Anh văn nó thấp bất ngờ nên ta cũng rén ngang luôn.
- Cho nên, nếu như hết tháng 8 mà các nàng thấy ta đăng tin drop truyện thì các nàng cứ hiểu cho ta là ta vừa bị phụ hoàng và mẫu hậu đuổi khỏi nhà nhé. Iu các nàng.1