Vãn Thiền

Chương 71: Chương 71: Chương 70




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Khi thời gian qua đi để lại quá nhiều dấu chân lên ký ức, rất nhiều chuyện không còn quan trọng nữa, rất nhiều ký ức cũng trở nên mơ hồ.

Nhưng Minh Khuynh nhớ rất rõ biến cố làm thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời hắn vào năm tám tuổi ấy.

Minh Khuynh lúc đó là tiểu thiếu gia chưa trải sự đời của Minh gia, hắn hẹn Phó Nhiên đến Bích Lam sơn chơi nhưng hắn đứng đợi Phó Nhiên dưới chân núi hơn nửa ngày trời cũng không đợi được. Sau đó hắn bị người của Vô Ưu Cốc bắt đi, bọn chúng nhốt hắn vào địa lao tăm tối không thấy ánh mặt trời.

Minh Khuynh còn nhỏ không hiểu gì cả, cảm giác duy nhất khi ở trong địa lao chỉ có sợ hãi và sợ hãi, hắn cuộn mình một góc trong địa lao, nghe tiếng nước nhỏ tí tách trên nền đất mà không dám ngủ, chờ đến khi trời sáng.

Hắn biết Minh gia chắc chắn sẽ phái người đến cứu hắn, hắn ôm hy vọng chờ đợi như thế ngày này qua ngày khác, không biết chờ đến bao giờ.

Cơ thể hắn ngày càng yếu ớt, ý thức ngày càng mơ hồ, sau này dường như hắn chỉ mơ màng hồi tưởng những chuyện trong quá khứ, không dám nghĩ đến hiện tại càng không dám vọng tưởng tương lai, hắn chỉ còn cách gắng gượng, dốc toàn bộ sức lực mà sống tiếp.

Đến một ngày nọ, cuối cùng cũng có người xuất hiện dẫn hắn ra khỏi địa lao.

Hắn bị vứt ở một nơi hoang dã ngoài Vô Ưu Cốc, không ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết.

Hắn ở thâm cốc hai ngày trời, cố sức tìm quả dại ăn cho qua cơn đói, sau đó lê lết thân mình ra khỏi sơn cốc.

Chỉ cần trở về là ổn cả thôi, chỉ cần về tới Minh gia thì khổ nạn sẽ kết thúc thôi. Suy nghĩ này chống đỡ giúp hắn ra khỏi nơi hoang dã ấy. Hắn quần áo rách rưới đi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến một thành trấn, hắn liên lạc được với Minh gia nhưng thật không ngờ rằng sau khi người Minh gia đến không những không đón hắn về nhà mà còn muốn… giết hắn.

Bọn họ nói hắn không còn là thiếu gia của Minh gia nữa, hắn là kẻ phản bội của Trung Nguyên chính đạo, hắn là kẻ gieo rắc tai họa cho Trung Nguyên, dẫn đến nội chiến, tuổi nhỏ mà tâm địa tàn độc, bọn họ muốn giết hắn trừ hại cho Trung Nguyên.

Những lời bọn họ nói hắn nghe không hiểu câu nào, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao cha mẹ không tới gặp hắn, tại sao trong một đêm mọi thứ lại biến thành thế này.

Hắn không chết, hắn may mắn trốn thoát khỏi đó, nhưng từ đó về sau hắn biết mình không thể quay về được nữa, hễ hắn xuất hiện trước mặt mọi người bọn họ sẽ đuổi giết hắn không ngừng nghỉ. Hắn chỉ đành trốn ở một nơi hoang vắng, không dám bước chân ra ngoài dù chỉ nửa bước. Tiểu thiếu gia Minh gia ngày ấy khốn khổ như một tên ăn mày, từ không cam tâm, sợ hãi đến cuối cùng chỉ còn thiết sống từng ngày trong chết lặng.

Mãi cho đến một ngày, giữa cánh rừng tuyết phủ trắng xóa, hắn co ro tỉnh lại trong cơn đói khát và lạnh lẽo, hắn nhìn thấy một nam tử cao to đứng bên cạnh mình.

“Ngươi là ai?” Minh Khuynh khỏi, sau đó chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp, “Ngươi đến giết ta ư?”

Nam tử nghe vậy thì khẽ cau mày, giữa mi tâm có một nếp nhăn hằn rất sâu, y lắc đầu nói: “Không phải.”

Minh Khuynh đánh giá người đó một lượt, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên túi nước giắt bên hông y, thiếu niên liếm đôi môi khô khốc của mình, hỏi: “Có thể cho ta một chút nước không?”

Nam tử nhướng mày, cúi đầu nhìn túi nước, từ chối thỉnh cầu của hắn: “Không được, đây là rượu.”

“Ồ.” Ánh mắt Minh Khuynh lóe lên tia thất vọng nhưng nam tử đó nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng ta có mang chút đồ ăn, ngươi có muốn không?”

Đôi mắt Minh Khuynh sáng rực lên, gật đầu liên hồi. Nam tử lấy ra một ít lương khô đưa cho hắn, Minh Khuynh cầm lấy cẩn thận cắn từng miếng. Hắn ăn rất chậm nhưng dường như ăn mãi không no, hắn ăn rất lâu, nam tử cũng kiên nhẫn chờ bên cạnh rất lâu, đến khi Minh Khuynh ăn xong, ánh mắt có chút sợ sệt đánh giá nam tử. Y vươn tay dịu dàng xoa đầu hắn, nở nụ cười chua xót nói: “Theo ta đi.”

Minh Khuynh ngẩng đầu nhìn y, ánh trăng chiếu sáng một nửa gương mặt y, một nửa mặt chìm trong bóng tối khiến gương mặt góc cạnh thêm đậm nét. Lúc đó Minh Khuynh không hề do dự, hắn gật đầu: “Được.”

Không hỏi y là ai, cũng không hỏi sẽ đi đến nơi nào.

Sau này Minh Khuynh mới biết nam tử đó tên Diệp Thiện là minh chủ Thiên Cương Minh, là thủ lĩnh chính đạo Trung Nguyên.

Diệp Thiện âm thầm giữ hắn lại, giấu hắn ở một sơn trang, sơn trang đó tên là Bắc Nghiên trang.

Minh Khuynh trở thành đệ tử của Diệp Thiện.

Những ngày sống ở Bắc Nghiên trang, hắn được biết chủ nhân nơi này là một nam tử tên Tuân Chu nhưng hắn không hề biết chủ nhân thật sự của Bắc Nghiên trang chính là Diệp Thiện.

Tuân Chu chưa từng gặp Minh Khuynh, cũng không biết thân phận của hắn. Vì vậy Diệp Thiện nghĩ cho hắn một thân phận mới. Từ đó hắn có tên gọi mới là Túc Thất.

Bắc Nghiên Trang nằm dưới chân núi cách Thiên Cương Minh không xa, gần đó có một mật đạo có thể thông tới Thiên Cương Minh. Mỗi lần Diệp Thiện đến Bắc Nghiên Trang đều đi theo con đường đó, thường xuyên dạy Minh Khuynh tu luyện pháp thuật, hắn cũng không cần phải trốn chui trốn nhủi mà có thể tự do đi lại trong sơn trang, ngoại trừ một nơi.

Ở trung tâm Bắc Nghiên Trang có một bức tường rất cao, đằng sau tường là một tòa lầu gác đen ngòm, mỗi khi đến gần Tuân Chu chỉ đứng ngoài tường trông về phía lầu gác đó, chưa bao giờ đặt chân vào.

Minh Khuynh lúc ấy cũng từng hỏi Tuân Chu trong đó có thứ gì nhưng Tuân Chu đáp rằng mình không biết, chỉ có Diệp Thiện mới biết trong đó rốt cuộc có cái gì.

Minh Khuynh nghĩ rằng mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước vào trong lầu gác đó, mãi cho đến một ngày nọ, mười mấy người chính đạo Trung Nguyên đến bái phỏng Bắc Nghiên Trang, mà trong số bọn họ có cả người của Minh gia. Lo lắng bị bọn họ nhận ra nên Minh Khuynh vội vã tìm chỗ trốn, sau đó vô tình đi vào tòa lầu gác kia.

Hắn gặp được một người trong ấy.

Hoặc cũng không hẳn là một người mà là một bóng đen lơ lửng giữa hư vô.

“Ngươi là ai?” Trong lầu gác u ám, Minh Khuynh nhìn chằm chặp bóng đen đó, hắn ta bị nhốt ở nơi bức bách này cũng giống như bản thân mình hiện tại vậy.

Bóng đen nhìn lại hắn, Minh Khuynh có thể trông thấy đôi mắt của nó trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu. Hắn nghe bóng đen đó nói: “Ta là ma.”

Giọng nói của nó cũng giống như đến từ hư vô, không thuộc về bất cứ nơi nào nhưng dường như lại xuất hiện trong sâu thẳm đáy lòng hắn.

Lúc đó cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Minh Khuynh, hắn muốn rời khỏi đây nhưng ngặt nỗi đám người chính đạo Trung Nguyên vẫn còn ở bên ngoài, hắn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành đứng yên một chỗ.

Hắn lại nghe thấy âm thanh như phát ra từ đáy lòng mình ấy: “Ngươi đang sợ cái gì?”

Minh Khuynh đứng im không trả lời.

Giọng nói đó lại tiếp tục: “Sợ ta hay sợ đám người ngoài kia?”

Ngón tay Minh Khuynh đã đặt lên cánh cửa, chỉ cần hắn đẩy nhẹ một cái là có thể mở cánh cửa này ra sau đó rời khỏi đây. Nhưng giọng nói đó khiến hắn phải khựng lại, thật ra đi hay ở đối với hắn chẳng có gì khác biệt.

Hắn bình tĩnh lại, quay người hỏi bóng đen nọ: “Ngươi không thể rời khỏi đây có đúng không?”

Bóng đen cười lạnh: “Ngươi cũng vậy.”

Minh Khuynh không để ý câu nói của hắn ta, tiếp sau đó bóng đen tiếp lời: “Ngươi muốn ra ngoài không?”

“Ta không thể ra ngoài.” Minh Khuynh lắc đầu. Cuộc đối thoại này đã khiến hắn không còn thấy sợ hãi như trước nữa, hắn cụp mắt thấp giọng nói, “Nếu bọn họ biết sư phụ cứu ta, giữ ta ở lại nơi này, sư phụ sẽ bị liên lụy mất, bởi vậy ta phải ở đây không được đi đâu hết.”

“Ngươi có thể ra ngoài.” Bóng đen lên tiếng, trong lời nói như còn mang theo ý dụ dỗ, từng từ từng chữ thật rõ ràng, “Chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ ngươi sẽ có thể ra khỏi nơi này, chẳng kẻ nào làm gì được ngươi, ngươi chính là chúa tể của thiên hạ này.”

Đôi mắt đen láy của Minh Khuynh nhìn thẳng vào bóng đen nọ như đang nhìn một tên điên: “Không thể nào…”

“Nếu ngươi đồng ý ta có thể cho ngươi sức mạnh đó.” Bóng đen bật cười, giọng nói dụ hoặc như một sợi dây kéo Minh Khuynh tiến lên trước, nó nói, “Chỉ cần ngươi giao thân thể của mình cho ta, từ nay về sau, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.”

Minh Khuynh kinh ngạc nhìn bóng đen, những lời này thật sự quá tối nghĩa đối với hắn, hắn chẳng thể nào hiểu được ngụ ý của nó ngay lập tức. Hắn đứng đối mặt với bóng đen cho đến khi tiếng Tuân Chu gọi hắn vang vọng ngoài lầu gác.

Người của tam môn thất phái đã đi rồi, Tuân Chu đang đi tìm hắn khắp nơi.

Minh Khuynh lập tức xô cửa chạy ra ngoài, nhiều năm về sau hắn cũng không bước vào tòa lầu gác này một lần nào nữa. Hắn luôn cố gắng né nó thật xa, không để mình nhớ lại cuộc đối thoại trong lầu gác ngày hôm ấy.

Đến tận sau này, khi Diệp Thiện qua đời, Thiên Cương Minh và chính đạo thành một mớ hỗn loạn, trong tình hình đó lão minh chủ Diệp Thiện trước khi nhắm mắt xuôi tay đã chọn hắn là tân minh chủ kế nhiệm. . Bạn đang đọc truyện tại { T RЦмtrцуen. m e }

Hắn không làm được. Khoảnh khắc vừa nhận được tin tức đó hắn đã nghĩ như thế.

Nhưng cũng vào lúc đó hắn chợt hiểu ra, có một vài chuyện hắn phải gánh vác thôi.

Bao năm trôi qua hắn lại đặt chân vào tòa lầu gác đó lần nữa, bóng đen vẫn lặng lẽ ở một góc chờ đợi giống như nhiều năm trước, gần như chẳng có gì thay đổi. Nhưng Minh Khuynh đã không còn là chàng thiếu niên sợ sệt ngày xưa nữa, hắn ôn hòa mà trầm tĩnh hơn rất nhiều. Hắn nói với bóng đen đó: “Bây giờ có thể cho ta sức mạnh mà ngươi nói không?”

Hắn có được đáp án mà mình muốn.

Từ đó về sau hắn trở thành minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất. Tuy nhiên, càng ngày càng nhiều chuyện nổi lên trên mặt nước, theo đó, hắn cũng dần biết được thân phận thật sự của ma loại cộng sinh với mình, biết nó đang từng ngày một ngày đẩy mình xuống vực thẳm. Hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn phải tiếp tục bước đi cho đến khi không thể khống chế được nữa.

Hắn sẽ kết thúc tất cả.

Mười năm trước, nhằm ngăn cản Ma Môn ra tay với chính đạo hắn chọn cách hòa thành một thể với Ma Quân trong lầu gác.

Hắn dùng khoảng thời gian mười năm áp chế ý thức của Ma Quân, sau đó lên đường đi tìm ma tinh. Hắn muốn Ma Quân biến mất triệt để thế nên chỉ có thể để hắn ta và bản thân hóa thành một rồi tìm lại sức mạnh bị phân tán của Ma Quân.

Sau khi thu hồi sức mạnh của ma tinh hắn không thể tiếp tục khống chế thân thể này nữa, vì vậy trước đó hắn cố tình để lộ tin tức của mình.

Hắn để mình bị thương rồi tung tin này ra cho chính đạo Trung Nguyên để vào thời khắc cuối cùng có người đến và chấm dứt tất cả.

Hiện tại đã đến hồi kết thúc rồi.

·

Dưới bậc thang dài mấy chục bậc kia là ma binh và chính đạo Trung Nguyên, giờ phút này ánh mắt ai nấy đều dừng trên người vừa bước ra từ trong Ma điện.

Người đó mặc y bào đen đứng từ trên cao nhìn xuống đám người bọn họ, ánh mắt xoẹt qua vô vàn cảm xúc phức tạp cuối cùng tầm mắt hắn dừng lại ở một nơi xa xăm.

Phía sau đám người, minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn dẫn đầu tiếp đó là ba đường chủ và mấy chục đệ tử chạy tới bên này. Đi theo sau hắn còn có các trưởng lão chưởng môn của tam môn thất phái, gia chủ của các thế gia, những cường giả trên khắp Trung Nguyên, những thủ lĩnh các thế lực của Trung Nguyên ngày hôm nay đều tụ tập tại nơi đây, mục đích chính là để lấy mạng hắn.

Thật sự phải kết thúc rồi.

Chỉ tiếc rằng đến cuối cùng cũng không thể gặp lại người đó.

Minh Khuynh nhếch khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ý cười dịu dàng xen lẫn tiếc nuối.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng Ma Quân vang lên.

Minh Khuynh đáp: “Đang nhớ một người.”

Ma Quân lạnh nhạt nói: “Vô vị.”

Nụ cười vẫn còn nở trên môi Minh Khuynh, ánh mặt trời hắt vào đôi mắt hắn, “Cả đời này của ta chỉ còn lại vài thứ có thể nhớ nhung thôi.”

Mỗi lần nhớ đến nàng hắn sẽ cảm thấy ánh nắng chan hòa khóm hoa đua nở thật là đẹp.

Những lá cờ xí xung quanh Ma điện bay phần phật trong gió, tiếng bước chân ngày càng đông đang tiến gần tới bên này. Sau một hồi im lặng, Ma Quân nói: “Thân thể này bây giờ thuộc về ta rồi.”

Minh Khuynh khẽ đáp: “Ừ.”

Ánh sáng trong đáy mắt tối dần, sắc đỏ từ từ lan ra thay thế đôi đồng tử đen láy. Nụ cười trên môi Minh Khuynh cũng lịm tắt, chỉ còn lại sự lạnh nhạt quan sát chúng sinh.

“Những kẻ này muốn ngươi chết, ngươi thì lại muốn chết vì bọn chúng, thật đúng là nực cười.” Ma Quân nói.

Ý thức trở nên mơ hồ, Minh Khuynh mỉm cười đáp: “Tất thảy những gì ta làm từ trước cho đến nay không phải vì bọn họ.”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Vì… một số chấp niệm.”

Vì đạo mà hắn vẫn luôn kiên trì theo đuổi.

Câu này Minh Khuynh chưa kịp nói ra.

Hắn nhắm mắt, bỏ lại tất cả lưu luyến chấp niệm của nửa đời người.

Khi đôi mắt ấy mở ra lần nữa, trong tròng mắt đỏ ngầu lạnh như băng đó đã chẳng còn bất cứ cảm xúc gì thuộc về con người.

- Hết chương 70 -

NNPH lảm nhảm:

Thật ra t làm chương này từ lâu rồi. Lúc dịch c32 cảm xúc đang lên nên làm luôn chương này. Huhu vừa làm vừa khóc ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.