Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trong trận chiến giữa Ngũ Đạo và Ma Môn ở vực sâu Thất Hải nhiều năm trước, thân là thủ lĩnh của Ngũ Đạo Văn Bắc Vân đã dùng Tứ Tượng Đồ trấn áp yêu thú Ma Môn trong thâm cốc, do đó mới có chuyện Yến Hạ phát hiện Tứ Tượng Đồ trong vực sâu Thất Hải sau này.
Nhưng thật ra dù Tứ Tượng Đồ có là pháp khí đứng đầu trong ngũ đại pháp khí thì với sức mạnh của nó vẫn chưa đủ trấn áp tất cả yêu thú.
Nhằm ngăn cản yêu thú phá phong ấn chui ra, Văn Bắc Vân chỉ còn cách tách một hồn trên người mình nhập vào Tứ Tượng Đồ, cách này có thể giúp duy trì trận pháp đồng thời không để yêu thú ra ngoài làm hại thế gian.
Năm tháng trôi qua, muôn vạn biến hóa, đến khi Tứ Tượng Đồ và một tàn hồn đó được tìm thấy lần nữa thì Ngũ Đạo đã không còn, mà người tìm ra y là truyền nhân duy nhất còn lại của Ngũ Đạo, cũng là con gái y - Yến Hạ.
“Cái gì nên nói ta nói hết rồi, là như vậy đó.” nét mặt Văn Bắc Vân ở trong Tứ Tượng Đồ hiện đầy bất lực, y thở dài nói, “Cha cũng nghĩ sẽ giải thích rõ với con nhưng đôi lúc ngẫm lại cảm thấy con không biết thì vẫn tốt hơn. Con đã có mấy cha mẹ nuôi Yến Lan Đình bọn họ, ai ai cũng đối xử tốt với con hơn người cha không làm tròn trách nhiệm này.”
Yến Hạ im lặng nghe Văn Bắc Vân nói xong, tâm trạng phức tạp nói: “Cho nên từ lần gặp mặt đầu tiên cha đã biết rồi?”
Vẻ mặt Văn Bắc Vân không được tự nhiên tránh né nàng, gật đầu nói: “Phải.”
Biết nhưng không nhận nhau, Yến Hạ cứ nghĩ mình đã đủ chín chắn để đối mặt với mọi chuyện nhưng vào giờ phút này nàng bỗng phát hiện có rất nhiều chuyện mình chẳng thể nào kiểm soát. Đối với người tên Văn Bắc Vân, người cha ruột này lúc trước nàng rất ít khi nhớ về y, nhưng khi y thật sự xuất hiện trước mặt mình cảm xúc lại xáo động cuộc trào trong lòng.
Nàng nhìn chằm chằm người trong tranh, thấp giọng nói: “Nếu con mãi mãi không biết thì cha định dùng thân phận Tứ Tượng Đồ này ở bên con mãi sao?”
Văn Bắc Vân khựng lại giây lát, đáp: “Ừ.”
“Cha không thấy buồn sao?”
Văn Bắc Vân lại ngẩn người, đưa mắt đánh giá con gái mình lần nữa.
Rõ ràng là con gái ruột của mình mà không thể nhận nhau, trơ mắt nhìn nàng nói nói cười cười với người khác, còn bản thân chỉ đi theo bên cạnh nàng diễn vai một pháp khí vốn dĩ không nên có tình cảm, y buồn không?
“Không đâu.” Văn Bắc Vân cười cười, thản nhiên phóng khoáng đáp, “Có thể ở bên con nhìn con ngày một trưởng thành là ta vui lắm rồi.”
Không chỉ vui mà còn thấy tự hào.
Yến Hạ nhìn nụ cười của Văn Bắc Vân, chớp chớp mắt, sau đó bỗng bật cười.
Trong khóe mắt nàng còn lấp lánh ánh nước nhưng vừa cười lên, gió ngừng mưa tạnh trời lại trong xanh, đến ánh nắng chiếu vào song cửa cũng trở nên rạng rỡ.
Yến Lan Đình đứng một bên không nói câu nào từ nãy đến giờ cũng mỉm cười. Mọi phiền phức đã được giải quyết rồi.
·
Không có sóng gió, cũng chẳng có tê tâm liệt phế, chỉ có cảm động như nước suối chảy. Yến Hạ đã quen với việc có Tứ Tượng Đồ ở bên cạnh, hay nói cách khác nàng đã xem đối phương là người thân từ lâu rồi.
Màn nhận cha con này đến quá đột ngột nhưng là chuyện cực kỳ vui vẻ với Yến Hạ.
Yến Lan Đình chủ động nhường lại thời gian cho hai cha con Yến Hạ và Văn Bắc Vân. Hai người nói chuyện với nhau hồi lâu, Văn Bắc Vân kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện, từ trước khi Yến Hạ ra đời đến những chuyện xảy ra trong mười năm ở bên cạnh nàng. Kể mãi cho đến khi mặt trời xuống núi Cung Gian tới tìm, Yến Hạ mới ra khỏi thư phòng quay về lo liệu những sự vụ còn lại.
May mà Văn Bắc Vân về cùng nàng, Yến Hạ làm việc trong phòng còn y im lặng ở trong Tứ Tượng Đồ canh chừng cho Yến Hạ.
Mỗi lần Yến Hạ ngẩng đầu lên là thấy Văn Bắc Vân đang nhìn mình. Những lúc như vậy nàng sẽ mỉm cười với y một cái rồi tiếp tục cúi đầu viết.
Đến khuya, Yến Hạ xoa bóp bàn tay tê cứng đứng lên, định về phòng nghỉ ngơi.
Văn Bắc Vân chờ lâu rồi, thấy Yến Hạ đi ra ngoài thì cũng bay theo, giọng điệu bất mãn nói: “Dù bận cũng đừng bận tới tối muộn thế này chớ, phải nghỉ ngơi sớm mới được, chuyện gì rắc rối thì cứ giao cho tên Cung Gian là được rồi.”
“Con rời đi một tháng Cung Gian đã mệt nhiều rồi. Chuyện gì làm được vẫn nên để con làm thì hơn.” Yến Hạ cực kỳ cảm kích Cung Gian đã giúp đỡ mình trong suốt những ngày qua.
Văn Bắc Vân thở dài nói: “Nói tóm lại vẫn là vì tên tiểu tử kia.”
Tên tiểu tử mà y nói đương nhiên là chỉ tàn hồn của Minh Khuynh còn ngủ say trong Quân Thiên Đăng.
Nhắc tới Minh Khuynh ý cười trong mắt Yến Hạ càng dịu dàng, nàng gật đầu nói: “Tìm được huynh ấy là con đủ thỏa mãn rồi.” Dù bây giờ hắn chỉ là một hồn phách còn đang ngủ say nhưng nàng tin mình sẽ tìm ra cách đánh thức hắn.
Văn Bắc Vân im lặng một hồi rồi lo lắng nói, “Nếu sau khi hắn tỉnh lại rồi, hồn phách trong đó là của Ma Quân không phải Minh Khuynh thì sao?”
Bước chân Yến Hạ khựng lại.
Văn Bắc Vân kiên nhẫn chờ nàng trả lời. Nàng nhẹ giọng đáp: “Huynh ấy là Minh Khuynh công tử, chắc chắn là vậy.”
Thế nên hắn mới xuất hiện ở Bắc Nghiên Trang, nơi hắn từ sinh sống rất lâu, nơi hắn lớn lên, hắn ngủ say trong Quân Thiên Đăng vì nơi này từng là chấp niệm hắn không thể nào buông bỏ.
Nét mặt Yến Hạ nghiêm túc và cố chấp, Văn Bắc Vân đều nhìn ra, y mím môi im lặng một lát sau đó nói: “Vậy thì thử xem.”
Yến Hạ quay đầu lại nhìn người trên Tứ Tượng Đồ khó hiểu nói: “Sao ạ?”
Văn Bắc Vân lại thở dài, cười nói: “Cha cũng là một tàn hồn, con quên rồi à?”
Cùng là một tàn hồn nhưng Minh Khuynh chỉ có thể ngủ say trong Quân Thiên Đăng còn Văn Bắc Vân có thể tỉnh lại và giao lưu với người khác. Trong đó có nguyên do mà người khác không biết.
Yến Hạ phản ứng nhanh, nàng mở to mắt nhìn người trong tranh, nói: “Tứ Tượng Đồ!”
“Đúng vậy.” Văn Bắc Vân rất hài lòng với phản ứng của con gái, gật đầu cười khen, “Con đoán đúng rồi, Tứ Tượng Đồ xếp hàng đầu trong ngũ đại pháp khí nên lợi hại hơn cái Quân Thiên Đăng rách nát gì gì đó nhiều. Trong Tứ Tượng Đồ có linh lực dồi dào, đủ để tàn hồn tá túc dần dần hồi phục.”
Yến Hạ hiểu ý Văn Bắc Vân. Ban đầu nàng cũng không kỳ vọng quá lớn nhưng bây giờ bỗng nhiên có hy vọng mới xuất hiện, Yến Hạ bỗng cảm thấy những thứ trước mắt không chân thật chút nào, nàng gọi khẽ: “Cha…”
Văn Bắc Vân tươi cười nhướng mày nói: “Không thử thật hả? Tứ Tượng Đồ này bao rộng, thêm một người nữa cũng chả sao.”
Câu này thật sự thức tỉnh Yến Hạ, nàng vội đáp lại, sau đó chạy về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, nhấc Quân Thiên Đăng đang lẳng lặng nằm một góc lên.
Ngọn tàn hồn trong đèn còn đang nhấp nháy, Yến Hạ lẩm nhẩm gọi tên người ấy trong lòng, bỏ ngọn đèn xuống, quay người mở Tứ Tượng Đồ đặt lên bàn.
Bức họa Văn Bắc Vân trên Tứ Tượng Đồ đã biến mất nhưng vẫn nghe giọng y nói: “Vẽ hình hắn lên đi.”
Yến Hạ gật đầu, cầm bút lên.
Tim nàng đập rất nhanh, chưa vẽ được nét nào nàng đã buông bút xuống, cố gắng bình ổn nhịp tim mình rồi mới cầm lên bắt đầu vẽ.
Nàng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia.
Khu rừng ngoài Nam Hà trấn là nơi Yến Hạ gặp Minh Khuynh lần đầu tiên.
Lúc đó nàng đi bóc thuốc cho cha lớn nhưng không may tiệm thuốc thiết mất một vị thuốc, mà mấy học trò trong tiệm đang định lên núi hái thuốc, Yến Hạ không có gì làm nên cũng đi theo. Cây cối trong rừng không nhiều lắm nhưng cây nào cây nấy mọc rất rậm rạp, đi một hồi dễ lạc đường. Yến Hạ đang đứng ở một khoảng đất trống chờ người hái thuốc bên khe suối về thì nghe tiếng bước chân vang lên trong rừng, nàng quay đầu lại, trông thấy một bóng người dưới ánh nắng thưa thớt đạp lên lá rụng đi tới.
Bao năm trôi qua, nàng vẫn luôn ghi nhớ khung cảnh lúc ấy. Vào khoảnh khắc đó trong lòng Yến Hạ chỉ có một ý nghĩ, nàng cảm thấy người đó như bước ra từ trong tranh, lời nói khó miêu tả hết.
Ký ức rõ ràng, in hằn trong mắt, in hằn trong tim.
Lúc nhớ lại Yến Hạ mỉm cười, ngòi bút vẽ lên trang giấy nét đầu tiên.
Yến Hạ vẽ rất chăm chú, nàng nhớ mọi nét trên mặt người đó, nhớ thần thái khi nói chuyện của hắn, thậm chí đến nụ cười của hắn. Mỗi chi tiết đều khắc ghi trong tim. Nàng học vẽ từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên nàng chuyên chú vẽ một bức tranh với tất cả tình cảm như thế.
Ánh đèn hắt lên gương mặt nghiêng của nàng, ánh nắng ban mai rọi vào cửa sổ dần dần che lấp ánh đèn, nàng hoàn toàn không nhận ra.
Đến khi nét cuối cùng hạ xuống, bầu trời ngoài kia đã sáng trưng.
Trên Tứ Tượng Đồ là hình vẽ của Minh Khuynh dưới ngòi bút của Yến Hạ.
Người trong tranh dung nhan như ngọc, tuấn mỹ vô song, ý cười như có như không trên môi, đôi mắt chứa đựng đầy cảm xúc, sự dịu dàng lan tận trong đáy mắt.
Yến Hạ nhìn mặt trời tỏa nắng ngoài cửa sổ rồi nhìn xuống bức tranh trên bàn, bất giác mỉm cười, sự chờ đợi trong mắt không thể nào che giấu được nữa. Nàng đến trước Quân Thiên Đăng, cẩn thận rút tàn hồn kia ra, nâng niu trên tay quay về chỗ Tứ Tượng Đồ.
Tàn hồn lấp lánh ánh lửa màu xanh, nhỏ bé yếu ớt nằm trong tay Yến Hạ. Nàng nhìn chằm chằm ngọn lửa, trái tim đã yên tĩnh nay lại bắt đầu đập điên cuồng lên.
Sau khi đến sát bên Tứ Tượng Đồ nàng cẩn thận đặt tàn hồn bên cạnh bức tranh, hồn phách như có cảm ứng, nhẹ nhàng bay lên trên Tứ Tượng Đồ sau đó chìm dần xuống, hòa vào trong Tứ Tượng Đồ.
Ngọn lửa trên tàn hồn từ từ tan biến, Tứ Tượng Đồ tỏa ra kim quang rực rỡ, vô vàn tia sáng hiện lên, cả căn phòng chìm trong biển sáng. Ánh mắt Yến Hạ vẫn dừng trên bức tranh, đến thở cũng không dám thở mạnh sợ kinh động đến hồn phách trong Tứ Tượng Đồ.
Dưới ánh mắt căng thẳng của Yến Hạ, ánh sáng trong phòng tắt dần, Tứ Tượng Đồ vẫn nằm yên trên bàn, người trong tranh vẫn giữ dáng vẻ như cũ, nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt Yến Hạ mang theo nỗi niềm nhung nhớ vô tận, ánh mắt người trong tranh quyến luyến khó rời nhưng chẳng có chút động tĩnh nào.
Nàng không thức tỉnh người ấy thành công.
Yến Hạ thất vọng tràn trề, nàng mím chặt môi, không để biểu cảm mình thể hiện ra quá rõ ràng. Nàng giơ tay chạm lên hàng mày đôi mắt người trong tranh, thầm thở dài trong lòng.
Đáng lẽ không cần quá thất vọng, đáng lẽ chỉ cần tìm thấy hắn là nàng đủ mãn nguyện rồi.
Nhưng nàng vẫn ôm hy vọng sẽ còn ký tích xảy ra.
Ngón tay Yến Hạ lướt qua mặt giấy, nơi ngón tay lướt qua đóm sáng vụn vặt rơi rớt, mi mắt người trong tranh bỗng nhiên khẽ run lên, mở mắt ra, đôi mắt sáng tỏ như sao trời.
- Hết chương 76
NNPH lảm nhảm:
Ngày tháng sống chung giữa con rể và cha vợ bắt đầu.:)))
Chuẩn bị tới chương tấu hài.:))