Vãn Thiền

Chương 78: Chương 78: Chương 77




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Yến Hạ nhìn người trong tranh.

Đình viện lắng đọng đến tiếng lá cây cũng không nghe thấy, ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào bức tranh trước mặt.

Yến Hạ cảm thấy thời gian lặng lẽ trôi chảy, bốn mùa đã qua.

Ánh mắt nàng vẫn kiên trì dừng trên bức tranh, vừa nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay không, vừa hy vọng đó là thật. Nàng giấu phần tâm tư sâu kín ấy ở một góc trong tim, bàn tay cứng đờ đặt trên bàn, ngón tay dùng lực đến trắng bệch cho thấy rõ tâm trạng của nàng hiện tại.

Đến khi nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở xa xa ngoài phòng rồi lui lại nửa bước, ánh mắt người trong tranh mới động đậy theo.

Cuối cùng Yến Hạ cũng tin đây là sự thật chứ không phải hoa mắt nhìn nhầm.

Náng không kịp phân biệt những cảm xúc rối ren trong lòng, chỉ lên tiếng gọi theo bản năng: “Minh Khuynh công tử?”

Người trong tranh không đáp, không biết là vì hắn đang ở trong tranh hay vì nguyên nhân nào khác mà Yến Hạ cảm thấy thần thái của hắn hơi xa lạ, xa lạ đến mức khiến trái tim nàng lạnh lẽo.

Nàng ngẩn người một lát rồi lẩm bẩm gọi: “Ma Quân?”

Người trong tranh cuối cùng cũng có phản ứng, lúc ngước mắt lên biểu cảm lạnh nhạt trên mặt hắn đã không còn, thay vào đó là nụ cười mà Yến Hạ quen thuộc.

Đó là Minh Khuynh.

Yến Hạ có thể khẳng định đấy là Minh Khuynh.

Khoảnh khắc đối mặt với nhau, nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể buông xuống gánh nặng đeo bám trong lòng suốt hơn một tháng qua. Nước mắt nàng bất giác tuôn rơi nhưng đôi mắt lại chứa đựng nét tươi cười.

Người trong tranh bất lực thở dài, sau đó cũng mỉm cười theo nàng.

Phong ba của nửa đời trước đều bay theo gió đến một phương xa, hoàn toàn tiêu tan, nửa đời sau chỉ có yên bình và an nhiên.

·

Minh Khuynh thật sự quay lại rồi.

Mấy ngày sau đó Yến Hạ cảm nhận rất rõ ràng điều này, đây không phải huyễn tưởng của nàng.

Ngày tháng ở Thương Nam Sơn của nàng vẫn trôi qua như thế, sáng thức dậy thì đến đại sảnh và thư phòng xử lý những công việc mà chẳng bao giờ xử lý xong. Có lúc nàng cũng sẽ đến bái phỏng những người trong tam môn thất phái. Mọi thứ vẫn giống y như trước, chỉ ngoại trừ một việc…

“Tông chủ.” Thấy tông chủ nhà mình vừa viết chữ vừa ngẩng đầu ngắm tranh chẳng biết lần thứ bao nhiêu, Cung Gian xoa xoa thái dương rồi bỏ tay xuống cười khổ nói, “Không ai dám ăn cắp Tứ Tượng Đồ của người đâu, người đừng nhìn nữa mà.”

Yến Hạ chớp mắt cười cười tỏ vẻ vô tội sau đó vẫn nhân lúc Cung Gian quay đầu đi chỗ khác lén nhìn Tứ Tượng Đồ phía sau, nhưng lần này không thấy nụ cười của Minh Khuynh đâu nữa mà chỉ thấy bản mặt của Văn Bắc Vân.

Chạm vào ánh mắt của Văn Bắc Vân Yến Hạ vội vàng cúi đầu viết vẽ tiếp, trong lòng thầm thấy hơi uổng, hơi tiếc.

Nàng không nhịn nổi lại liếc nhìn Tứ Tượng Đồ, sau đó thành công bị Văn Bắc Vân trừng cho một cái.

Cung Gian và Văn Bắc Vân trong tranh nhìn nhau rồi cười đầy bất lực.

Bắt đầu từ cái ngày Minh Khuynh trở về tình hình này đã tiếp diễn cho tới tận bây giờ.

“Cha.” Yến Hạ nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng ngẩng đầu dậy làm nũng với Văn Bắc Vân, “Con nhìn huynh ấy một cái thôi được không? Chỉ nhìn một cái thôi?”

Biết bao năm qua có bao giờ thấy con gái nói chuyện với mình bằng giọng điệu thế này đâu, thế nên câu này nhanh chóng phát huy tác dụng với Văn Bắc Vân. Biểu cảm y hơi hòa hoãn một xíu, nhưng sau đó chợt nhận ra mục đích của nàng, y nhíu mày, lắc đầu nói: “Không được, con nhiều chuyện quá, làm xong rồi mới được gặp.”

Yến Hạ: “...” Lì lợm tới cũng chuốc thất bại thôi, Yến Hạ đành vùi đầu vào viết chữ.

Buổi trưa hàng ngày là thời gian Yến Hạ mong chờ nhất, bởi vì lúc đó Cung Gian sẽ đi liên lạc với những người Ngũ Đạo ở nơi khác, mà khi đó Yến Hạ sẽ được nhàn rỗi. Cha ba sẽ mang cơm nước ngon lành đến nhìn nàng ăn sạch sẽ sau đó híp mắt mỉm cười với nàng. Không lâu sau thì cha nhỏ cũng mò tới, ăn hiếp cha ba không nói chuyện được một hồi rồi tám đủ thứ chuyện với Yến Hạ làm cha ba bên cạnh chỉ biết trừng mắt không chen vô được câu nào.

Nhưng cha nhỏ cũng không thể tám quá lâu vì nhị nương sẽ đến truyền lời của cha lớn, tiện tay kéo luôn hai tên một câm một mù đi ra ngoài.

Đợi mọi người giải tán hết rồi, trong phòng chỉ còn Yến Hạ và Tứ Tượng Đồ vẫn luôn kè kè theo bên cạnh nàng.

Cũng đến lúc Yến Hạ có thể nói chuyện với Minh Khuynh rồi.

“Sức khỏe của cha lớn tốt hơn một chút rồi nhưng vẫn chưa thể ra khỏi phòng, ngày nào nhị nương cũng phải trông chừng cha lớn.” Yến Hạ kể lại những chuyện xảy ra dạo gần đây, cao hứng nói, “Ta nghe cha nhỏ nói sở dĩ năm xưa Cung Gian chọn Thương Nam Sơn làm nơi xây dựng lại Ngũ Đạo vì cha lớn từng đi ngang đây, cảm khái vẻ đẹp phong cảnh nơi này, dự định sau này sẽ đến đây quy ẩn.”

Bức tranh trên Tứ Tượng Đồ đã đổi thành Minh Khuynh, Yến Hạ nói còn Minh Khuynh im lặng nghe, nét mặt dịu dàng quen thuộc.

Yến Hạ hơi khựng lại rồi nói: “Nghe nói mặt trời mọc ở Thương Nam Sơn rất đẹp, bữa nào chúng ta đi ngắm nhé?”

Minh Khuynh chưa kịp đáp, trong Tứ Tượng Đồ đã vang lên giọng nói hơi âm trầm của một người khác: “Cái đó là cha nói với con mà.”

Yến Hạ: “...”

Người nói còn ai khác ngoài Văn Bắc Vân, Yến Hạ và Minh Khuynh nhìn nhau giây lát, nàng nói: “Cha, để con với Minh Khuynh công tử nói chuyện riêng với nhau đi mà…”

Văn Bắc Vân vô tội đáp: “Cha có chỗ nào khác để đi đâu.”

Yến Hạ bò ra bàn, thầm cười khổ trong lòng. Cứ tưởng sau khi Minh Khuynh trở về rồi là nàng có cơ hội nói với hắn những chuyện mà trước khi nàng không có cơ hội nói, ai dè mấy lời lúc trước chưa nói được bây giờ… càng không có cơ hội nói.

Bởi vì có một Văn Bắc Vân hiện diện mọi lúc mọi nơi bên cạnh các nàng.

Yến Hạ khóc không được cười cũng chẳng xong.

Nói gì thì nói, sáng hôm sau Yến Hạ vẫn đưa Tứ Tượng Đồ đến đỉnh núi phía đông Thương Nam Sơn ngắm mặt trời mọc sau biển mây.

Không khí buổi sớm còn thoáng hơi lạnh, đỉnh núi Thương Nam Sơn lại rất cao, gió lạnh thổi càng mãnh liệt, mây mù xếp thành từng tầng dưới chân, trong những đám mây tia nắng đã ló dạng, chiếu lên trên vách núi.

Trời cao thoáng đãng, vô biên vô tận, Yến Hạ đứng trên đỉnh núi nghe tiếng gió thổi động lá cây, ngắm ánh nắng ban mai, cõi lòng khoáng đạt.

Nàng chìm vào trầm tư sau đó quay đầu lại mỉm cười với người bên cạnh: “Hôm nay là lần đầu tiên ta được ngắm mặt trời mọc ở Thương Nam Sơn đấy.”

Minh Khuynh cũng đang nhìn nàng, hắn không tỏ ra ngạc nhiên trước câu nói này mà chỉ nghĩ rằng chắc hẳn mười năm qua Yến Hạ sống rất cực khổ.

Yến Hạ đang chờ đối phương đáp lại mình, ai mà biết chẳng dễ gì mình mới tỏ ra đáng thương một lần còn chưa nghe giọng an ủi dịu dàng của Minh Khuynh đã nghe Văn Bắc Vân nói: “Hóa ra mười năm qua tên tiểu tử Cung Gian ức hiếp con đó à?”

Cảnh đẹp nên thơ tự dưng bị phá nát tan tành, Yến Hạ: “... Cha.”

Minh Khuynh buồn cười nói: “Tiền bối rất lo cho muội.”

Yến Hạ cũng bật cười, nàng ngồi lên một tảng đá trên đỉnh núi, ánh nắng bình minh xuyên qua kẽ lá hắt lên mặt nàng. Nàng giơ tay ngắt một tán lá che nắng, thấp giọng nói: “Mười năm trước ta tìm được Cung Gian, dẫn những người còn lại của Ngũ Đạo đến Thương Nam Sơn, lúc đó chúng ta chẳng có gì cả, ta cũng không biết gì hết, có rất nhiều chuyện phải học nên tốn thời gian hơn người khác rất nhiều.”

Từ rất lâu về trước Minh Khuynh đã là một thính giả rất lý tưởng, hắn yên lặng nghe Yến Hạ nói hết rồi hỏi: “Mệt không?”

“Thật ra cũng rất vui, mỗi ngày có thể học được rất nhiều trận pháp thuật pháp, tiếp xúc với những thứ mà trước đây ta chưa bao giờ biết, như vậy sẽ không khiến ta nghĩ lung tung…” Yến Hạ ngậm miệng tại đây, nàng chớp mắt cười hỏi, “Huynh thì sao, mười năm qua huynh ở Ma Môn thế nào?”

Minh Khuynh không giấu giếm: “Ta bế quan nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài vẫn có người của Ma Môn thông báo.”

Yến Hạ định hỏi 'Có phải huynh sống rất vất vả không' nhưng nghĩ lại mình có hỏi Minh Khuynh cũng chưa chắc thừa nhận, những chuyện như vậy từ trước đến nay hắn không bao giờ để người khác biết.

Trong lúc hai người đều im lặng, Minh Khuynh chợt hỏi: “Sao muội lại đến tìm ta?”

Chuyện này hai người họ chưa có ai đề cập tới, từ ngày Minh Khuynh tỉnh lại trong tranh hai người xem như không có chuyện gì xảy ra, không ai nhắc đến chuyện ở Ma Môn ngày đó. Yến Hạ không hỏi, Minh Khuynh cũng không nói, cho đến hôm nay Minh Khuynh mới mở lời hỏi trước.

Yến Hạ đáp ngay: “Bởi vì ta phải tìm được huynh đấy thôi.”

Minh Khuynh sửng sốt, hơi ngập ngừng.

Yến Hạ quay đầu nhìn người trong tranh, mỉm cười: “Huynh quên rồi à, hôm chúng ta tạm biệt ở cửa vào Huyền Giới ta đã nói rồi mà.”

Minh Khuynh nhớ ra, ngày đó nơi trận pháp khởi động ở cánh cửa Huyền Giới Yến Hạ đúng thật đã nói rằng đợi nàng gặp được cha mẹ nuôi rồi sẽ quay lại tìm hắn.

Nàng tìm thấy hắn thật rồi, đi qua rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng cũng tìm thấy hắn.

Nụ cười của Yến Hạ mãn nguyện hơn bao giờ hết, nàng đung đưa hai chân nhìn mặt trời đã lên cao, híp mắt vứt tán lá cầm trong tay nãy giờ, cảm khái một câu: “Thật may là ta tìm thấy huynh rồi.”

Minh Khuynh suy tư nói: “Muội không lo sao?”

“Hả?” Yến Hạ ngoái đầu nhìn hắn.

Minh Khuynh nói: “Muội không lo người tìm về là một người khác sao?”

Yến Hạ lắc đầu, đáp: “Ta biết là huynh.”

Minh Khuynh lại im lặng. Biển mây lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhìn những đám mây đó, nói: “Ma Quân ở đây.”

Hắn giơ tay chỉ vào lồng ngực mình.

Yến Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp: “Trước khi biến mất ở Ma Môn ngày hôm đó chúng ta đã nói rất nhiều chuyện.” Giọng hắn vang lên đơn bạc giữa tiếng gió trên đỉnh núi cao, hắn nhàn nhạt nói, “Vào lúc đó ta mới ngộ ra, thật ra chúng ta đã sớm trở thành một người rồi, Minh Khuynh là Ma Quân, Ma Quân là Minh Khuynh, những tai ương đó chẳng qua là tà niệm của ta sinh ra mà thôi.”

Giờ khắc này Yến Hạ dường như trông thấy vị vương giả cao ngạo cô độc mình từng thấy ở Ma Môn ngày ấy.

Giống như Minh Khuynh nói, hắn là Ma Quân, Ma Quân cũng là hắn.

“Hiện tại ta đã chết một lần, những tà niệm đó cũng nên tan theo mây khói rồi.”

Câu nói này làm rực sáng cõi lòng Yến Hạ, nàng mỉm cười, vén cành lá che ngang tầm mắt qua, nghiêm túc nói: “Minh Khuynh công tử, ta có thể hỏi một câu không?”

Minh Khuynh đáp: “Hả?”

Yến Hạ nhớ lại vấn đề quấn lấy mình bấy lâu nay, thấp giọng hỏi: “Đêm Trung Thu mười năm trước huynh có đến Sương Thành không?”

Minh Khuynh chưa trả lời ngay, Yến Hạ hỏi tiếp: “Những đèn lồng đó là huynh tặng ta đúng không?”

Giọng Yến Hạ cực kỳ khẩn trương, không chờ Minh Khuynh đáp nàng tiếp tục hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Minh Khuynh, vẻ mặt trịnh trọng như cầu nguyện dưới trời sao nói: “Huynh… thích ta không?”

Ánh nắng mặt soi rọi giữa những tán cây, biển mây cuồn cuộn, gió nhẹ lướt qua tà áo. Yến Hạ không để ý gió trăng, cũng chẳng nhìn ngó biển mây chỉ chăm chăm chờ đợi câu trả lời.

Nhưng chẳng chờ được câu trả lời nào, nàng chỉ nghe giọng ho khan của vị lão nhân gia nào đó tuyên bố sự tồn tại của mình.

Yến Hạ: “...”

- Hết chương 77 -

NNPH lảm nhảm:

Ngoài bóng đèn Phong Diêu Sở bây giờ chúng ta có thêm bóng đèn +vô cựcW Văn Bắc Vân.:)))

Văn Bắc Vân kiểu: gia môn bất hạnh quá quý dị ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.