Không phải là cứu hắn sao? Ta biết.
Lần này bắt được Quân Lăng Thiên quả thật không quang minh, Long Mạc cũng muốn cùng hắn thật sự đọ sức với nhau.
Long Mạc chậm rãi bưng ly rượu lên, khóe miệng khẽ nhếch, nói :”Vân nhi, ngươi rót rượu cho ta, không uống cũng say! Vân nhi, hôn ta một cái, nếu không, rượu này ta sẽ không uống!”
Đôi mắt Long Mạc híp lại, mang theo nụ cười hài hước, dịu dàng nói, vừa nói vừa ngồi xuống bên người Y Vân, khuôn mặt tuấn tú vội vàng đưa đến. *^^*
Y Vân ngạc nhiên, nói :”Đại ca ca, không nên náo loạn!”
Ánh mắt Long Mạc hiện nên một chút mất mát, nói: “Vân nhi, đã nói không cho ngươi gọi Đại ca ca.”
Nói xong, ánh mắt chờ đợi nhìn Y Vân.
Y Vân bất đắc dĩ ở trên mặt Long Mạc khẽ hôn một cái, nụ hôn này, xem như là nàng xin lỗi Đại ca ca.
Thân mình Long Mạc khẽ run, một tay ôm lấy chiếc gáy của Y Vân, hôn lên đôi môi nàng.
Môi của hắn ngây dại lưu luyến đôi môi Y Vân, như một con Hồ Điệp tham lam, hút lấy mật ngọt của nàng. Y Vân không kịch liệt tránh né, cũng không đáp lại. Lưỡi của Long Mạc mở đôi môi của nàng, hút lấy sự ngọt ngào của nàng, Y Vân lại chậm rãi dịch chuyển, gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.
Nhưng mà nụ hôn này đối với Long Mạc mà nói, vẫn ngọt ngào, vẫn say lòng người như vậy, ít nhất Vân nhi không có đẩy hắn ra, có lẽ hắn còn cơ hội!
Khoé môi Long Mạc bỗng nhiên cong lên, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười sáng lạng, được ánh đèn soi rọi, như ánh sáng ngọc bích, mê người như vậy.
Hắn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, mùi vị ngọt ngào mà chua cay này chẳng phải là hương vị tình yêu đây sao?
Bỏ xuống ly rượu, Long Mạc cảm giác trong người bắt đầu rối loạn, hắn nghiêng ngả lảo đảo nhào lên giường, hắn biết Y Vân thiện lương sẽ không lấy mạng của hắn, có lẽ chỉ là muốn hắn ngủ một giấc.
Nhưng mà, máu trong cơ thể gần như ngừng chảy, thân thể bắt đầu trở nên cứng ngắc, hơi thở cũng dần yếu ớt, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ chết? Cả người dường như chết lặng, nhưng vì sao ý thức lại thư thái vô cùng.
“Vân nhi, đừng rời khỏi ta! Ngươi ở bên cạnh đại ca, được không?” Hắn đem hết toàn lực gắt gao nắm lấy bàn tay mềm mại của Y Vân, sau đó hắn cảm thấy bàn tay của mình cũng chầm chậm cứng đờ.
Long Mạc nằm ở trên giường, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trắng mịn dịu dàng của nàng nhẹ chạm lên khuôn mặt của hắn, có vài giọt nước lành lạnh, ẩm ướt rơi trên gương mặt hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói thì thầm của Y Vân: “Đại ca ca, Vân nhi xin lỗi ngươi, nhưng Vân nhi nhất định phải cứu hắn. Đại ca ca, ngươi yên tâm, đây không phải độc dược, sau mười hai canh giờ ngươi sẽ tỉnh lại!”
Y Vân nhìn thấy Long Mạc nằm ở trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở dần trở nên suy yếu, mặt vô sắc, mạch cũng không còn đập, thân mình bắt đầu cứng ngắc, tuy rằng không biết hiện tại Long Mạc còn hay không còn ý thức, nhưng nàng biết cảm giác nhất định sẽ không dễ chịu.
Nhìn gương mặt hắn dần tái nhợt, trái tim Y Vân không khỏi đập mạnh, ngay cả lòng bày tay cũng ẩm ướt mồ hôi.
Đây là chết giả sao? Hắn sẽ thật sự tỉnh lại chứ.
Quân Lăng Thiên từ trong giấc ngủ mê mệt tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn một vòng xung quanh phòng, hắn biết, lúc này ở ngoài cửa có rất nhiều thị vệ canh gác, hắn cũng biết tốt nay nhất định sẽ có người đến cứu hắn.
Ngoài cửa có tiếng động truyền đến, tiếp theo, có hai hắc y nhân từ cửa sổ nhảy vào.
Đi đến bên người Quân Lăng Thiên, tháo bỏ khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, là Hồng Điệp và Loan Nguyệt. Vội vàng tháo xuống gông xiềng trên người Quân Lăng Thiên cùng huyệt đạo bị phong toả, nói: “Chúa thượng, người đã chịu khổ!”
Đôi mắt đẹp của Hồng Điệp đảo qua vết thương trên người Quân Lăng Thiên, trong lòng đau xót, oán hận nói: “Thật là một nữ nhân nhẫn tâm!”
Đôi mày Quân Lăng Thiên ngưng lại, nói: “Các ngươi đem nàng cứu ra rồi sao?”
Hồng Điệp kinh ngạc nhìn Quân Lăng Thiên nói : “Chúa thượng, người phải chịu đau thương như vậy, mà còn nhớ tới con tiện nhân kia.”
Ánh mắt Quân Lăng Thiên rét lạnh nhìn Hồng Điệp, bàn tay nhanh như chớp vỗ lên mặt Hồng Điệp, nói: “Hồng Điệp, ngươi càng ngày càng không biết phép tắc.”
Công lực của Quân Lăng Thiên vẫn chưa hồi phục, cho nên một cái tát tay này cũng không nặng. Nếu không, Hồng Điệp sẽ không chịu nổi.
Hồng Điệp bị đánh cảnh cáo, thần sắc có phần tái nhợt, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Chúng ta không cứu được nàng, bởi vì tối nay nàng ở trong phòng Long Mạc.”
Đôi mắt Quân Lăng Thiên ngưng đọng, bên mội gợi lên nụ cười tà ma, “Hồng Điệp, ngươi cũng biết kết quả của việc lừa gạt ta đúng không! Loan Nguyệt, ngươi nói đi?”
Nét mặt Loan Nguyệt cứng đờ, nói: “Thật sự, chúa thượng hay là đừng nhớ đến nàng, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Bên ngoài có quân đội hùng hậu canh gác, chỉ có thể theo lầu một rời ra ngoài, Tật Vũ bọn họ đều chờ để tiếp ứng cho người.”
Loan Nguyệt cũng không nói thật, bởi vì nếu nói cho chúa thượng biết là Y Vân dùng độc được cầm chân Long Mạc, chúa thượng nhất định sẽ đi cứu nàng. Sau khi người gặp được Y Vân, đã không còn là chúa thượng trước đây. Hiện tại Y Vân đã trở thành nhược điểm của chúa thượng, không thể để cho bọn họ tiếp tục dây dưa với nhau, không thể để nữ tử này phá huỷ đại nghiệp phục quốc của chúa thượng.
Trong lòng Quân Lăng Thiên đau đớn, hắn không tin, Y Vân nhanh như vậy liền rơi vào vòng tay của kẻ khác.
“Ta muốn đến xem! Nàng ở phòng nào?” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin.
Quân Lăng Thiên nhảy ra từ cửa sổ, chạy thẳng lên lầu hai.
Ánh đèn nhàn nhạt lay động, Quân Lăng Thiên nhìn thấy Long Mạc nằm ở trên giường, Y Vân lẳng lặng chăm sóc ở bên ngường, đôi tay bị Long Mạc nắm chặt.
Mái tóc nàng mềm mại rũ xuống sau đầu, đôi mắt hạ xuống, gương mặt nõn nà ở dưới ánh nến, như có chút ửng đỏ, đó là đỏ mặt vì thẹn thùng sao.
Tuy rằng, không nhìn thấy biểu cảm trong đôi mắt nàng, nhưng đây là hình ảnh ấm áp khiến bao người say mê.
Say mê làm người khác đố kỵ, xinh đẹp khiến lòng người vỡ nát.
Trong lòng Quân Lăng Thiên, cảm giác đau đớn như nước sông vỡ bờ, bắt đầu lan tràn.
Vân nhi!
Thì ra ngươi thật sự chưa bao giờ yêu ta, thì ra những lời thổ lộ trong lúc say rượu là giả, thì ra thời khắc triền miên trong sơn động cũng là giả, mà ta lại mê muội trong hư tình giả ý của ngươi.
Lãnh nguyệt vô tình chiếu rọi lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, nét mặt trở nên lạnh như băng, hàn ý tràn ngập.
Bỗng nhiên, có người hô lớn: “Có chuyện rồi, Quân Lăng Thiên chạy thoát!”
Quân Lăng Thiên nhanh chóng xoay người, thân ảnh nhảy xuống lầu một, đi vào bên trong một gian nhà. Trong căn phòng kia, có một con đường bí mật.
Ở bên trong phòng, Y Vân vui mừng, Lăng Thiên hắn thật sự được cứu sao?
Nàng tách từng ngón tay của Long Mạc ra, chạy vội tới ngoài cửa.
Trong bóng tối thoáng hiện ra bóng dáng tử ảnh quen thuộc, nhanh chóng biết mắt trong tầm mắt.
Là hắn! Hắn thật sự đã được cứu!
Tâm tư nàng vui mừng khôn xiết.
Y Vân lảo đảo ngã ngồi trên nghế.
Trong sân tiếng động ầm ĩ, tiếng từng nhóm binh lính chia nhau ra tìm xung quanh.
Có người chạy vào trong phòng Long Mạc.
“Vương gia, Quân Lăng Thiên được cứu!” Một thanh âm lạnh lùng cất lên.
Y Vân nghe thấy đó là giọng nói của Băng Nham, thị vệ Long Mạc.
Y Vân đứng dậy, mở cửa phòng, thật sự không biết nên nói gì.
Trong bóng đêm, ánh mắt Băng Nham thản nhiên lướt qua người Y Vân, khi hắn nhìn thấy Long Mạc không hề thở nằm bất động trên giường, nháy mắt đôi mắt liền lạnh như băng.
Kiếm của hắn nhanh như chớp đặt trên cổ Y Vân, lạnh lùng nói: “Ngươi……….hạ độc Vương gia?”
“Không có, hắn không chết, chỉ ngất đi!” Y Vân nhàn nhạt nói, “Hắn là trúng phải đại nhan quả phụ, sau mười hai canh giờ sẽ hồi tỉnh!”
Ánh mắt Băng Nham dịu lại, chạm lên mạch đập của Long Mạc, quả nhiên hắn cảm thấy nhịp đập có phần yếu ớt, nếu không cẩn thận sẽ không phát hiện được.
Hắn biết, Vương gia đối với nữ tử này có tình cảm, hắn quay đầu nhìn Y Vân nói: “Ngươi ở trong phòng của mình, nếu hoàng thượng có hỏi, ngàn vạn lần cũng không được nhận mình hạ độc, nhất định phải chịu được cho đến khi Vương gia tỉnh lại, nếu không, ta không cứu được ngươi!”
Y Vân bất an không yên trở lại trong phòng, ánh nến u ám lay động, trong lòng vẫn vui mừng, căn bản không chút quan tâm đến nguy hiểm sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đá văng, mấy thị vệ tiến vào, căn phòng bỗng lâm vào không khí lạnh lẽo.
Long Đằng chậm rãi bước đến.
Ánh mắt mang theo căm hận nhìn Y Vân.
“Đem yêu nữ mưu hại Nhị hoàng tử trói lại!”
Y Vân nhẹ vuốt sợi tóc vươn trên trán, nói: “Hoàng thượng, sao người có thể chắc chắn là Y Vân mưu hại Nhị hoàng tử?”
“Độc dược mà người dùng chẳng phải là loại dược mà mẫu thân ngươi đã từng dùng hai mươi năm trước hay sao? Dược này, ngoại trừ mẫu thân của ngươi, người khác có sao?” Long Đằng nói.
Tâm tư Y Vân thở dài, thầm nghĩ “Đúng là, bản thân vì sợ Loan Nguyệt đưa kịch độc, cho nên dùng đại nhan quả phụ thay thế, không ngờ hoàng thượng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra.”
Lăng Thiên được cứu ra, nàng chết cũng không tiếc, Y Vân dần nở nụ cười như hoa.