Lục Văn khó nhọc mở mắt ra, xung quanh hắn là một vùng nước tĩnh màu vàng lờ lờ cực kỳ rộng lớn.
Khát! Đó là thứ hắn cảm giác được đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Hắn gắng gượng đưa bàn tay vốc một vốc nước đưa lên miệng, hy vọng không phải là nước mặn.
“May quá, là nước ngọt, như thế là chưa có bị trôi ra biển.” Hắn mơ
hồ nghĩ, thực ra nếu còn tỉnh táo thì hắn có thể dễ dàng suy ra điều này bởi nước Lỗ nằm ở phần trung tâm đại lục, hơn nữa nơi hắn nằm ở vùng
Tây Giang, càng cách xa phía biển hơn.
Sau khi uống liền mấy vốc nước, khôi phục lại một tỉnh táo, hắn liền chậm rãi kiểm tra lại thân thể.
Thân thể đầy những vết thâm tím, vết rách đã đông máu ở miệng, thêm
nữa là khi rơi xuống đầu bị đập xuống trước nên nhất thời cơ thể vừa mất máu, đầu lại có dấu hiệu như sang chấn nên có phần uể oải, chưa được
minh mẫn, cơ thể mất máu dẫn đến cực kỳ yếu nhược.
Điều may mắn là khi rơi xuống vạch Trụy Ưng, cả người lẫn ngựa rớt
xuống con sông, vốn là sông cạn nhưng nhờ trời mưa lớn đã đầy nước nên
hắn mới có thể giữ được tính mạng.
Tuy sống nhưng lại bị dòng nước xiết cuốn đi tới nơi không biết là đâu.
Gạt bỏ sự hoang mang, hắn hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn lại xung quanh một lượt.
Vẫn như cũ, khắp xung quanh toàn là nước, mênh mông không thấy bến
bờ, không dấu hiệu của đất liền, trong không trung không có nổi một sinh vật.
“Lẽ nào là…U Minh Hải?” Hắn bất thần nhớ ra cái tên này.
U Minh Hải là một cái tên có lẽ chỉ có trong truyền thuyết mà hắn nghe mấy nhân sĩ giang hồ nhắc tới.
Theo lời đồn thì nó là một hồ nước ngọt cực lớn và vô cùng thần bí,
nước hồ đó lại có màu vàng như hoàng tuyền nơi Cửu U, thêm nữa là ở đó
nhìn không thấy ánh mặt trời nên người ta gọi nó là U Minh Hải.
Tuy gọi vậy, nói thế nhưng hầu như chẳng có ai biết nó ở đâu, vào ra thế nào.
Nghĩ tới đây, Lục Văn ngước mắt lên nhìn trời.
Không trung một màu xanh ngắt nhưng hắn nhìn khắp bốn phương tám hướng không thấy mặt trời đâu.
“Thực sự là rơi vào U Minh Hải rồi sao?!” Hắn tự hỏi rồi tự mình cười khổ. Đúng là hắn đã rơi vào U Minh Hải rồi.
Hắn thất vọng lật người, nằm ngửa trên mấy cái rương xong hét lớn:
“Ông trời trêu ngươi ta sao?!”
Danh tiếng vào không biết lối, ra không rõ đường của U Minh Hải kích
động tâm trí hắn, lúc này hắn nghĩ đến cảnh mình bị ám toán rồi gã khốn
Dương Ngọc đắc ý, sau đấy có thể sẽ hại sư phụ hắn khiến hắn nộ khí xung thiên, lập tức muốn trở về băm vằm Dương Ngọc.
Tức tối nửa ngày trời hắn cũng bình tâm lại, trước phải tìm cách rời khỏi nơi này đã rồi mới tính.
Nhưng, nhìn xung quanh vẫn thế, vẫn chẳng có chút dấu hiệu đất liền nào, không có gió, không sóng.
Hắn ngao ngán lắc đầu, nhưng cũng không có vì thế mà từ bỏ.
Nâng thanh nhuyễn kiếm lên định bụng bổ nắp rương ra làm đôi mái chèo nhưng cánh tay như không nghe lời hắn.
“Hừ, không có có mệt mà còn đói nữa.” Vừa nghe tiếng bụng kêu ọc ọc, hắn vừa cười tự giễu.
Xé vải bọc, mở nắp rương hắn thấy còn bốn cái bánh điểm tâm hắn đặc
biệt cất trong đó vì vị loại bánh đặc sản vùng Tây Giang này khiến hắn
rất thích nên nhờ Lệ hội chủ để cho mấy cái.
Ăn vội một cái bánh rồi lại uống mấy vốc nước xong, hắn cứ thế phơi bụng nằm ngửa, nhắm mắt nghỉ ngơi thêm.
Sau chừng hai canh giờ, cảm thấy người đã có chút sức, hắn liền làm như đã định, chế hai cái mái chèo để quạt nước.
Chèo được chưa đến nửa canh giờ mà khung cảnh vẫn không chút thay đổi, hắn chán nản thu mái chèo, mệt mỏi nằm nghỉ rồi thiếp đi…
Cứ vô vọng như thế đến ngày thứ bảy, bánh đã hết, bụng đói cồn cào,
người mệt lả. Phải biết đây là nhờ hắn tu luyện cả võ công thế tục lẫn
Thái Cực Thần Công của giới tu tiên nên mới có thể miễn cưỡng chịu đến
mức này, đổi là người khác có lẽ đã thần trí mơ hồ rồi.
Quá đói, ăn thảo dược thì không giải quyết được gì, hắn quyết định phá giới ăn mặn, dù là ăn sống cũng phải cố mà nuốt.
Khát vọng sinh tồn bùng lên, hắn trước giờ ăn chay nhưng lúc này có
lẽ phải phá lệ thôi. Nghĩ thế xong hắn chăm chú đưa mắt nhìn xuống làn
nước vàng đục mong có thể thấy được con cá, con tôm nào đó nhưng nhìn
mãi không thấy bất cứ thứ gì chứ đừng nói là một sinh vật sống. Hoàn
toàn vô vọng.
Ngày thứ tám…toàn là nước vàng đục…
Ngày thứ chín…vàng đục…
Ngày thứ mười…vàng…
Ngày thứ mười một…
Ngày thứ mười hai…
Lúc này tứ chi đã bị cái đói đánh cho bại liệt, thân thể run rẩy, mỗi hơi thở lại dạ dày như bị dán lại, cùng đường hắn ăn thảo dược nhưng
càng làm bụng dạ thêm cồn cào.
Cứ thế hắn tuyệt vọng ngất đi.
…
Khoảng sáu canh giờ sau, hắn đột nhiên mở mắt ra vì bên tai hắn nghe có tiếng nước động, nghe giống như một dòng chảy.
“Mình mê sảng rồi sao?!” Hắn tự hỏi một cách ngô nghê, lúc này hắn không dám tin vào phép màu.
Nhưng đúng là hắn và đám hòm xiểng đang trôi trên một dòng thủy lưu.
“Có dòng chảy, có hy vọng rồi.” Hắn khẽ reo lên rồi lại gập người vì dạ dày co rút.
Nhưng trôi hơn canh giờ vẫn thấy không có gì mới, hắn lại thất vọng nhắm mắt thiếp đi.
…
“Kịch” một tiếng.
Một trong ba cái rương của hắn đụng vào một mỏm đá rồi dừng khựng lại làm hắn chút nữa rớt xuống nước.
Hắn giật mình bám vội vào một dây vải trên rương đoạn ngẩng đầu lên nhìn.
“Đất liền!” Hắn thầm reo lên.
Nói đất liền nhưng thực chất phải gọi nó là một hòn đảo có diện tích
chừng mấy trăm mẫu, rìa hòn đảo là một ít thực vật như cây dừa như trên
đỉnh lại chìa cành trổ lá như lá tre.
Nhìn về phía trung tâm đảo là một ngọn núi duy nhất cao chọc trời.
Sau khi thoáng quan sát một chút, Lục Văn cố dùng chút sức lực cuối
cùng lết người leo lên mỏm đá trơn trượt rồi bò dần vào trong bờ cát
quanh đảo.
Có hy vọng sống làm thức tỉnh năng lực ẩn tàng trong hắn, hắn bò càng lúc càng nhanh tới một bụi cây gai có những quả đỏ tròn như ngón tay
cái ở trên.
Mặc kệ gai nhọn, hắn gấp gáp hái xuống mấy quả, quẹt nó qua cái vòng
cổ có khả năng phát hiện độc tính, thấy không vấn đề gì hắn liền bỏ vào
miệng, nhai ngấu nghiến.
Quả này có vị chat xen lẫn hơi ngòn ngọt, nhưng lúc này đang đói thì
nhai đất cũng ngon, Lục Văn chén liền tù tì mấy chục quả xong mới chịu
dừng, đưa tay xoa xoa cái bụng đã phồng lên chút ít rồi lại nằm ngửa
người, lẩm nhẩm nói:
“Lão thiên, lão không hại chết được ta đâu.”
Nằm nghỉ một chút, cảm thấy người đã có sức hơn, hắn liền men ra mép nước lôi mấy cái rương lên bờ.
Chỉ ba cái rương thôi cũng làm hắn mệt tưởng đứt hơi, lôi xong hắn lại lăn kềnh ra ngủ, ngáy o..o..
…
Hơn nửa ngày sau Lục Văn mới tỉnh lại.
Sau khi che chắn kỹ ba cái rương, hắn liền cầm thanh nhuyễn kiếm, cất bước đi thăm dò đảo.
Đảo này rất kỳ lạ, ngoài thực vật ra thì tuyệt không thấy có dáng một con vật nào, kể cả những loại tưởng như đâu cũng có như kiến hay ruồi
muỗi, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc nhưng sau lại nghĩ đã đến nơi này thì kỳ lạ thế cũng bình thường.
Đi sâu hơn một chút vào trong đảo là những thực vật thân gỗ đủ hình
dạng, có cây to đến phải cỡ ba mươi Lục Văn ôm cũng không hết, có cây
thì lại bé tí tẹo cỡ bằng cổ tay dù vỏ thì xù xì nứt nẻ nhét cả hạt đậu
vào được.
Lục Văn sau nửa ngày tìm hiểu thì phát hiện ra hơn chục loại cây có
quả ăn được, tuy vị không ra gì nhưng miễn cưỡng có thể giúp hắn duy trì sự sống.
Tiếp đó hắn bỏ cả mấy canh giờ ra dùng kiếm khoét sâu vào một thân
cây gỗ cực lớn để tạo ra một cái hốc tương đối rộng rãi để làm chỗ ngủ
nghỉ rồi đi tha lôi dần mấy cái rương vào.
Chẳng biết vì sao hắn không nỡ bỏ đi mấy cái rương này dù chỉ có mỗi
cái rương chứa cây con và hạt linh thảo là có thể có tác dụng.
Sau khi đã đã sắp xếp hòm hòm, hắn liền khoét thêm một cái thùng gỗ nhỏ ra múc nước hồ về để đó sẵn, khi khát thì dùng.
Loanh quanh một hồi xong hắn…lại ngủ.
…
Những ngày tiếp đó, hắn một mặt tu luyện kiếm pháp và bộ pháp, một
mặt tu luyện “Thái Cực Thần Công”, lúc rảnh rỗi thì đi thăm dò quanh
đảo, chăm bón mấy cây thảo dược mà hắn đã trồng ở bãi đất trống mới được dọn.
Cứ lặp đi lặp lại như thế hơn một tháng hắn quyết định làm thử một chiếc bè bằng đám gỗ khô mà hắn đã sớm đốn hạ.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên đến tức điên là cái bè này vừa ra nước
thì chìm nghỉm luôn khiến hắn cực kỳ bực bội, tự xỉ vả mình đã không thử nghiệm đặc tính của loại thực vật trên đảo đã nai lưng ra làm bè.
Ý định làm bè phá sản, lại không thể dùng ba cái rương làm vật di chuyển, hắn chuyển sang… tập bơi.
Tuy nhiên trời đúng là muốn giam hắn ở đảo này, hắn ngày nào cũng bỏ
nửa canh giờ tập bì bõm ở vùng nước nông mà vẫn cứ bơi thì chìm, lặn thì nổi.
Thất bại liên tiếp, các dự tính phá sản cũng không khiến hắn nản lòng.
Mỗi khi nghĩ đến cha mẹ, đến sư phụ, đến Vương Khiết là tâm chí tưởng đã chìm xuống đáy của hắn lại khôi phục lại.
Hắn lại tiếp tục điên cuồng tập luyện.
Có điều khiến hắn khá vui mừng là hắn cảm giác được linh khí ở nơi
này nồng đậm hơn nhiều so với khi còn ở Thanh Phong tiêu cục, cũng nhờ
thế mà tốc độ tu luyện như con rùa của hắn được cải thiện không ít.
…
Một năm sau.
Nhờ tu luyện điên cuồng mà Lục Văn miễn cưỡng đạt đến tầng bốn Thái Cực Thần Công.
Có thể nhờ điều này là các giác quan của hắn trở nên linh mẫn hơn rất nhiều so với trước đây.
Thêm nữa là hắn còn có khả năng tự diễn biến các chiêu thức võ công
trong đầu, bảy mươi hai lộ Thanh Phong kiếm pháp cũng nhờ thế mà trở nên biến ảo phi thường, thu phát tự nhiên như nước chảy mây trôi, gần như
chạm tới cảnh giới hữu chiêu mà vô chiêu.
Một ngày của một tháng sau đó, khi đang tu luyện Thái Cực Thần Công,
hắn đột nhiên nghe văng vẳng bên tai có tiếng như tiếng mèo kêu.
Điều này khiến hắn cực kỳ thảng thốt, hòn đảo vốn không có nổi một con vật này sao lại có tiếng mèo kêu.
Hắn chú tâm lắng nghe thêm thì phát hiện âm thanh này từ phía trung tâm đảo truyền đến.
Ngay lâp tức hắn ngừng tu luyện, đứng dậy cầm nhuyễn kiếm, lách qua đám cây rừng chạy như bay về phía trung tâm đảo.
Càng tới gần chỗ trung tâm, cũng chính là nơi ngọn núi kia tọa lạc, tiếng mèo kêu nheo nhéo càng rõ.
Khi hắn tới chân ngọn núi kia thì xác nhận chắc chắn rằng âm thanh kia chính là từ chỗ cao trên ngọn núi truyền ra.
Ngừng chân cân nhắc một chút xem có nên leo lên xem hay không, dù sao thì âm thanh này vang lên tại đây tuyệt không phải là chuyện bình
thường.
Sau khi cân nhắc một hồi, hắn quyết định giắt kiếm quanh quanh người, đu lên những thân cây mọc lộn xộn, bắt đầu leo lên núi.
Không thể nói nội công hắn kém, càng không thể nói Thanh Phong bộ của hắn kém cỏi, thế mà leo cả canh giờ hắn vẫn chưa thể tới nổi chỗ phát
ra âm thanh kia.
Mệt bở hơi tai, hắn dừng một chút nghỉ ngơi, tự nghĩ xem có khi nào
mình nhầm không, nhưng khi xác nhận âm thanh đã to hơn nhiều so với khi ở dưới chân núi thì hắn thực sự chắc chắn về quyết định của mình.
Leo cật lực thêm nửa canh giờ nữa thì thình lình hắn thấy một cái miệng hang động nằm giữa lưng chừng núi.
“Quả nhiên là đây, úi chà…” Hắn phấn khích khi cuối cùng cũng tới
đích nhưng khi nhìn xuống thì lại thất thanh kêu lên, lúc này nhìn xuống mới thấy hắn đã leo cao thế nào.
Hít sâu mấy hơi để định thần xong hắn liền chậm rãi bước vào động.
Đây là một hang động tương đối lớn, cửa động lởm chởm đá rộng chừng
năm trượng, bên trong cũng toàn là đá màu lam nhạt rất kỳ lạ tỏa ánh
sáng mờ mờ, không không có chút nào tương xứng với đám đất đá màu vàng
xám xung quanh.
Trong hang động, nhờ có loại đá này mà hắn có thể trông thấy tương đối rõ mọi thứ.
“Động này từng có người ở sao?” Hắn kinh ngạc tự nói.
Khi đi sâu thêm khoảng ba mươi trượng vào trong động, hắn nhìn thấy
một cái giường đá, một bộ bàn đá chỉ có một bàn, một ghế, trên bàn còn
có một bộ ấm phá trà, cũng chỉ một ấm một chén.
Xa xa quanh đó còn có mấy cánh cửa đá như là cửa mấy gian phòng khác.
“Méo méo, là kẻ nào đến, mau thả bổn tiểu thư ra, tên đạo sĩ chết
bầm, ta mà ra được nhất định róc thịt cạo xương nhà ngươi, méo méo…”
“Á, đúng là có một con mèo.” Lục Văn không nhịn nổi, la lên.
“Ồ, thì ra là một tên tiểu tử, haizzz, thế là ta hết hy vọng rồi, đạo sĩ thối, ta quyết không đội trời chung với ngươi, méo méo méo…” Sinh
vật kêu tiếng mèo kia lại gầm gào ầm ĩ.
Lục Văn theo âm thanh đi dần tới một góc khuất trong trong động, kết
quả hắn nhìn thấy một gian phòng không cửa, trong đó quả thực có một con mèo trắng dáng nhỏ như mèo con chừng ba tháng đang gào thét ầm ĩ, tuy
thế nó lại không dám đến gần cửa.
“Tiểu tử, nhìn gì, chưa thấy mỹ nhân bao giờ à, lại đây bản tiểu thư xem nào.” Nó dở giọng dụ dỗ.
Lục Văn nhìn một chút liền phát hiện ra khung cửa kia có vấn đề gì đó nếu không con mèo kia đã phi thân lao ra rồi, nghĩ thế hắn can đảm bước tới nhưng khi tay vừa chạm tới bậu cửa thì hắn như bị thiên lôi đánh
trúng, người giật bắn văng ra hơn trượng.
“Méo méo, đáng đời tiểu tử nhà ngươi, méo méo…” Con mèo thấy người gặp nạn thì vui mừng, “cười” phá lên.
“Hừ, bớt ồn ào đi. Người cũng không cách nào ra nổi còn cười nỗi gì?” Lục Văn nổi tính con nít, quyết đáp trả nó.
“Ai bảo ta không có cách? Tiểu tử ngươi quá coi thường Bạch Ngọc công chúa xinh đẹp nhất Miêu tộc này rồi đấy, hứ!” Con mèo bị châm chọc, tức thì vênh cái mũi trắng hồng lên, hùng hồn tuyên bố.