“A, một con mèo biết nói!!!” Lục Văn đột nhiên la
lớn, đến bây giờ, khi tính trẻ nít biến mất, thoáng cân nhắc một chút
rồi như nhìn thấy quỷ, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào “Bạch Ngọc công
chúa”.
“Hử, tên thần kinh này, ta không phải mèo, ta là Bạch Ngọc công chúa
thiên kiều bá mị, là bông hoa đẹp nhất Miêu tộc, ta tự nhiên biết nói,
hơn nữa mỗi lời ta nói đều là châu ngọc, tên thổ dân ngươi sao phải kinh ngạc thế?!” Con mèo tự xưng là công chúa lại vênh váo liên tục phun
châu nhả ngọc, không chút thương tiếc.
Nghe nó lảm nhảm tự sướng, Lục Văn im lặng không nói, chỉ thầm nghĩ,
không lẽ nó là yêu quái trong truyền thuyết mà hắn từng nghe?!
Ý nghĩ bất chợt này khiến hắn cảm thấy hơi hoảng hốt bởi trong truyền thuyết mà hắn nghe thì yêu quái đều là hạng ba đầu sáu chân gớm ghiếc,
ăn thịt uống máu người.
Nhưng mà con mèo này trông lại bé tí, hơn nữa tạm thời nó cũng không thể gây hại gì cho hắn nên dần dần hắn bình tĩnh lại.
Phải nói rằng, Lục Văn tuy có được công pháp cơ sở để tu tiên nhưng
tới giờ hắn vẫn là một kẻ tu tiên nửa mùa, chưa hề chân chính tiếp xúc
với giới tu tiên, hiểu biết về giới tu tiên là cực kỳ ít ỏi từ cuốn sách cũ và vài quyển sách ghi mỗi đan phương của Trương sư gia, do vậy
chuyện hắn tỏ ra bất ngờ khi thấy một con mèo biết nói cũng có thể hiểu
được.
“Ngươi nói ngươi có cách rời khỏi đây?” Lục Văn sau khi khôi phục vẻ
bình thường, đột nhiên nhớ đến lời con mèo lúc trước liền đổi chủ đề,
hỏi.
“Tự nhiên ta có, có điều bằng vào một phàm nhân như ngươi thì chẳng
thể làm được gì, chỉ có người tu tiên, có pháp lực mới có thể giúp được
bổn công chúa…” Con mèo nhìn Lục Văn trên dưới lại một lần rồi làm bộ ảo não đáp.
“Tu tiên? Có pháp lực? Nếu ta có thể giúp ngươi thoát ra thì sao?
Ngươi có thể giúp ta rời khỏi chốn quái quỷ này không?” Nghe đến đây,
ánh mắt Lục Văn sáng lên, hắn lập tức hỏi dồn.
“Bằng vào ngươi? Một phàm nhân?” Con mèo nghe thế, chợt như suy nghĩ gì đó, nghiêm túc hỏi lại.
“Ta cũng là một người tu tiên, tuy là pháp lực có lẽ còn thấp kém
chút nhưng có thể giúp được ngươi.” Lục Văn có phần ngập ngừng đáp.
“Ngươi nói dối, nếu là người tu tiên ta sao không cảm nhận được khí
tức lẫn dao động linh lực trên người ngươi, ồ, chẳng lẽ, là do cái cấm
chế chết dẫm của tên đạo sĩ mũi trâu kia?!” Con mèo lập tức phản bác
nhưng sau đó hơi chù chừ rồi thình lình lộ vẻ chợt hiểu, oán giận nói.
“Lời người nói nghĩa là gì? Ta thực có tu tiên một chút, ngươi nghe
đoạn khẩu quyết này xem…” Lục Văn khó hiểu nhìn nó, đoạn hắn thử đọc một đoạn ngắn ở lửng lơ giữa Thái Cực Thần Công cho nó nghe.
Nghe xong con mèo dường như đã tin lời hắn, sẵn tính nó có vẻ cũng
không phải kẻ quá thận trọng, lại bị nhốt vô kế thoát thân, thêm tính
thích nói chuyện nên nó kể một tràng dài về thân thế của nó.
Câu chuyện của nó cũng không dài, tóm lược lại là nó vốn là công chúa Miêu tộc, trong một lần ra ngoài lịch lãm rồi chẳng hiểu tại sao bị lọt vào khu vực U Minh Hải này, nó vừa rơi vào thì đụng phải một gã đạo sĩ
mặt trắng, người này không nói không rằng, lập tức ra tay áp chế nó, đem nhốt lại rồi còn phong ấn một phần lớn ký ức trong đầu nó.
Việc nó là công chúa Miêu tộc cũng là gần đây nó mới lờ mờ nhớ lại
chứ những thứ khác liên quan về thân thế cũng như nơi ở trước đó của nó
thì hoàn toàn không nhớ nổi.
Vị đạo sĩ kia giam nó khoảng một năm thì đột nhiên rời đi, từ đó không thấy trở lại nữa.
Nó ở lại trong động này, bị một loại cấm chế huyền diệu tên gọi là
Khốn Linh Trận trấn áp, pháp trận cấm chế này không chỉ đơn thuần là vây khốn nó mà còn khiến linh lực trong người nó bị tản mát dần, không thể
hấp thu linh lực từ ngoài vào khiến cảnh giới của nó bị tụt gần như sắp
trở về điểm xuất phát.
“Ngươi nói cảnh giới trước đây của ngươi là gì? Mà cảnh giới tính thế nào?” Lục Văn nghe đến đây, tò mò hỏi.
“Ta bị tên đạo sĩ kia phong ấn trí nhớ nên phần này cũng mơ hồ, nhưng ta nhớ rõ ràng là tính từ thấp lên cao thì là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết
Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, càng lên cao thì pháp lực càng mạnh đồng thời cũng càng khó tu luyện, ta bị giam cầm nên tu vi giảm từ Kết Đan xuống
còn Luyện Khí tầng ba nên mới không cảm nhận được linh lực trên người
ngươi mà trông bộ dạng ngươi có lẽ cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng thế
cũng đủ rồi, ngươi nói xem ngươi luyện cái công pháp kia đến đâu rồi?”
Con mèo đáp chi tiết rồi hỏi.
“Ta luyện hơn ba năm, mới đến tầng bốn trên mười ba loại công pháp này!” Lục Văn thành thật đáp.
“…”
Con mèo tức không nói được gì, tốc độ tu luyện như sên bò này đúng là nó lần đầu thấy, hơn nữa sau đó nó cũng giải thích là tối thiểu phải tu lên tầng sáu, hình thành Linh Hải mới đạt được điều kiện cần để giải
thoát nó.
“Chuyện này cũng có thể chờ, tuy nhiên để phá trận này thì cần một
lượng linh thạch nữa mới được, có chúng ta sẽ dạy ngươi khắc Trận Văn có thể hóa giải cấm chế này. Ngươi thử tìm xem trong động này, tên mũi
trâu kia có để lại linh thạch gì không.” Con mèo sau khi thở mấy hơi
liền chậm rãi nói, sau đó chẳng thèm để ý đến hắn nữa, dung chân gạn gạn cái hộp lấy ra một viên đan ăn vào. Nhìn qua, Lục Văn cũng có thể nhận
ra đấy là Ích Cốc Đan, nếu thế thì quả thực con mèo này không nói dối về tu vi cũng như hoàn cảnh của nó.
Nghĩ thế hắn cũng không làm phiền nó, lập tức nhấc chân tiến hành thăm dò.
Rất may là Lục Văn cũng biết linh thạch là cái gì, hơn nữa cũng đang có ý tìm hiểu thêm về động này nên lập tức đáp ứng nó.
…
Trong lúc này, trong một gian đại diện chính của một tòa kiến trúc
lớn dạng cung điện thuộc một đỉnh núi cao vút có mây mù lượn lờ xung
quanh, hai người phụ nữ trung niên, vận đạo bào, khí chất siêu trần
thoát tục đang ngồi song song trên hai ghế gỗ, giữa là bàn trà có hai
chén trà tỏa linh khí nhè nhẹ.
“Vô Trần sư tỷ thật là có phúc lớn nha, thu được một đệ tử Thiên linh căn lại còn là Thông Linh chi thể, tương lai nó và cả Ngọc Linh Phong
thực sự khiến người người phải ghen tị rồi.” Một vị trong đó cất lời.
“Vô Vi sư muội quá khen, nhưng đúng là đứa nhỏ Vương Khiết này thực
sự khiến cả ta cũng kinh ngạc, mới chỉ ba năm đã tiến vào Trúc Cơ kỳ,
hơn nữa còn sắp đột phá cửa ải Trúc Cơ trung kỳ nữa. Tuy vậy nhưng tương lai thì khó nói lắm, để bước xa trên tiên lộ đâu chỉ có linh căn, linh
thể tốt là được đâu.” Vô Trần sư thái bộ dáng như khiêm tốn nhưng vẫn
không giấu nổi vẻ đắc ý, đáp.
…
Trong một gian động phủ khác thuộc đỉnh núi này, một thiếu nữ vận y
phục màu xanh nhạt đang ngồi tĩnh tọa khẽ mở mắt ra, đoạn thì thầm nói:
“Không biết cha ở nhà thế nào rồi. Lục Văn, cục than đen ngươi khi nào mới tới tìm ta?”
Người thiếu nữ này tất nhiên chính là Vương Khiết, hiện tại đã là đệ tử Trúc Cơ kỳ nổi danh khắp cả Băng Vân Tông.
…
“Cục chủ, người nghỉ sớm giữ sức khỏe, người chết đâu thể sống lại!” Lệ Thiên từ tốn khuyên nhủ.
“Ta biết! Ngươi đi nghỉ trước đi!” Vương Nghĩa đáp ngắn gọn một câu rồi lại u buồn đứng chết lặng trước bài vị Lục Văn.
…
Lục Văn với những chuyện này tự nhiên không biết. Hắn lúc này đã tìm khắp cả động này nhưng không phát hiện linh thạch gì cả.
Tuy nhiên không phải là không có thu hoạch, sau khi dốc sức mở mấy
cánh cửa đá, hắn may mắn thu được mấy lọ đan dược bị bỏ chỏng chơ trong
một gian phòng, nhìn qua hắn hắn vui mừng nhận ra có Hỏa Lân Đan có tác
dụng hỗ trợ hắn tu luyện và Ích Cốc Đan dùng cho tu sĩ chưa luyện được
Ích cốc thuật kèm theo một hai loại đan dược mà hắn không biết.
Đây có lẽ là vị đạo sĩ kia luyện chơi cho môn hạ đệ tử dung chứ với tu vi y thì thứ này hoàn toàn là vô dụng rồi.
Ở cùng gian phòng đó hắn còn phát hiện đủ dược liệu nữa nhưng đáng tiếc vì thời gian nên chúng đã gần như bỏ đi rồi.
Ngoài phòng đó thì hắn còn phát hiện ra một gian phòng khác, trong
phòng này có một cái đỉnh như đỉnh chế đan, trên vách tường còn có một
cơ quan hình đầu rồng khắc rất tinh xảo, khi khởi động cơ quan này thì
dưới đỉnh lập tức thấy có một ngọn lửa mạnh bùng lên.
Điều này khiến hắn vui mừng muốn hét lớn, ở vào hoàn cảnh thiếu thốn
đồ đoàn như hiện tại, thứ hắn cần nhất chính là đỉnh chế thuốc và lửa
bởi hắn không phải thợ rèn và thứ lửa thông thường mà hắn có thể tạo ra
thì luyện đan rất khó thành, dù là đan dược cấp thấp.
Ngoài những thứ này ra thì tất cả các phòng đều trống trơn làm hắn
vừa định cảm ơn vị đạo sĩ kia đã để lại đồ cho hắn xong liền muốn mắng
người này sao dọn sạch quá vậy.
Tuy là thế, hắn cũng vẫn vui vẻ vì cũng không có trắng tay, mang tâm
trạng tốt nhưng bộ mặt hắn thì vẫn như thường, cất bước về chỗ con mèo
kia.
“Ngươi có tìm được linh thạch không?” Con mèo mới nhìn thấy hắn, tức thì hỏi ngay.
“Không có, chỉ thấy vài bình đan dược và một cái phòng như là phòng
luyện đan có một cái đỉnh thôi.” Hắn không giấu diếm, vừa trả lời vừa
lấy từ ngực áo ra mấy lọ đan dược cho nó xem.
“Hầy, Ích Cốc Đan, Hỏa Lân Đan, Tụ Linh Đan… toàn là mấy thứ đan dược cấp thấp cho Luyện Khí kỳ, nhưng mà ngươi dùng cũng được. Lại không có
linh thạch sao?!” Con mèo có vẻ cực kỳ thất vọng, thở dài nói.
Lục Văn nghe nó nói thế cũng không có nói gì thêm, hắn biết nếu nói
nữa sợ chọc giận vị công chúa tính bọ chó này, lúc đó nó nổi điên lên
quyết không chịu chỉ cho hắn cách thoát ra khỏi đây thì đúng là oan ức.
Thời gian sau đó, hắn ở trong động tự mình tu luyện, thỉnh thoảng thì xuống dưới chân núi chăm nom đám cây thuốc.
Nhờ có chỗ linh dược kia và thỉnh thoảng con mèo cao hứng chỉ điểm
cho nên tốc độ tu luyện của hắn trong thời gian này nâng cao rõ rệt, tuy nhiên con mèo kia vẫn lải nhải rằng hắn đúng là thứ phế vật, tu luyện
như con rùa khiến hắn chỉ biết thầm cười khổ.
…
Một ngày của hơn chín tháng sau đó, trong động đột nhiên có tiếng Lục Văn vui mừng hét lớn.
“Ha ha, cuối cùng đã đến được tầng sau, hình thành được Linh Hải rồi ha ha.”
“Hừ, tên ngốc, mới có thế đã mừng!” Con mèo khinh khi nhìn hắn đang
vung tay múa chân làm bộ quần áo đã sờn rách bay múa theo, nói.
“Ngọc Nhi, ta biết ngươi là thiên tài rồi, còn ta thế cũng là một
bước tiến lớn đó.” Lục Văn không thèm để ý thái độ của nó, vẫn hưng phấn như thường.
Cũng trong thời gian này, Lục Văn quyết định gọi nó là Ngọc Nhi thay
cho cái tên dài ngoằng: Bạch Ngọc công chúa thiên kiều bá mị mà nó
thường tự xưng, Ngọc Nhi hiện tại, ngược hẳn với hắn, tu vi đã tụt xuống Luyện Khí kỳ tầng hai và còn có dấu hiệu tụt nhanh hơn nữa khiến nó ủ ê tối ngày.
“Ngươi đã đến tầng sáu thì trước hãy tu luyện Ngự Phong Quyết đi,
trên đảo còn có một chỗ mà tên đạo sĩ mũi trâu kia từng có vài lần đi
đến, ta nghĩ chỗ đó có thể có linh thạch.” Ngọc Nhi đột nhiên đổi chủ
đề. Suốt thời gian qua, Lục Văn tìm kiếm lại mấy lần trong động, thậm
chí vì nó yêu cầu còn dùng kiếm phá tường tìm nhưng kết quả vẫn như cũ
khiến nó cảm thấy sắp tới lúc nguy nan rồi, không thể không nói ra việc
này.
“Ngươi nói là chỗ nào?” Lục Văn ngạc nhiên hỏi.
“Đỉnh núi!” Nó đáp cụt ngủn.
“Đỉnh núi ư?” Lục Văn tự hỏi.
Lại nói tiếp, ngọn núi này có bề ngoài rất lạ, từ chân núi đến chỗ
hang động chỗ Lục Văn thì chỉ tương đối dốc đồng thời có nhiều cây cối
nhưng từ chỗ hắn trở lên thì cây cối mọc cực kỳ thưa thớt hơn nữa vách
núi thình lình dựng thẳng đứng, cực kỳ nguy hiểm và khó trèo.
Chính vì việc này mà Ngọc Nhi mới nói hắn phải tu luyện Ngự Phong quyết trước.
Với việc này hắn tự nhiên không có phản đối, chưa biết trên đỉnh núi
thực sự có cái gì nhưng hiện tại hắn vừa tiến tới tầng sáu nên rất muốn
thử một loại pháp thuật của tiên đạo xem nó ra làm sao.
Kết quả là trong ba tháng sau đó, hắn chỉ chuyên tâm luyện môn pháp
quyết này đồng thời còn tự diễn biến trong đầu rồi trực tiếp thử nghiệm
kết hợp Thanh Phong bộ với Ngự Phong quyết.
Hắn dù bị đập mặt vào tường mấy lần nhưng lại cực kỳ vui mừng, lúc
này tốc độ của hắn khi kết hợp hai thứ lại khiến khi di chuyển chỉ để
lại một dãy bóng mờ mờ, nếu cao thủ thế tục gặp hắn hẳn sẽ phải kinh
ngạc đến há mồm trợn mắt.
Một ngày của ba tháng sau, tu vi của Ngọc Nhi đã hạ xuống tầng thấp
nhất, nó liên tục hối thúc hắn lên đỉnh núi, hắn cũng cảm thấy Ngự Phong quyết đã tu luyện được hòm hòm nên liền đồng ý, hông giắt nhuyễn kiếm,
lập tức tiến hành leo lên đỉnh núi.
…
“Thứ thần kỳ như thế mà tên mũi trâu vô dụng này lại đánh rơi mất,
quả thực không có thiên lý mà, cứ nghĩ tới đó ta lại căm giận không chịu nổi.” Một con thú thân như thằn lằn, trên cổ là hai cái đầu như đầu
trâu đang ra sức giẫm đạp lên xác một vị đạo sĩ.
Hiển nhiên vị đạo sĩ này đã chết, hơn nữa trước đó còn bị sưu hồn chịu đủ thứ đau đớn đến chết cũng không nhắm mắt nổi.