Vạn Tự Phá Thiên

Chương 10: Chương 10: Đoàn Đội Mạo Hiểm




May mắn dư ba chiến đấu không bị tu sĩ khác phát hiện hoặc cũng có thể thấy không đủ sức nên tránh đi, dù là nguyên nhân gì Trần Hạo thoải mái không bị ai làm phiền ngủ một giấc ít nhất là hai ba ngày, cả người thần thanh khí sảng, mắt thấy cơ thể đã hồi phục không sai biệt lắm, hắn đều có chút không dám tin thì thào tự nói.

“Này cũng quá nhanh đi, hẳn là thiên phú dị bẩm của ta”

Thoả mãn cắt lấy thịt hổ, móc yêu hạch từ Huyết Sát trư, nhìn tinh thạch trông như hồng bảo thạch toả ánh sáng nhàn nhạt, tâm tình hắn rất vui vẻ, yêu hạch này có rất nhiều công dụng, có thể dùng luyện đan, làm tài liệu luyện khí, chiết suất tinh thuỷ chế phù,... vô cùng nhiều công dụng, mặc dù cũng có thể trực tiếp phục dụng nhưng so ra với kết hợi vài loại vật liệu chế thành dược thuỷ hay ngưng thực thành đan dược kém hơn nhiều, khổ nổi Trần Hạo không rành dược lý, lại không dám bước vào thành thị chỉ có thể trực tiếp hấp thu tu hành.

Trần Hao đem tinh hạch cất vào túi trữ vật, hắn không vội sử dụng, bên trong còn lưu lại khí tức cuồng bạo của Huyết Sát trư, cần để một đoạn thời gian cho khí tức này tiêu tán mới có thể sử dụng, tuy có nhiều phương pháp nhanh chóng loại bỏ nhưng tất nhiên Trần Hạo hắn không biết, chỉ có thể sử dụng phương pháp tự nhiên nhất.

Thu thập xong chiến lợi phẩm, Trần Hạo cũng không bỏ đi, ở chỗ này có khí tức hai con, một yêu thú một không hơn kém yêu thú, lưu lại thì dám cá sẽ không xuất hiện yêu thú nào mò tới, dù là rìa rừng yêu thú số lượng hiếm hoi nhưng không phải không có, không cẩn thận đi lạc vào lãnh địa bọn chúng dù Trần Hạo cũng chỉ có con đường chết.

Đào hố chôn hai thi thể sắp bốc mùi kia, Trần Hạo vui vẻ lấy ra một khối thịt hổ bắt lên giá nướng, rắc chút muối lấy được từ túi trữ vật tên đệ tử Phần La môn xấu số, cảm nhận hương thơm kích thích thính giác bản thân, nơi đầu lưỡi vừa chạm vào miếng thịt non mềm mọng nước, vị giác như bị trùng kích, cảm giác tê rần lan khắp toàn thân, Trần Hạo mãn nguyện thở một hơi thật dài, thịt con hổ ăn quả là ngon.

“Chờ chút cảm giác này là”

Cảm nhận toàn thân cơ bắp, da thịt, lục phủ ngũ tạng theo thịt hổ tan vào trong miệng như có vố điểm lưu quang xâm nhậm, toàn bộ như được cường hoá thêm một lần, tuy nhỏ bé không đáng nhắc tới nhưng vẫn có tăng thêm. Trần Hạo khiếp sợ cảm thận toàn thân, hai mắt nhìn thịt hổ trong tay toả sáng lấp lánh.

“Hổ này không biết loại gì, thịt vậy mà có công năng tẩm bổ cơ thể”

Đầu hổ này từ đầu xuất hiện Trần Hạo liền biết đây nhất định không phải dã thú phổ thông, giờ đây lại càng chứng thực suy đoán của hắn, phải biết thị Huyết Trư yêu đã yêu hoá cũng không có công dụng này, trước giờ ghi chép trong sách chỉ có thiên tài địa bảo mới có khả năng tẩm bổ nhục thân, giúp thân thể đã được linh khí cường hoá viên mãn tiến thêm một bước. Phải biết dù thịt hổ này tăng lên không đáng là bao nhưng một phần vạn cũng vô cùng đáng quý. Thể xác là nơi chứa đựng linh hồn, thể xác càng mạnh thì ngưng tụ nguyên đan dễ dàng hơn, hợp đan với thần tạo thế giới tựu hoá thần càng có xác xuất thành công cao hơn. Tác dụng lớn như thế bảo sao Trần Hạo không vui vẻ.

Bất quá khi vô tình đảo mắt qua hố chôn thi thể Bạch hổ hắn lại hối hận đến mức lòng như đang rỉ máu.

“Ôi, ta đúng là bại gia tử mà, nguyên khối bảo vật vậy mà để phí phạm“.

Lòng xuẩn xuẩn có ý niệm đào thi thể hổ lên lấy thịt, nhưng khi nghĩ đến thịt bên dưới đều sắp phân huỷ, bốc mùi hôi thối thì cũng đành từ bỏ ý đồ.

“Thôi thôi, không nên tham lam quá“.

Tự dằn lòng lại, sau khi no nê thoả thích liền đứng lên luyện một lần Thanh Vân Đoán thể quyết, quyền đấm cước đá theo quy luật, lại thêm chữ “Tụ” trên thân, linh khí thiên địa không ngừng bốn phương tám hướng tràn vào thể nội Trần Hạo.

***

Cách chỗ Trần Hạo không xa, một nhóm người mặc trang phục đủ loại, nam có nữ có đang thay nhau xử lý thi thể một đầu Bang Lang Báo, Báo này từ hình thể tính toán hẳn phải ngang với tu sĩ luyện huyết cảnh, tuy nhiên dưới sự bao vây phối hợp ăn ý của chi đội ngủ ba người luyện cốt, hai người luyện tạng cuối cùng cũng không cam lòng mả bỏ mình. Nhìn qua trang phục lộn xộn không đồng nhất của nhóm người thì đây hẳn là một chi mạo hiểm giả rất thường thấy trong Tùng Lâm.

Khắp Bắc Trung châu, người có khả năng tu hành tuy hiếm nhưng không ít, không phải ai cũng được tông môn coi trọng thu làm đệ tử, phần lớn tư chất tầm thường đều làm mấy công việc bình thường trong thành thị như hộ vệ, quan sai, hành kiểm,... Số ít trong đó quyết định trở thành mạo hiểm giả, thường xuyên tiến vào các khu vực nguy hiểm săn giết dã thú, yêu thú thu thập vật liệu, thịt, nanh, da lông, ngẫu nhiên cũng sẽ hái các loại dược liệu bán lấy tiền, đổi lấy linh thạch tu luyện. Lâu dài tổ kiến thành một tổ chức gọi là Mạo Hiểm công hội, tuy không bằng các đại tông môn nhưng thế lực phân bố rộng khắp, không chỉ Bắc Trung châu mà cả Tây Trung Châu, Đông Trung châu đều có bóng dáng bọn họ, thông thường còn kiêm luôn cả cơ quan tình báo cho các tông môn. Vì luôn ở thế trung lập, không tranh giành quyền lợi, lại có giây mơ rễ má cùng các tông môn nên qua ngàn năm vẫn vững chãi không sụp đổ.

“Đội trưởng, đội chúng ta phối hợp ăn ý như vậy, coi như khu vực rìa rừng này có thể đi ngang... “

Một tên thanh niên tầm hai mươi vẻ mặt mừng khấp khởi nắm một bộ da báo vưa lột xong, máu tươi còn chảy xuôi xuống mặt đất, lời còn chưa nói hết đã bị một trung niên nhân tay cầm kích cắt ngang, trung niên gọi là Lý Thần, đội trưởng chi đội ngũ này, thực lực đã đạt đến luyện thể tầng tám, mạnh nhất trong nhóm người.

“A Lợi, đệ đừng chủ quan, khu vực vòng ngoài tuy chỉ có dã thú rất hiếm khi xuất hiện yêu thú, nhưng trong dã thú cũng có vương giả”

“Vương giả”

Thanh niên một mặt mờ mịt nhìn đoàn trưởng của mình, mọi người xung quanh cũng dừng động tác trong tay hiếu kỳ nhìn qua, Thấy mọi người nhìn mình, Lý Thần đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, rồi mới nói:

“Đây cũng là ta tình cờ nghe được từ miệng một Chấp sự trong công hội, vị chấp sự kia đã là cường giả luyện khí cảnh nhưng khi nói đến cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi”

“Vòng ngoài này còn có dã thú có thể uy hiếp cả luyện khí cảnh sao“.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một thiếu nữ giọng đầy hoài nghi. Lý Thần biết mọi người tại sao lại nghi ngờ, chính hắn lúc đầu nghe được cũng không tin tưởng, nếu không phải tận mắt trông thấy vẻ mặt hồi tưởng lại vẫn còn sợ của vị chấp sự khi nói về con dã thú kia thì hắn chính là người đầu tiên không tin.

“Con dã thú này không tầm thường, nghe nói là mang huyết mạch Độc Giác Ma Hoá Hổ, vừa sinh thực lực đã ngang luyên thể đỉnh phong của nhân loại, trí tuệ cực cao không thua yêu thú hoá hình chút nào, tốc độ dù là luyện khí cảnh dồn toàn lực vận khí vào hai chân cũng không đuổi kịp, mà nó tính tình rất giảo hoạt, trong địa bàn của nó ngay cả luyện khí sơ kỳ đều không phải đối thủ, sớm muộn cũng bị nó vờn chết.

“Đáng sợ như vậy”

Đoàn người không khỏi mà cùng hít vào một hơi khí lạnh cảm giác cả người bất giác run rẩy, cảnh giác quay đầu nhìn bốn phía, rất sợ từ lùm cây bên cạnh nhảy ra một đầu Bạch hổ. Nhìn biểu cảm bất an của mọi người, Lý Thần dịu giọng trấn an.

“Không cần lo lắng, rìa rừng rộng như vậy không dễ gì gặp được, với loại thông thường dã thú mạnh mẽ đều có lãnh địa riêng chỉ cần chúng ta cẩn thận không bước vào địa bàn của nó là được“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.