“Các ngươi thật vô lý, đầu Tam Vĩ Lộc này là do chúng ta săn giết được, đạo lý nào lại nói là của các ngươi“.
Đâu đó dưới các tán cây rậm rạp của Tùng Lâm có hai chi đội ngũ đang dằn co, một bên là năm người phục sức khác nhau, trong đó ba nam, hai nữ, tất cả trên người đều có vết thương nhẹ, lên tiếng là một thanh niên trong số này thần sắc hắn tức giận nhưng vẫn đầy cảnh giác nhìn phía đối diện tuy chỉ có ba người, hai nam, một nữ, nhưng ba người này đều mặc trang phục giống nhau, trên ngực có thêu đồ án một ngọn núi màu đỏ đang phun trào, là tiêu chí của Hoả Hành sơn thuộc Vạn Thiên tông, dù yếu thế hơn về số lượng nhưng cảnh giới ba người này đều rất cao, hai người nam đều đã luyện huyết cảnh, người nữ yếu hơn cũng là luyện tạng đỉnh phong, trong đó người thanh niên đứng đầu thậm chí đã đạt đến luyện thể tầng mười một, xét trong luyện thể cảnh cũng đã được tính là chiến lực hàng đầu.
Giờ phút này hắn vẻ mặt cao ngạo nhìn năm người đối diện hời hợt lên tiếng, giống như mạng sống năm người đối diện đều đã nằm trong tay hắn, quyền sinh sát mặc cho một ý nghĩ của hắn quyết định.
“Một các ngươi lăn khỏi đây, hai bỏ mạng ở chỗ này“.
“Ngươi“.
Bị lời nói khinh miệt của đối phương chọc giận, người thanh niên bên này còn muốn nói gì đó đã bị một trung niên bên cạnh ngăn lại, hắn nhìn về phía ba đệ tử Vạn Thiên tông thần sắc đầy vẻ không cam lòng nhưng chỉ loé lên liền biến mất, hắn là đội trưởng chi đội ngũ này, đã có kinh nghiệm nhiều năm, trường hợp như vậy đã gặp qua không chỉ một lần, thế giới này vốn cá lớn nuốt cá nhỏ, nắm tay ai lớn người đó có quyền quyết định, không mạnh bằng người ta thì chỉ có thể nhẫn, dù giờ phút này năm người bên mình liều mạng cũng chỉ là dâng đầu người.
“Lý thúc, bọn chúng khinh người quá đáng”
Bị ngăn lại, thanh niên căm tức nhìn thần sắc ngạo mạn của đối phương, một bầu tức giận không chỗ phát tiết, ngược lại Lý Thần bên cạnh lại rất bình tĩnh chắp tay hướng về phía đối phương:
“Đầu Tam Vĩ Lộc này là của các vị, năm người bọn ta không quấy rầy nữa, Cáo từ“.
Nói rồi kéo thanh niên vẻ mắt bất mãn cùng ba người còn lại chậm rãi lui về sau thần sắc cảnh giác vẫn còn chưa tan, kinh nghiệm nhiều năm giúp hắn biết được lòng người hiểm ác, không bao giờ được tin lời đối phương, dù được hứa hẹn buông tha năm người mình nhưng ai biết đối phương có lật lọng hay không, nhất quyết không thể để mặc quay lưng rời đi, trong chiến đấu tối kỵ nhất chính là đưa lưng về phía đối phương.
“Khoan đã”
Một nam đệ tử luyện thể tầng mười còn lại của Hoả Hành sơn từ đầu đến cuối vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, Lý Thần vừa nghe trong lòng thầm kêu không ổn nhưng vẫn cắn răng cố nặng ra một nụ cười:
“Không biết vị sư huynh đây là có lời gì muốn nói“.
“Hì hì, Tề sư huynh đừng nói với muội huynh xem trọng tiểu cô nương kia nha, người ta buồn lắm đó”
Tề sư huynh còn chưa lên tiếng, nữ đệ tử gương mắt xấu xí bên cạnh đã cười hì hì nói, không ai rõ sư huynh mình bằng sư muội, Hà Thái Như cũng không phải lần đầu gặp cảnh Tề Hạo háo sắc cướp người, để ý thấy ánh mắt hắn nãy giờ đều không rời tiểu cô nương bên phía đối phương liền đoán được tâm tư. Bên cạnh hai người luyện thể tầng mười một Lâm Võ cũng không phải không biết tính tình sư đệ của mình khẽ nhíu mày nói.
“Phiền phức như vậy, chúng ta còn có nhiệm vụ bên người không thể lãng phí thời gian“.
Tề Hạo bị sư muội phát giác trêu đùa, lại bị sư huynh giáo huấn có chút xấu hổ cười cười:
“Sư huynh đừng lo, ta chỉ tính hưởng dụng một đêm mà thôi, sư huynh cũng biết chúng ta ở Tùng Lâm cả tháng rồi, lâu lắm rồi ta chưa được chạm vào người nữ nhân đó“.
“Hì hì, muội không phải nữ nhân sao“.
Bên cạnh Hà Thái Như nghe được nhoẻn miệng cười, nụ cười ỏn oẻn làm Tề Hạo mém chút nôn mửa, mỗi ngày chỉ cần nhìn mặt nữ nhân này hắn đều cảm thấy dạ dày bị dày xéo, đến ăn uống cũng mất ngon, chắc chỉ có dạng đầu gỗ như Lâm Võ mới chịu được cô ta. Nghẹn một búng oán khí hắn liền trút hướng năm người Lý Thần, một tay chỉ tiểu cô nương có chút xinh xắn bên cạnh Lý Thần, vẻ mắt háo sắc không chút dấu diếm.
“Để tiểu cô nương kia lại rồi muốn đi đâu thì đi“.
Biết sẽ có biến nhưng không ngờ đối phương lại có ý đồ xấu từ trước, Lý Thần vẻ mặt âm tình bất định nhìn tiểu cô nương bên người,gương mắt cô bé vì sợ hãi mà trắng bệch, cô bé này tên Trần Nhã Phương, mới vừa cùng ca ca nàng Trần Tiến gia nhập đoàn đội thám hiểm lần này, đừng nói hắn có nguyện ý hay không, ca ca nàng chính là thanh niên hắn đang lôi kéo bên người kia chắc chắn sẽ không để yên, từ khi nghe được ba người kia thảo luận, Trần Tiến liền vô cùng âm trầm, cũng không còn chống cự hắn lôi kéo nhưng càng như thế Lý Thần liền biết sắp không xong rồi.
Hắn ngước lên trời thở dài, giao tiểu cô nương kia rõ ràng là không thể, với tính cách cùng những lời ba người kia nói, khả năng Nhã Phương còn sống qua ngày mai là gần như không có, không nói những thứ khác, lương tâm hắn chắc chắn không cho phép, hắn hướng về phía ba người đối phương nở nụ cười thân thiện.
“Ba vị cho chúng ta thảo luận một chút”
“Được, ta cho các ngươi hai phút”
Biết vật đã trong tay, Tề Hạo cũng không vội rất hào phóng vung tay.
“Hi vọng các ngươi biết vị trí của mình“.
Lý Thần quay người cảm nhận áp lực sau ép tới, hắn hít sâu một hơi nhìn gương mặt đang căm phẫn của chúng đội viên, lời còn chưa nói đã có người vẻ mặt giận dữ lên tiếng.
“Không thể giao Nhã Phương ra, chúng ta làm như thế có còn là con người không, cùng lắm thì liều mạng với chúng”
“Đúng thế, bây giờ chúng có thể ép chúng ta giao Nhã Phương ra, tiếp theo không phải đều bắt ta phải giao luôn Tiểu Thuý sao, đường nào cũng vậy không bằng liều một lần, đoàn trưởng“.
Ngay lập tức có người liền phụ hoạ, phút chốc phần lớn mọi người đều một bầu nhiệt huyết thà chết vinh còn hơn sống nhục, duy chỉ có Nhã Phương vốn từ đầu đều im lặng bỗng khóc nức nở nói.
“Mọi người hãy giao muội ra đi, chỉ có muội đi mới có thể cứu mọi người”
“Không được”
“Tiểu Phương muội đừng nghĩ bậy“.
“Đoàn trưởng nói gì đi chứ“.
Thấy mọi người mắt đều nhìn về phía mình, Lý thần mắt đang nhắm bỗng mở ra, mặt thoáng lướt qua một mạt cuồng bạo nhẹ giọng nói.
“Tất cả phải sống, có chết thì chỉ mình ta thôi”
Nói rồi hắn thần sắc càng thêm cuồng loạn.
“Chút nữa ta đếm đến ba liền chia nhau ra chạy, để ta ở lại cản ba người bọn chúng, mọi người chia nhau mỗi người một hướng, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu“.
Mắt thấy mọi người thần sắc khó tin nhìn mình, lại có người muốn lên tiếng thì Lý Thần liền giơ tay lên cắt đứt.
“Không cần nói nữa, đây là chức trách người đoàn trưởng như ta“.
Lý Thần đang tính xoay người thì một bàn tay đặt trên vai hắn, Lý Thần giật mình nhìn về Trần Tiến từ đầu đến cuối đều im lặng lúc này bỗng lên tiếng, giọng nói âm trầm vô cùng đáng sợ
“Đoàn trưởng, khoan đã đệ có cách, dù có thể không thoát được nhưng kéo hai người chết cùng là có thể“.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn lướt qua mọi người, gương mặt vặn vẹo điên cuồng.
“Có ai muốn đi chết cùng đệ không“.