Vạn Tự Phá Thiên

Chương 12: Chương 12: Đánh Lén




“Vị sư huynh này, đệ giao muội muội mình cho huynh, huynh phải đối xử tốt với muội ấy“.

Trần Tiến vẻ mặt không bỏ nắm tay Trần Nhã Phương bước tới gần phía ba người Vạn Thiên tông, Tề Hạo nhìn vào trong mắt, thần sắc vui mừng, xem ra mấy tên này vẫn còn rất thức thời, hắn vui vẻ nói.

“Tất nhiên, tất nhiên rồi, con người ta luôn là người biết thương hoa tiếc ngọc”

“Hì hì thật không đó“.

Lại bị sư muội mình thọt gậy bánh xe, Tề Hạo tức giận lườm nàng ta một cái, thấy mỹ nhân đã tới gần liền vội vàng đưa tay muốn đón, nhưng khi hắn nhìn lướt qua gương mặt Trần Tiến vốn hiền hoà bỗng chốc trở nên dữ tợn, Tề Hạo giật mình còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đạo hàn quang loé lên, phía sau hắn Lâm Võ biến sắc hô lớn:

“Coi chừng“.

Hắn định thần thấy rõ là một thanh đoản đao liền cười khẩy, với thực lực luyện thể tầng mười của mình, Trần Tiến dù ra tay đánh lén vẫn như cũ không thoát được tốc độ phản ứng của hắn, tay với lấy kiếm bên hông thuận tay đánh bay đoản đao rồi thuận thế đâm về phía Trần Tiến, nhưng mũi kiếm cách đối phương chưa đầy một tấc liền dừng lại, Tề Hạo mở to mắt khó tin nhìn tiểu cô nương điềm đạm đáng yêu từ đầu đến cuối vẫn ra vẻ sợ hãi, không biết từ đâu nắm lấy một thanh dao găm một nhát đâm xuyên qua bên sườn hắn.

“Tiện nhân muốn chết“.

Bị thương nặng kích thích thần kinh khiến Tề Hạo điên cuồng, trở tay quét kiếm muốn chém bay đầu Nhã Phương nhưng tiểu cô nương vừa ra tay liền lui lại, kiếm đánh vào không khí Tề Hạo muốn tiếp tục truy kích liền thấy ớn lạnh, bên cạnh hắn Trần Tiến cũng không nhàn rỗi, muội muội vừa đắc thủ hắn liền nhặt lên đoản đao chém tới, Tề Hạo bị Nhã Phương tập kích liền tập trung sự chú ý về phía nàng đến khi phát giác Trần Tiến có động tác thì đã chậm một bước, dù cố xoay người né tránh thì một tay vẫn bị chém bay lên không, máu tươi rải đầy mặt đất.

Biến cố phát sinh quá nhanh, từ đầu đến cuối đều chưa đầy năm giây, hai người còn lại của Vạn Thiên tông đến giờ mới kịp phản ứng, bọn họ bao gồm cả Tề Hạo đều không ngờ năm người kia lại bất chấp mạng sống chơi trò tiểu xảo, đến lúc phát hiện không thích hợp chạy qua thì Tề Võ đã bị thương nặng nằm trên mặt đất. Nói đến thì cũng do Tề Hạo chủ quan không đề phòng, nếu không lấy thực lực luyện thể tầng mười không thể nào bị hai kẻ luyện cốt cảnh làm bị thương nặng như vậy.

Lâm Võ vẻ mặt âm trầm nhìn năm người đối diện, giọng nói từ kẽ răng riết ra:

“Các ngươi đều phải chết“.

“Vậy sao“.

Trần Tiến chật vật từ dưới đất bò dậy, dù một kích đắc thủ hắn vẫn bị một kiếm phản kích của Tề Hạo vạch ra một đường ngang ngực máu tươi thấm đỏ vạt áo, bất quá nhìn Tề Hạo đang nằm trên đất rên rỉ khoé miệng không khỏi nhếch lên một vòng mỉm cười.

“Vậy thử xem“.

Khác với những cảnh giới khác, luyện thể cảnh cách biệt mỗi tầng không quá lớn, giữa luyện huyết cùng luyện tạng cảnh đều chỉ vượt trội hơn về sức mạnh, tốc độ lẫn năng lực phản ứng, lấy ít địch nhiều chưa chắc đã quá dễ dàng, tuy nói đệ tử tông môn có võ học gia thân nhưng kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn không bằng những mạo hiểm giả bọn họ, tính mạng lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Trần Tiến hắn sẽ không chết ở đây, kẻ chết sẽ là ba người kia.

“Ha ha, ta sẽ cho các ngươi thấy khác biệt giữa đệ tử tông môn với lũ không môn không phái các ngươi“.

Không biết từ lúc xung quanh đã bị năm người kia bao vây, thấy bọn họ chắc đã dự mưu từ trước, Lâm Võ thần sắc không chút bối rối, phân phó sư muội bảo vệ tốt Tề Hạo đang trọng thương, chính mình lao về một hướng, bội đao bên hông múa lượn tạo ra từng đạo tàn ảnh giữa không trung.

Lý Thần nhìn Lâm Võ như chiến thần không ngừng giết tới, thần sắc khẽ đổi, ban đầu dự định của hắn là chỉ để ba người lại kiềm chế Lâm Võ, hai người còn lại tốc chiến tốc thắng giải quyết Hà Thái Như rồi hợp lại vây công Lâm Võ, nhưng trước mắt phải đành lâm thời thay đổi chủ ý, thực lực Lâm Võ quá mạnh vượt xa khỏi dự đoán của Lý Thần, hắn buộc phải xuất bốn người mới miễn cưỡng phòng ngự được.

Chỉ còn dư lại Trần Nhã Phương vẻ mặt cảnh giác nhìn Hà Thái Như, thấy đối phương cũng không có ý tứ muốn động liền nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nàng tất nhiên không phải đối thủ của ả ta, một khi nàng thua, tất nhiên bên phía ca ca áp lực sẽ tăng gấp bội, thấy đối phương bất động nàng cũng thuận theo đứng tại chỗ đề phòng.

“Ài muội muội, sao phải khổ vậy, lúc đầu liền theo bọn ta không phải tốt hơn sao, giờ lại phải nhìn từng người thân thiết ngã xuống như vậy“.

Giọng nói trêu ghẹo từ phía đối phương truyền sang làm Nhã Phương nhíu mày, không phục phản bác.

“Ngươi nên lo lắng cho sư huynh mình đi thì hơn, bốn đánh một, dù hắn đã luyện thể tầng mười một sớm muộn gì cũng bại vong“.

“Phải không“.

Hà Thái Như cười cười không nói tiếp, nhàm chán liền lấy chân đá đá Tề Hạo đang nằm dưới đất vài cái, lại lấy một chân đạp mạnh lên người hắn rồi mới lầm bẩm hai chữ “Ngu ngốc”, đá đá một hồi cuối cùng ả vẻ mặt không tình nguyện từ trong túi trữ vật lấy ra vật liệu trị thương, giúp Tề Hạo xử lý thương thế.

Cảm thấy vết thương đã không còn chảy máu, Tề Hạo nằm trên mặt đất gương mặt vặn vẹo dữ tợn nhìn chằm chằm Nhã Phương, rít lên.

“Ta muốn tất cả bọn chúng đều phải chết, không là sống không bằng chết“.

“Rồi rồi, không muốn chết thì im miệng đi, vận động mạnh vết thương lại bung ra, lão nương đâu phải y sư mà phải chăm sóc cho ngươi, thật phiền”

Hà Thái Như có chút mất kiên nhẫn lên tiếng, lòng thầm không vui, nếu như không phải tên ngu ngốc này chủ quan, mọi chuyện cũng sẽ không phức tạp như vậy, nhìn hắn mắt đều loé lên vẻ chán ghét, lại dùng chân đá đá vài cái. Tề Hạo nằm dưới đất phẫn uất nhìn Hà Thái Như không dám lên tiếng nữa.

Động tĩnh bên kia ngày một kịch liệt có vẻ chiến đấu đã đến thời khắc quan trọng nhất, Nhã Phương có chút lo lắng bất an nhìn sang. Bốn người đánh một thế nhưng không những không chiếm được thượng phong còn không ngừng bại lui.

Một nam tử trong đó lúc chiến đấu không cẩn thận bị Lâm Võ một đao chém bị thương, dù không phải vết thương chí mạng nhưng vẫn làm suy giảm sức chiến đấu, ba người khác trên người ít nhiều đều có vết máu lưu lại, phía đối diện Lâm Võ lông tóc không tổn hao, nhàn nhã gác đao lên vai kinh miệt nhìn bốn người phía xa.

“Ai muốn chết trước đây, ta sẽ thành toàn cho“.

“Ngươi đừng xem thường bọn ta“.

Nhìn mũi thương như độc xà uốn lượn đánh tới, Lâm Võ nhẹ nhàng huơ đao, chặn ngang mũi thương rồi nghiêng người né tránh một kiếm chém tới, thấy đoản đao muốn đánh lén ngang sườn, miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, cứng rắn chịu một đao đâm tới nhưng đao lại như đâm vào tấm sắt chỉ cắt ra một đạo vết nông, bên trong tựa hồ có một tầng thiết giáp bảo hộ.

“Trần Tiến cẩn thận“.

Một kích đánh lén không thành, Trần Tiến còn chút chấn kinh chưa hoàn hồn thì trên đầu hàn quang loé lên, nhìn lưỡi đao phóng lớn trong tầm mắt mà chết lặng. Đến khi hắn thấy một bóng người cản trước mặt mình thì hoảng sợ hô lớn.

“Đoàn trưởng, không“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.