Vạn Tự Phá Thiên

Chương 13: Chương 13: Phiền Phức Tới Cửa




Lý Thần nhìn cây thương theo mình vài chục năm đã gãy làm hai nửa, hắn có thể cảm nhận theo thương gãy, sinh mệnh của hắn cũng dần trôi đi, bên tai vẫn còn vang vảng tiếng gào của Trần Tiến, tiếng kinh hô của các thành viên khác, nhưng có lẽ đó là những lời cuối cùng hắn nghe được, mí mắt nặng trĩu, hắn muốn ngủ quá, mắt nhắm lại ký ức như trở về quá khứ, Lý Thần nhìn thấy chính mình, một thanh niên trần đầy nhiệt huyết và hy vọng, rồi thì bị thực tại phũ phàng đánh tan, đi qua vô số tông môn, bị từ chối vô số lần cuối cùng chấp nhận thực tại làm một mạo hiểm giả, từ tân binh đến lão luyện, trải qua bao trận chém giết, làm người cẩn thận tỉ mỉ, luôn nhúng nhường không tranh giành, có vẻ vì thế nên bao nhiêu bạn bè cùng thế hệ đều đã chết đi hắn vẫn có thể sống sót, nhưng chút nhuệ khí thời thiếu niên cũng đã mai một không còn.

Hiếm hoi một lần hắn lại cảm thấy nhiệt huyết dâng trào lại là lần cuối cùng của hắn trên đời này, hối hận không, Lý Thần cũng không biết, nhưng liệu còn quan trọng nữa sao, có lẽ vì bao lần nhịn nhục, vì bao lần đè ép chút huyết tính này, bây giờ chỉ là một lần bộc phát trước sau sẽ phát sinh mà thôi. Có lẽ là thế, Lý Thần nhắm mắt, thân thể dần chia làm hai nửa, như chính cây thương của chính hắn, người còn thương còn, người mất thương mất.

Trần Tiến chết lặng nhìn thi thể đoàn trưởng ngay dưới chân mình, máu tươi nhuộm đỏ cả người, hắn cắn chặt răng, lòng đầy căm phẫn, ánh mắt như muốn giết người nhìn chòng chọc Lâm Võ. Đối mặt với ánh mắt thù hận bốn phía, Lâm Võ chỉ nhếch mép cười khẩy, tay nâng đao đánh tới.

Thế trận vốn đã nghiêng về một phía, nay chủ lực mạnh nhất hi sinh ba người còn lại càng lâm vào tuyệt cảnh, không qua mấy phút đã vết thương chồng chất sắp có su hướng sụp đổ.

“Trần Tiến chút nữa ta kiềm chế hắn trong giây lát, đệ mang Tiểu Thuý cùng Nhã Phương chạy trốn đi“.

Nam tử bị thương lúc đầu sau khi Lý Thần chết hắn thay thế trở thành người mạnh nhất trong đội ngũ, áp lực tăng vọt nhưng thực lực không đủ, hắn bị một đao Lâm Võ đánh bay ngã xuống gần chỗ Trần Tiến, thấy Trần Tiến muốn đứng dậy hắn liền vịn tay đối phương lại nói nhỏ, lại gặp Trần Tiến như người mất hồn không nghe hắn nói, bất đắc dĩ đành tức giận vỗ một cái ngay đầu đối phương gầm nhẹ.

“Có nghe ta không, còn tiếp tục dây dưa tất cả đều phải chết, không thể để đoàn trưởng chết uổng phí.”

“Đoàn ca, không đệ...”

“Đừng nói nữa, phải sống. thù của cha me, đệ không muốn báo nữa sao“.

Trần Tiến còn muốn nói gì thì Đoàn Thiên đã lắc đầu ra hiệu hắn dừng lại, ánh mắt hắn đầy vẻ quan tâm nhìn Trần Tiến rồi nhắm mắt như hồi tưởng quá khứ chính mình. từ nhỏ đã là cô nhi, thức tỉnh thành tu sĩ tưởng rằng đời mình bước sang trang mới nhưng chung quy vẫn phải vật lộn dưới tầng chót, phải đầu tranh sinh tồn, tính hắn lại không thích nghe lệnh người khác dù có nhiều công việc an toàn hơn trong thành thị hắn vẫn quyết định chọn trở thành mạo hiểm giả. Từ ngày trở thành mạo hiểm giả hắn đã biết sẽ có ngày mình phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

“Ha ha, năm năm trước ta được Trần đại ca cứu sống, nay cái mạng này trả cho hậu nhân huynh ấy, đáng, đáng lắm.”

Trần Tiến cả người như chết lặng, hai mắt vô thần nhìn Đoàn Thiên như con thiêu thân lao về trước, mặc kệ đao Lâm Võ đâm tới vẫn làm như không thấy, quăng luôn đôi chuỳ của bản thân trực tiếp dùng thân thể đón đỡ, theo máu tươi phun trào, đao quang xuyên thấu qua người, hắn nở nụ cười dữ tợn lấy hai tay ghì chặt lại, sau đó quay đầu nhìn về sau thấy Trần Tiến vẫn còn đứng như trời trồng liền tức giận quát lớn.

“Còn không mau chạy đi“.

Trần Tiến nghe tiếng quát như mới từ trong mộng tỉnh lại, nhắm mắt ngẩng đầu lên trời cố không để nước mắt rơi xuống, quay đầu lại đã thấy Nhã Phương và Tiểu Thuý bên cạnh, ba người liền nhanh chóng nhắm về một hướng chạy đi, đầu đều không dám ngoảnh lại, hắn rất sợ chỉ cần quay lại đối mặt với ánh mắt Đoàn ca liền sẽ mất cả lý chí mà lao đến liều mạng cùng Lâm Võ.

“Sao muội không cản bọn họ lại”

Lâm Võ khó chịu một cước đạp Đoàn Thiên đang bám trên người mình xuống, tên này vô cùng ngoan cố dù bị hắn đạp ra mấy lần vẫn bám chặt không buông, đến khi hắn rút đao ra được, một đao chém ngang người rồi muốn truy kích thì vẫn bị tên này trước khi chết bám chặt lấy chân, dù cuối cùng vẫn đạp ra được nhưng ba tên kia đã không thấy bóng dáng, Lâm Võ chỉ có thể bực tức nhìn sư muội mình vẫn còn đang mỉm cười bên cạnh.

“Sư huynh bớt nóng, muội đã để lại phấn truy tung trên người bọn họ rồi“.

Trước lời truy vấn của Lâm Võ, Hà Thái Như vô cùng bình tĩnh, ả ta vuốt vuốt mấy lọn tóc rồi nở nụ cười tươi như hoa nhìn qua phương hướng ba người Trần Tiến chạy trốn, tiếu ý trên mặt càng đậm.

“Không phải như vậy mới thú vị sao“.

“Được rồi tuỳ muội, ta chỉ muốn xé xác bọn chúng ra thôi, uy nghiêm Hoả Hành Sơn không phải đám tán tu mạo hiểm giả có thể xúc phạm“.

Nhìn vẻ mặt âm trầm tức giận của Lâm Võ, Hà Thái Như nhích lại gần, một tay quàng qua cổ hắn, yêu mị cười cười.

“Sư huynh đừng lo, bọn chúng không thoát được đâu“.

***

“AAAAAAAAAA”

“Cuối cùng cũng đạt tới luyện thể tầng mười rồi, chỉ chút nữa thôi, chờ đạt tới luyện khí cảnh ta có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi”

Trần Hạo nhìn toàn thân cơ bắp hoàn mĩ của mình, nở nụ cười mĩ mãn, hắn tốn thời gian vài tuần cuối cùng cũng vượt thêm một tầng, cách cảnh giới luyện khí kỳ càng gần thêm một bước. Dù cảnh giới sau càng tốn thời gian hơn nhưng theo phán đoán của hắn không quá hai năm hắn có thể tu nhục thân đến cực hạn, đến lúc đó có thể dẫn khí nhập kinh mạch toàn thân, chỉ như thế mới chính thức bước lên con đường tu hành.

“Xét như thế ta chưa đầy hai mươi lăm tuổi liền luyện khí cảnh, nhìn khắp Tam Châu cũng có thể coi là thiên tài rồi“.

Tự luyến một chút, Trần Hạo thay quần áo chuẩn bị tắm rửa, nhìn về căn nhà gỗ đơn sơ nở nụ cười tự hào. Khi quyết định ở chỗ này định cư một đoạn thời gian, Trần Hạo liền tự thân xây dựng một nơi tạm trú, cũng có thể xem như có thể trú mưa tránh nắng. Hắn mồ côi từ nhỏ, trước khi thức tỉnh được Vạn Thiên tông thu nhận, từng làm đủ loại nghề để sinh tồn, thời gian ở dã ngoại còn nhiều hơn trong thành thị, nên xét về làm chỗ tạm trú vô cùng lành nghề. Hồi tưởng lại đoạn thời gian khó khăn chính Trần Hạo cũng có chút không tin tưởng mình có thể sống đến giờ phút này.

Đến bên bờ suối, nơi đây đã được Trần Hạo chia ra làm từng khu riêng biệt, có dùng để tắm rửa, có thuận tiện nuôi chút cá vừa để dùng làm đồ ăn, vừa thư giãn lúc rảnh rỗi, nhìn cá bơi, cho cá ăn. Cuộc sống bình yên không lo toan, cũng chẳng cùng người tranh đấu đến người sống ta chết, Trần Hạo vô cùng thoả mãn.

Tuy nhiên ý định sống trong đây một đoạn thời gian của hắn rất nhanh liền phá sản, bên cạnh luôn cách vài ngày lại có âm thanh đánh nhau truyền đến, ít thì một hai trận, nhiều thì ba bốn trận, phiền phức lúc nào cũng có thể phát sinh làm Trần Hạo dẹp luôn ý nghĩ chọn nơi đây để định cư.

Giống như hôm nay, khi hắn vừa ra tới bờ suối liền nhịn không được khẽ nhíu máy, gãi đầu có chút bất đắc dĩ.

“Giống như lại có phiền phức tới rồi“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.