Vạn Tự Phá Thiên

Chương 14: Chương 14: Mê Cung Tùng Lâm




“Không, ca ca huynh đừng bỏ muội“.

Nhã Phương choàng tỉnh, mở to mắt hô lớn, giật mình muốn từ trên giường ngồi dậy lại phát hiện mình không còn chút sức lực nào, nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, xung quanh là nhà tranh vách lá, ngoại trừ chiếc giường nàng đang nằm còn có một cái bàn, hai cái ghế, vô cùng giản dị.

Chuyển mắt nhìn xuống trông thấy bản thân tuy vẫn mặc y phục như cũ nhưng toàn thân đã được băng bó, lại nghĩ đến toàn thân trên dưới đều bị người khác nhìn thấy hết dù không biết là nam hay nữ nàng vẫn vô cùng ngượng ngùng, khắp người thoáng chốc liền đỏ bừng.

Cố nén cảm giác xấu hổ rồi rất nhanh Nhã Phương như nhớ ra gì đó nàng liền vội vàng muốn chống người đứng dậy, nhưng cơ thể không còn chút sức lực chỉ có thể bất lực nằm trở lại trên giường, cố kìm lòng không để mình khóc lên, những gì phát sinh trong một năm qua là quá sức chịu đựng đối với một cô bé vừa tròn mười tám tuổi như nàng, không để nước mắt tuôn rơi đã là vô cùng mạnh mẽ.

“Hi vọng ca ca có thể thoát được“.

Nhã Phương không ngừng cầu nguyện trong lòng, tuy nàng biết tỷ lệ ca ca thoát được không cao nhưng nàng vẫn cố núi kéo chút hy vọng, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nàng trong lòng còn chưa hết sợ hãi, không biết hai người kia dùng phương pháp gì, ba người chưa đi được bao xa liền bị đuổi kịp, bất đắc dĩ chỉ có thể vừa đánh vừa lui tìm cơ hội thoát thân, nhưng thực lực cách biệt quá xa, không bao lâu Tiểu Thuý tỷ trong phút sơ xuất đã bị Hà Thái Như lợi dụng sơ hở một kiếm xuyên tim chết ngay tại chỗ, bản thân nàng cũng nhờ ca ca liều chết yểm trợ mới thoát được nhưng rất nhanh liền bị Hà Thái Như đuổi theo ép đến sát mỏm đá, sau một lúc cố chống cự thì bị ả ta một chưởng đánh rơi xuống vách núi, vốn tưởng phải chết, không ngờ nàng vẫn còn sống.

Trong lúc Nhã Phương còn chưa hết bàng hoàng, cửa gỗ bị người đẩy ra, Trần Hạo từ ngoài bước vào, trong tay còn cầm theo một bát cháo nóng hôi hổi đang bốc ngói nghi ngút, thấy người trên giường đã tỉnh liền mỉm cười nói.

“Tỉnh rồi sao, đúng là mạng lớn đấy, với vết thương đó mà cô cũng có thể qua khỏi quả là kỳ tích“.

Nhã Phương ánh mắt dần có chút ánh sáng, theo âm thanh nhìn qua trông thấy một thanh niên đang đi vào, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng mười phần, nghĩ đến toàn thân đều bị đối phương thấy hết liền xấu hổ vô cùng, nhưng nghĩ đến đối phương dù sao cũng xuất thủ cứu mình dù với tâm trạng nặng nề bây giờ nàng cũng cố nặn ra một nụ cười.

“Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp“.

“Ha, có linh thạch không“.

Bị lời nói bất ngờ của đối phương làm giật mình, nàng vô ý thức sờ sờ túi trữ vật bên hông, lại vô ý thức lắc đầu.

“Vậy sao, không có thứ gì hữu dụng sao, tỷ như thiên tài địa bảo, linh khí các loại“.

Trần Hạo vẫn chưa từ bỏ tiếp tục hỏi, đổi lại vẫn là cái lắc đầu từ thiếu nữ, bất đắc dĩ hẳn chỉ đành bỏ qua, lại liếc nhìn thấy thiếu nữ thần sắc buồn bã bèn trêu đùa một câu.

“Nếu không lấy thân báo đáp thì thế nào, cô thấy sao ta cũng không tồi chứ“.

Quả nhiên Nhã Phương vừa nghe thoáng chốc liền cứng đờ, ngay cả chuyện buồn trong lòng cũng quên luôn, khắp người thoáng chốc đỏ ửng, có chút lúng túng nói.

“A, à, tiểu nữ, tiểu nữ...”

“Ha ha, ta đùa chút thôi, đây có chút cháo ăn vào đi“.

Đặt bát cháo lên bàn cạnh đầu giường, hắn tính toàn rời đi thì thấy thiếu nữ ấp úng như muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ liền hiểu được, hắn vỗ trán mình một cái rồi nói.

“À, quên mất, cô chưa cử động được đúng không, để ta đút cho“.

Nói rồi kéo ghế lại gần ngồi xuống, từng ngụm đút cho thiếu nữ. Nhã Phương thấy muỗng cháo được đưa tới bên miệng thì xấu hổ nhỏ nhẹ nói.

“Cảm, Cảm ơn“.

***

“Sư huynh, sao nhìn huynh có vẻ không vui“.

Hà Thái Như đang ngồi trên thi thể một đầu Bạch Lang, xung quanh còn có không ít thi thể Hắc Lang lưu lại, nhìn thấy Lâm Võ đi tới liền đứng dậy nghênh đón, trông thấy vẻ mắt hắn không vui liền nhíu mày hỏi.

Lâm Võ tức giận một đao chặt đứt đầu một thi thể Hắc Lang trên mặt đất, giọng nói có vẻ không cam tâm.

“Khốn khiếp, không biết tên kia dùng thủ đoạn gì mà đám Hắc Ma Lang này không công kích hắn còn chúng ta vừa tiến vào chúng liền như phát điên xông tới, làm chậm trễ không ít thời gian để tên kia chạy mất“.

“Tên Trần Tiến kia chạy thoát rồi“.

Hà Thái Như có chút khó tin nhìn Lâm Võ, nếu nàng nhớ không lầm lúc nãy vì để đuổi kịp Trần Tiến, sư huynh còn nhịn đau dùng cả một tấm Thần Hành Phù, làm sao lại để hắn chạy thoát. Nhìn ra vẻ nghi hoặc của sư muội mình, Lâm Võ bất đắc dĩ nói.

“Không hẳn là chạy thoát chỉ là hắn trốn vào mê cung rồi, khá là rắc rối“.

“Mê Cung Tùng Lâm, tên đó thật dám vào trong đó“.

Thấy sư huynh mình gật đầu xác nhận, Hà Thái như có chút kinh ngạc, Mê Cung Tùng Lâm, đây là hiểm địa mà ngay cả cường giả Hoá Thần cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập, không phải nói ở đó có nguy cơ cường đại đủ để đe doạ Hoá Thần cảnh mà là mê cung này vô cùng kì dị, biến hoá khó lường, bước vào mê cung ngay cả thần thức đều bị phong bế, có là Hoá Thần hay Luyện Thể ở trong mê cùng đều như nhau, đều phải lần mò tìm đường đi.

Lại nói về Mê Cung Tùng Lâm, nghe nói từ khi có Tử Vực Thiên Tai, Mê Cung Tùng Lâm đã xuất hiện, lúc đầu cũng có vô số người tới đây tâm bảo, nhưng không bao lâu liền nhận ra ở đây vốn chẳng có bảo vật gì, người vào thì nhiều nhưng phần lớn đều bị vây chết trong đó, số ít thoát ra lại chẳng có tý chỗ tốt nào chỉ có mang một bụng sợ hãi, không ít cho dù đã ra ngoài được cũng điên điên khùng khùng. Đã không có lợi ích mà lại còn nguy hiểm, dần dà ngày càng ít người muốn vào trải nghiệm mê cung, đến thời của bọn họ thì càng là chẳng ai thèm đến, ngay trong tông môn cũng liệt đây vào hàng hiểm địa, tuyệt đối không được tự tiện tiến vào.

khi Lâm Võ biết Trần Tiến đã tiến vào mê cung liền nổi giận nhưng cũng không biết làm sao. Vào thì chắc chắn hắn không dám vào, không lý nào đi đánh cược mạng sống chính mình, Trần Tiến chết trong đó thì cũng thôi đi, nếu hắn thoát ra được thì chẳng lẽ Lâm Võ từ nãy đến giờ bỏ bao nhiêu công sức đều là uổng phí.

“Sư huynh, tên kia dám vào mê cung thì hẳn là cũng rơi vào đường cùng rồi, chín thành là sẽ chết trong đó, chúng ta cứ mặc kệ hắn đi“.

Nhìn sư huynh mình một bụng tức khí chưa tan, Hà Thái Như liền tiến lên an ủi, Lâm Võ biết sự đã thành, nếu lúc đó hắn nhanh thêm chút nữa liền có cơ hội chém giết Trần Tiến ngay cổng mê cung, bây giờ hối hận cũng muộn, biết không thể cải biến đành phải lắc đầu bỏ qua.

“Được rồi, về đón Tề sư đệ đi, chúng ta còn cần đến nơi tập kết tông môn nữa.”

Hà Thái Như thấy tâm trạng Lâm Võ đã bình ổn cũng nở nụ cười, nhớ về nhiệm vụ lần này nàng ta không khỏi nhíu mày suy tư.

“Lần này tông môn ban phát nhiệm vụ toàn tông, không biết trong Tùng Lâm có thứ gì đáng để cao tầng hưng sư động chúng lớn như vậy“.

“Ai biết được, chỉ cần lấy được điểm cống hiến là tốt rồi, nhiệm vụ này điểm cống hiến rất nhiều, dư dả để chúng ta tu luyện đến luyện khí cảnh“.

Nghĩ đến số điểm cống hiến kia, hai người đều vui vẻ không ít, sánh vai nhau rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.