Vạn Tự Phá Thiên

Chương 3: Chương 3: Tàng Thư Lâu




Tàng Thư Lâu là một tòa lầu các phong cách cổ xưa, nằm tại một khu vực biệt lập, xung quanh khung cảnh thơ mộng với từng hàng cây phong cổ xưa nở hoa đỏ rực vô cùng đẹp đẽ bao phủ lấy một khoảng sân rộng lát đá đã mài mòn theo năm tháng.

Trước cửa vô cùng vắng vẻ, hiếm thấy một hai bóng người xuất hiện, Trần Hạo rất thuận lợi tiến vào bên trong, sau khi cùng lão thủ thư đang ngủ gà ngủ gật chào hỏi một tiếng, sau đó nói ra mục đích của mình liền có thể ở tầng trệt thoải mái lựa chọn sách đọc.

***

Buổi Tối trên Thanh Vân Phong

Tàng Thư Lâu

Đóng lại một quyển sách nặng cộp, Trần Hạo thở dài ngao ngán, hắn đã hoa mất cả ngày ở chỗ này, xem qua không dưới trăm cuốn vẫn không tìm thấy chút manh mối gì, dẫu biết là ôm tâm lý may mắn nhưng kết quả vẫn khiến hắn hơi thất vọng.

“Trời cũng tối rồi có vẻ nên về“.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng xuyên qua ổ cửa sổ, Trần Hạo quyết định về nghỉ ngơi rồi kiếm thứ gì nhét bụng đã, cả ngày hôm nay hắn đều chưa tu luyện được gì, suốt cả buổi chỉ có hai chiếc bánh bao bỏ bụng, mải mê quá mà quên cả đi nhà ăn, giờ bụng không ngừng reo khiến hắn vừa đói vừa buồn ngủ.

Bước ra khỏi cổng Tàng Thư lâu, Trần Hạo nghĩ nghĩ rồi thử đi nhà ăn xem còn chút đồ ăn gì không, dù giờ ăn đã qua mấy tiếng, nhưng hắn vẫn ôm chút hi vọng còn chút gì đó sót lại.

Nhà ăn khu vực đệ tử ngoại môn cách nơi đây cũng không xa, vừa đến gần hắn liền trông thấy khu nhà chế biến vẫn còn sáng đèn, hẳn là nhân viên hậu cần đang chuẩn bị thức ăn cho ngày mai.

Còn chưa tới gần hắn đã nghe thấy âm thanh luyện võ từ xa truyền tới, tới gần chút nữa liền ngạc nhiên kêu lên:

“Tiểu ngốc tử ngươi ở đấy múa loạn xạ gì thế”

Phía trước Trần Hạo một thiếu niên thân hình gây gò đang đứng ngoài sân, thân trên để trần, mồ hôi chảy đầm đìa, thở dốc từng hơi, có vẻ vừa luyện xong một bộ quyền, nghe âm thanh thì quay đầu nhìn lại, thấy là Trần Hạo thì hơi xấu hổ, cuống quýt cúi đầu nói:

“A A, là Trần sư huynh, sao giờ nay huynh lại tới đây“.

“À à, ta chiều nay quên ăn cơm, nên giờ hơi đói, không biết nhà ăn còn đồ ăn không“.

Trần Hạo nhìn là biết tên nhóc này đang làm gì nhưng hắn cũng không nói thêm gì, tiểu ngốc tử này là một trong số nhân viên hậu cần ở đây, nói sang vậy thôi chứ thật ra là nhân viên tạp dịch phục vụ các đệ tử như hắn, cơ bản đều là người thường không có khả năng tu hành, nhưng tiểu ngốc tử này rất cố gắng, dù cho ban ngày làm việc mệt nhọc tới đâu đến tối đều cố gắng rèn luyện hi vọng có ngày đạp lên con đường tu hành, nói ra thì bộ pháp luyện thể của hắn là Trần Hạo truyền cho, dù gì thứ này cũng rất bình thường, tông môn cũng không ngăn cấm truyền cho ngoại nhân nhưng cho dù lưu truyền rông rãi trong dân gian cũng không phải tiểu ngốc tử có thể có được.

“Có, có vẫn còn vài cái màn thầu để đệ đi lấy cho huynh”

Tiểu ngốc tử cười hì hì chạy đi, lưu lại Trần Hạo nhàn nhã ngồi xuống một chiếc ghế trong sân, tiểu ngốc tử tốc độ rất nhanh, không bao lâu từ phòng bếp mang ra mấy cái bánh bao nóng nổi đưa cho Trần Hạo, Trần Hạo cũng vui vẻ nhận lấy mở miệng cắn một miếng lớn thoả mãn thở ra vài ngụm khói trắng, hài lòng nói:

“Nha không tệ, tay nghề đệ ngày càng tiến bộ rồi”

Xong rồi nhìn về phía tiểu ngốc tử mồ hôi đầy người không quên khích lệ một câu.

“Đúng rồi ban nãy đệ luyện bộ quyền pháp luyện thể ngày càng thuần thục rồi đấy có vẻ không bao lâu sau có thể thu nạp linh khí tu luyện rồi”

“Nào có như huynh, đệ còn xa lắm”

Dù Biết Trần Hạo chỉ là thuận miệng động viên vài câu, nhưng tiểu ngốc tử vẫn rất vui, hắn nhét thêm vài cái bánh bao vào tay đối phương nói.

“Đây còn nhiều lắm, huynh ăn thêm đi”

“Đùng Đùng”

Đang lúc tính đưa tay tiếp nhận thành ý của đối phương thì phương xa vang lện tiếng động, dù không lớn nhưng trong đêm tối yên tĩnh đặc biết dễ chú ý. Trần Hạo không cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định là phiền phức, rút kinh nghiệm xương máu hôm qua, hắn quyết định nhắm mắt làm ngơ, nhưng bên cạnh tiểu ngốc tử lại một mặc ngây thơ nhìn hắn:

“Trần sư huynh huynh có nghe thấy tiếng gì không”

“Không”

“Rõ ràng là có tiếng động ở đằng kia”

Tiểu ngốc tử vẫn rất ngây thơ chỉ chỉ về một hướng. Trần Hạo phải nắm lấy tay nó đặt trở về:

“Này ta nói cho đệ nghe, ở trong giới tu hành nguy hiểm luôn rình rập này phải luôn luôn cẩn thận“.

Trần Hạo ra vẻ hiểu biết thao thao bất tuyệt:

“Giờ đệ đi qua ngộ nhở trông thấy cảnh người ta đang giao đấu, đối phương thực lực cao cường đệ không may cuốn vào dư âm, chết rồi không thấy oan ức sao”

Thấy tiểu ngốc tử có vẻ xoắn xuýt hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói tiếp:

“Nếu không thì lỡ như là một vụ án mạng, đệ lại vô tình trông thấy không phải sẽ bị đối phương giết người diệt khẩu sao”

“Nếu lỡ đâu là bảo vật, cơ duyên đâu... a ui đau”

Tiểu ngốc tử yếu ớt phát biểu chưa hết câu thì bị Trần Hạo gõ phát u đầu, hắn hậm hực nhìn nhóc con trước mặt.

“Suy nghĩ quá ngu ngốc, nên nhớ với tu vi mèo ba chân của đệ, thậm chí là của ta thì đi qua khác gì đưa đầu người, tu vi còn thấp thì phải điệu thấp, à mà kể tu vi cao rồi vẫn phải điệu thấp, ai biết khi đệ mạnh người khác không mạnh hơn đệ, đừng nhìn đối phương tu vi yếu hơn mà chủ quan, đối phương có bài tẩy gì trong người làm sao biết được, không cẩn thận lật thuyền trong mương như chơi”

“Đệ, đệ hiểu rồi”

Tiểu ngốc tử bị doạ cho sợ hãi, đầu hơi rụt rụt lại yếu ớt hỏi:

“Vậy, vậy giờ làm sao”

“Làm sao “

Trần Hạo thản nhiên nói:

“Tai không nghe, mắt không thấy, tâm không phiền, về nhà đi ngủ thôi”

Nói rồi dẫn đầu đứng lên nhưng khi hắn còn chưa đứng vững thì từ đằng xa có một bóng người lao tới thẳng hướng hắn, tốc độ cực nhanh, người chưa tới mà cuồng phong đã ập đến, Trận Hạo thấy mà hết hồn, hắn sợ hãi vội nằm rạp xuống đất, hi vọng đối phương không thấy mình, dù không biết tình huống thế nào nhưng tuyệt đối không phải điều gì tốt, vì theo sau người kia còn có tiếng hét lanh lảnh vang vọng bên trai Trần Hạo:

“Tặc tử nơi nào dám đột nhập vào cấm địa Thanh Vân Phong”

“Ý,“

Bóng người nhanh chóng lướt qua, Trần Hạo còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy người kia bỗng quay lại, giọng nói ồm ồm vang lên khiến tim hắn như chìm vào đáy cốc:

“Không ngờ ở đây lại gặp được Hỗn Nguyên thần thể trong truyền thuyết, lần này lão phu kiếm lời lớn rồi“.

“Chết rồi chết rồi, không phải tên này nhắm vào mình chứ, nhìn tên này không giống người tốt bị hắn bắt đi là coi như xong“.

Trần Hạo hoảng hốt nói thầm, nghĩ muốn co chân lên chạy, hu vọng tên này bị người truy đuổi sẽ không có thời gian quản hắn, chỉ cần chạy hướng ngược lại nhất định sẽ thoát hiểm, nhưng ngay khi hắn vận sức chuẩn bị trốn liền nghe tiếng tiểu ngốc tử bên cạnh la to

“Không không, thả ta ra, Trần sư huynh mau cứu ta đệ với, hu hu”

Trần Hạo quay đầu nhìn qua, thấy tiểu ngốc tử bị người áo đen một tay bắt lấy, xách giữa không trung đang không ngừng kêu khóc, Trần Hạo trong khoảng khắc đầu óc trống rống, trong đầu lý trí không ngừng nói với hắn

“Chạy ngay đi, đây là cơ hội tốt, chỉ cần chạy nhất định sẽ an toàn”

Nhưng Trần Hạo lại như người mất hồn hô to một câu rồi xông đến:

“Tên tặc tử khốn khiếp thả A Đẩu ra“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.