Trời tờ mờ sáng, ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa sổ rọi bóng trên gương mặt mệt mỏi của Trần Hạo, hắn hí mắt, đón ánh nắng, tay nâng người từ từ ngồi dậy. Đêm qua một trận chiến nhìn thì như nhanh nhưng lại bào mòn cả sức lực hắn, lại thêm tâm trạng lo lắng bất an, vừa về nhà liền ngủ lăn như chết.
Bước người xuống giường mới phát hiện mình đang xích loã toàn thân, nhớ lại thì hôm qua quần áo dính máu nên hắn tiện tay đốt luôn lại phát hiện không mang theo áo quần khác thế là đành lợi dụng đêm tối vụng trộm trở về, trên đường không ngờ còn đụng phải một tiểu cô nương, bị kêu thành “biến thái” vô cùng nhục nhã, nghĩ lại mặt mo liền đỏ chót lại nhìn không được thở phào may mắn.
“Cũng may tiêu cô nương kia gan bé, kêu lên một tiếng nhỏ liền chạy mất, nếu không chạy hoặc kêu lớn thêm tý thì e rằng thanh danh suốt hai mươi năm của hắn coi như đi tong”
Bỏ qua chuyện không vui kia, Trần Hạo liền vội đưa tay ra nhìn, vẫn như cũ không có gì khác lạ, nhưng cảnh tượng của Lý Việt thì còn rõ ngay trước mắt hắn không thể chủ quan, nhìn mắt trời ngoài cửa, lại nhìn tay phải mình, đắn đo một lúc Trần Hạo thầm hạ quyết tâm
“Sẵn tiện hôm nay tự luyện tập không cần đến đạo trường, phải ghé qua tàng thư lâu tìm thử xem có chút tin tức gì không, cứ bỏ thế mặc kệ, lòng bồn chồn bất an ảnh hưởng đến tu hành, tiếp xuống chỉ sợ còn chưa bị thứ quỷ quái này giết chết liền đã u sầu thành bệnh mà mệnh vong mất rồi“.
Nói là làm, Trần Hạo vệ sinh cá nhân một chút, khoác lên người trường bào đệ tử ngoại môn chính khí mười phần sải bước ra khỏi cửa, nhưng khi vừa đóng cửa liền nghe “rầm” một tiếng, cái cửa gỗ với cái bản lề có vẻ đã hát bài “ta không thuộc về nhau“. Trần Hạo nghe tiếng giật mình ngoái đầu nhìn, khoé miệng khẽ giựt giựt:
“Nghe Viên sư huynh nói khu này mới xây lúc ta nhập môn, huynh ấy còn nói toàn bộ đây làm bằng gỗ tử kim đằng, luyện khí cảnh chưa luyện huyết căn bản không phá được tuy không nhất định là thật nhưng chắc chắn không quá kém, mà tính ra giờ còn chưa tròn ba năm đã xuống cấp vậy rồi, chắc chắn là có kẻ ăn bớt vật tư”
Càng nghĩ thấy càng đúng mà nghĩ nếu chỉ có cái cửa mà đi khiếu nại cũng không tốt lắm, với lại hắn nhân khí trong tông không tốt có nói cũng chẳng ai quan tâm nên suy nghĩ đi cáo trạng kiếm chút linh thạch sửa cửa thì thôi vậy.
“Chút về bỏ chút thời gian sửa lại là được”
không để chuyện cánh cửa làm ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân, Trần Hạo sải bước tiến về Tàng Thư Các.
Núi Thanh Vân nằm chếch về phía Đông Bắc của Bắc Trung Châu, đứng hàng thứ mười trong thập phong, tam các, nhị thành của Vạn Thiên Tông, bản thân Vạn Thiên Tông là con quái vật khổng lồ trải dài toàn bộ phía bắc của Bắc Trung Châu, cùng Phần La Môn phía Tây, Liên Minh Thiên Hạ phía đông hình thành thế gọng kìm ba chân thống lĩnh Bắc Trung Châu đã vạn năm, thường là thế đối địch tranh giành tài nguyên địa bàn, nhưng khi Tử Địa phía Nam phát sinh biến cố cơ bản ba nhà đều là khối thống nhất nên dù tranh đấu không ngừng nhưng vẫn không ai muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Nắm giữ thiên thời, địa lợi, nhân hoà, Vạn Thiên Tông phát triễn hơn vạn năm, nắm giữ tài phú khổng lồ cùng nội tình thâm hậu khó thể tưởng tượng, Thanh Vân phong thuộc Vạn Thiên Tông tuy chỉ đứng thứ mười nhưng cũng vô cùng khí phái, từ xa nhìn lại khắp nơi là đình đài lầu các, sương mù quanh quẩn, tiên hạc lượn vòng, thất thải ngũ sắc cầu vòng chiếu rọi trên đỉnh tựa thác nước đổ vào tầng tầng mây mù tan biến không thấy.
Tổng thể Thanh Vân phong chia làm ba khu, khu vực gần chân núi là dành cho phàm nhân cùng ngoại môn đệ tử, phàm nhân dưới chân núi có thể mở phường thị, xây nhà phòng ốc hình thành một thành trấn bình thường, xung quanh chân núi Thanh vân lớn đều có ba thành, nhỏ thì nhiều vô kể. Về cơ bản tu sĩ khi chưa hoá khí thổ nạp, thời kỳ luyện thể vẫn cần ăn uống nên ngoại môn đệ tử chỉ ở gần chân núi, nơi đây số lượng đông nhất, chí tính đời thứ sáu tám như Trần Hạo đã trên vạn người, chưa tính đệ tử các đời trước dưới ba mươi nhưng chưa bước vào luyện khí đều sinh hoạt ở ngoại môn.
Tầng giữa núi là nơi ở nội môn. gần đỉnh là của hạch tâm đệ tử, còn trên đỉnh núi nơi chưởng môn cùng chư vị trưởng lão toạ chấn, ai nấy đều tu vi thông thiên triệt địa, nghe nói chủ phong đã bước vào Hoá Thần cảnh, tất nhiên đó chỉ là tin đồn, còn thật hay không đệ tử ngoại môn như Trần Hạo không biết được.
Tàng Thư Lâu mà Trần Hạo muốn tới nằm lưng chừng núi, giáp ranh khu vực đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn, thông thường mỗi một năm các đệ tử đều có một lần cơ hội tiến vào lựa chọn võ học, bí tịch, nên tính ra Trần Hạo hắn đã tiến vào ít nhất ba lần, cũng tính là tương đối quen thuộc.
Cả tòa lầu năm tầng càng lên cao bí tịch càng trân quý tương ứng với các thân phận đệ tử từ đệ tử ngoại môn đến hạch tâm đệ tử. Ngoại lệ duy nhất là tầng trệt cùng tầng năm, nếu nói tầng trệt là tầng mở cửa tự do chứa các thư từ, sách, tập san đủ loại tri thức trên thế giới thì tầng năm lại là tầng bí ẩn nhất, nghe nói từ khi xuất hiện Tàng Thư Lâu chưa từng có đệ tử nào có tư cách lên đó, đến vì sao nó tồn tại thì hạng gà mờ như Trần Hạo tất nhiên không biết được.
Đi dọc theo con đường núi quanh co, tuy nói Thanh Vân phong số lượng đệ tử vô cùng đông đúc, tuy nhiên thường ngày nếu không đến Đạo trường thì ai nấy đều đóng của khổ tu không ra, nên đi trên đường vẫn rất vắng vẻ, cứ đi một đoạn Trần Hạo mới bắt gặp một đệ tử khác, đa số đều vội vội vàng vàng,
“Trần sư đệ hôm nay không cần đến đạo trường đâu“.
Đối diện Trần Hạo xuất hiện một thanh niên tuổi chừng hai mươi, đầu quấn vải bố nở nụ cười thân thiện với hắn.
“Thì ra là Vũ Văn sư huynh, sư đệ dự tính đi Tàng Thư các mở mang kiến thức“.
Nhận ra người đối diện, Trần Hạo vội đáp lễ, vị sư huynh trước mắt này trong chúng đệ tử ngoại môn đối xử với hắn rất tốt nên Trần Hạo cũng rất vui vẻ trò chuyện một phen, hai người chào hỏi đôi ba câu rồi cáo từ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Trần Hạo đi xa, Vũ Văn rơi vào suy tư, trầm ngâm nói.
“Trần sư đệ hôm nay thật kỳ lạ, sao ta cứ có cảm giác thế nào đó, Thôi kệ vậy”
Nghĩ mãi không ra hắn đành lắc đầu bỏ qua, tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề, Vũ Văn đưa tay vào ống tay áo lấy ra một mặt ngọc bội điêu khắc hình kỳ lân vô cùng tinh sảo, ngọc bội kỳ lân lấp lánh ánh sáng nhu hòa nhưng giờ phút này gương mặt Vũ Văn lại càng trở nên vô cùng nghiêm trọng, hắn nhìn một chút ngọc bội rồi nhìn về một hướng, kế tiếp cất ngọc bội rồi cắn răng phóng đi:
“Hi vọng lần này thành công“.