Chiêu Hòa, nếu sau này có chuyện gì, chỉ cần gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện bên cạnh nàng.
Một đoàn sáu người ở trong khu rừng này tìm đến khu vực thượng nguồn, gió lạnh thổi đến thấu xương.
Phó Sinh Luân cùng Khương Vi được Bệ Ngạn khai mở linh lực, rốt cuộc có thể phát huy toàn lực. Trước khi đi, trong túi Bệ Ngạn có sẵn vài viên đan dược, cũng đưa cả hai viên cho hai người để trị thương.
Quý Yên Khê cảm thấy khó chịu, dược liệu quý như vậy lại có thể tùy tiện đưa cho con người sử dụng, quả thật là chỉ có Bệ Ngạn hắn.
Thanh An vốn dĩ không quan tâm đến những thứ này, vậy nên cho hết nàng cũng không hề ý kiến. Nàng ôm Chiêu Hòa trong lòng, nhẹ nhàng bay lên cao để tìm đường.
Do lúc này đều đã được khai mở linh lực nên Khương Vi cùng Sinh Luân không còn quá chật vật như trước, bọn họ đều ngự kiếm tìm đường thoát ra khu rừng này, may mắn nửa canh giờ sau liền trông thấy được một dòng thác đổ.
“Đây chính là thượng nguồn? Ta không trông thấy có kết giới, cũng không có gì đặc biệt. Rắn, ngươi có chắc chắn Quỷ Trường Hải ở đây?” Quý Yên Khê trông thấy vậy, có chút nhíu mày.
Thanh An không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào dòng thác đổ ấy. Lát sau, nàng quay sang Quý Yên Khê, hơi nhíu mày: “Cẩn thận cái mồm của ngươi, nhân loại ngu xuẩn.”
Quý Yên Khê liền đen mặt.
Tuy đã là thượng tiên, nhưng chung quy bản thân nàng cũng chính là từ phàm nhân mà đi lên. Đối với cái danh xưng nhân loại mà Thanh An dành cho, nàng thật sự khó chịu. Cũng giống như cái cách nàng chọc xoáy Thanh An, bảo rằng nàng ta là rắn.
“Cứ vào đi.” Bệ Ngạn dùng đôi mắt dò la một hồi, rốt cuộc không thấy điểm gì nguy hiểm, liền nói.
Tức thì, sáu người liền nhảy vào bên trong thác nữa. Sinh Luân xung phong đi trước để dò đường, đằng sau thác nước có một khe đá rất hẹp lại ẩm ướt, chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Sinh Luân thu kiếm lại, tự mình chui vào trước, cho đến khi ra khỏi được cái khe ấy, hắn mới hô mọi người cùng vào.
Lần lượt đám người chui vào trong khe, Quý Yên Khê có chút khó chịu, mặt ủ mày chau. Chiêu Hòa đi vào sau Thanh An, chào đón nàng là một cái hang động rộng vô cùng. Trong hang có chút lạnh lẽo, thực vật sinh sôi nảy nở mạnh mẽ.
“Quả thật là đẹp.” Bệ Ngạn nhìn thảm thực vật trong đây, đầy hoa thơm cỏ lạ, hắn có chút kinh ngạc cảm khái.
Đoàn người cứ đi tiếp theo bản năng, hang động này vô cùng rộng, chẳng biết đường nào mà lần. Càng đi sâu lại càng tối tăm mịt mù, cho đến một khoảng không thể nào thấy được nữa, nhiệm vụ châm lửa lẽ dĩ nhiên thuộc về Quý Yên Khê.
Hồng Hỏa từ trong ống tay áo của Quý Yên Khê bay ra bên ngoài, soi đường cho tất cả bọn họ cùng đi. Nó thích thú bay lượn lòng vòng quanh Khương Vi, thậm chí còn đòi vuốt ve. Khương Vi đưa tay thử chạm vào nó, phát hiện ánh lửa kia không nóng rát, ngược lại vô cùng ấm áp, có thể chạm vào.
Sinh Luân thấy vậy, cũng hí hửng đưa tay chạm vào Hồng Hỏa, chút nữa thì bàn tay bị cháy đen, hắn lập tức rút ra ngoài.
Chiêu Hòa, Thanh An cùng Bệ Ngạn thấy vậy, buồn cười vô cùng. Chỉ có Quý Yên Khê là bực bội.
“Này, đó là cái gì?” Bọn họ đi đến một nơi thật sâu, nơi mà thảm thực vật đã bay đi đâu hết, chỉ còn lại bốn bề tường đá hẹp và dài, giống như con đường vậy. Quý Yên Khê phát hiện trên bức tường đá khắc lên một hàng số chẳng rõ, lập tức nhắc nhở mọi người.
Khương Vi cùng Hồng Hỏa bước đến, nheo mắt lại mà đọc: “Để xem... Sáu, chín, chín, ba.”
Thanh An xoa cằm suy nghĩ, không rõ dãy số này có nghĩa là gì, trong đầu tự khắc ghi nhớ kĩ.
Bệ Ngạn đi đến chạm vào dãy số kia, nhưng lực tay có chút mạnh, thì ra dãy số kia được khắc trên một động cơ, phiến đá lập tức trượt vào bên trong. Tức thì, đất giữa bọn họ nứt ra, khiến cho ai cũng đều không kịp phản ứng.
Thanh An lập tức ôm lấy Chiêu Hòa, nhẹ nhàng bay xuống bên dưới. Lúc đi xuống tận cùng, cả bọn người đi cùng đã nằm dưới đó sẵn. Bệ Ngạn cùng Quý Yên Khê tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có Sinh Luân và Khương Vi ôm tấm lưng đau buốt, tình huống khi nãy quá nhanh, kiếm còn chưa kịp rút đã rớt thẳng xuống dưới, vậy nên họ đành chịu cảnh tiếp đất bằng thân mình. May mắn cả hai từng học qua cách ngã, nên cũng không quá đau đớn cho lắm.
“Trời mẹ, có bẫy thì cũng nên để lại dấu hiệu chứ!” Khương Vi ôm lưng đứng dậy, Chiêu Hòa đứng cạnh bên đỡ nàng.
“Sáu, chín, chín, ba. Số này có ý nghĩa gì?” Bệ Ngạn nhíu mày khó hiểu: “Tối quá, Hỏa Thần, lên đèn.”
“Xem lại thái độ nhờ vả của ngươi đi, thất vương điện hạ.” Quý Yên Khê nhíu mi, có điều vẫn sai khiến Hồng Hỏa bùng lên.
Lúc này, dưới động bắt đầu sáng tỏ, Chiêu Hòa nhìn xung quanh, có chút rợn người.
Trên nền đá thay vì là những chữ số, nó lại khắc đủ loại hình thù kì dị, lúc nhìn kĩ, đó chính là những bàn tay. Bàn tay xòe đủ năm ngón, nhưng nó lại chổng ngược xuống bên dưới. Nét vẽ cứng cáp, bàn tay lại trông ốm yếu gầy mòn, trông chẳng khác nào vẽ tay của người chết. Thanh An đứng lại đánh giá bàn tay kia, không rõ vì sao mà nó lại bị vẽ ngược.
Bệ Ngạn xung phong đi đầu, dẫn mọi người ra phía trước. Vì để cho an toàn, hắn đi song song cùng với Sinh Luân, Khương Vi dù không tình nguyện cũng phải đi cùng Quý Yên Khê, còn Thanh An lẫn Chiêu Hòa từ lúc gặp nhau vẫn như hình với bóng.
Khương Vi nhìn Quý Yên Khê, lúc nào cũng là bộ dáng cao cao tại thượng, trông khi nàng ta vốn dĩ cũng chẳng hơn gì ai. Sinh thời dù sao cũng chỉ là công chúa của tiền triều, được hoàng đế thương yêu như trân bảo, lúc ra đi lại là Hỏa Thần được nghìn vạn sinh linh cung phụng. Nàng ta chỉ được có vậy thôi, thế mà lại kiêu ngạo ra mặt.
... Được rồi, Khương Vi thừa nhận bản thân mình không bằng nàng.
Cái động phía dưới này càng đi càng hẹp, Thanh An hận cái động này quá nhỏ, không thể bay lên được, chỉ có thể cuốc bộ mà thôi. Lát sau, Quý Yên Khê ở phía trước bỗng dừng lại, khiến Chiêu Hòa đụng thằng vào tấm lưng của nàng ta.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Chiêu Hòa hơi lắp bắp, nàng thật sự không muốn có bất kì cái liên hệ nào với vị Hỏa Thần này.
“Biết nhìn trước nhìn sau một chút.” Quý Yên Khê thậm chí còn không thèm quay đầu lại: “Bệ Ngạn, có chuyện gì?”
“Ngõ cụt. Các ngươi xem, ở đây là cánh cổng.” Bệ Ngạn đứng nép sang một bên, vì động quá nhỏ, mà hắn lại quá to, khiến cho người ta cảm giác như cái cửa chỉ còn lại chút xíu.
Chiêu Hòa có dáng người nhỏ nhắn, liền cùng Thanh An xung phong lên trước xem xét. Cánh cổng này cũng có những hình điêu khắc vô cùng kì lạ, theo bố cục đối xứng hai bên. Chính giữa là bàn tay lật ngược, so với hình dạng trên nền đá khi nãy y như đúc. Ở bên dưới cửa khắc hình ảnh một đoàn người quỳ xuống vái lạy, bên trên lại khắc một hàng kí tự mà Chiêu Hòa không sao đọc hiểu được.
Nhưng nàng cảm giác những kí tự này rất quen thuộc.
Khương Vi cùng Sinh Luân cùng tò mò ghé vào xem thử, rốt cuộc không biết đó là ngôn ngữ nước nào. Sinh Luân vô cùng tinh thông ngoại ngữ, hắn có thể nói và đọc được năm thứ tiếng khác nhau, những tiếng khác có thể không biết, nhưng nếu nhìn là sẽ đoán được đại khái là nước nào. Bây giờ nhìn hàng chữ này, đến cả hắn cũng phải lắc đầu bó tay.
Quý Yên Khê ở bên đây không biết thì xem như cũng bình thường đi, nhưng đến cả Bệ Ngạn, một tên thần sống hàng vạn nghìn năm cũng không biết.
Thanh An nhìn lướt qua nó một hồi, cánh môi khẽ mở, đọc lên:
“Truy Quỷ kiếm hiện, thiên hạ đại loạn.”
Tức thì, cả bọn đều kinh ngạc.
“Nghe rất giống với lời sấm truyền của Tiên Sơn năm đó: Tiên nhân hạ phàm, thiên hạ bất an.” Khương Vi nghe vậy, lập tức nói: “Là dị bản khác hay sao? Truy Quỷ kiếm chính là loại pháp khí gì?”
“Chính là một trong hai thanh kiếm của Lôi thần Sĩ Lân.” Quý Yên Khê đáp lại: “Đây chính là món quà tiên đế ban tặng khi hắn lập được chiến công Đào Ngột.”
Nghe vậy, Chiêu Hòa hỏi: “Vì thế, nguồn cơn đại loạn của thiên hạ là Lôi thần?”
“Không bàn tới Truy Quỷ kiếm, xét tình hình hiện tại của tam giới, tám chín phần là do hắn không sai.” Bệ Ngạn xoa xoa mi tâm.
Sinh Luân ngược lại chú ý điểm khác: “Thanh An cô nương, rốt cuộc kí tự này là từ quốc gia nào?”
Sinh Luân vừa hỏi, tức thì cả đoàn đều đưa mắt nhìn Thanh An, ý tứ tò mò rất rõ ràng. Thanh An im lặng một hồi, lát sau liền nhẹ nhàng giải thích tất cả nghi vấn của bọn họ:
“Truy Quỷ kiếm vốn là cổ kiếm do nhà Điểu ở yêu giới đúc ra. Người đúc chính là nội tổ của Điểu Hoành Sơn, Điểu Quân, hiện tại đã qua đời. Năm xưa ông ta đánh nhau với Lang tộc, rốt cuộc thua đậm, phải hóa thành chim trốn chui trốn nhủi ở nhân gian, lúc bay sang lãnh địa của Vĩnh Yên quốc, rủi sao dính bẫy của loài người. Trong cái rủi vẫn có cái may, người bắt thấy con chim lạ, đuôi ánh lên năm sắc khác nhau, giống y như thuyết ngũ hành, trên đầu có vệt giống hình bát quái, liền cho rằng chim này là vật thiêng, đem gửi cho hoàng đế của Vĩnh Yên.”
“Hoàng đế yêu thích con chim, liền làm một chiếc lồng vàng nuôi dưỡng. Đến khi chim lành thương, liền có thể hóa thành hình người. Điểu Quân vì để trả ơn, rèn cho hoàng đế Vĩnh Yên một thanh kiếm, yêu quỷ trông thấy liền sợ hãi chạy ba nghìn dặm, một nhát chém có thể khiến cả rừng yêu ma bị đốt cháy. Vậy nên nó được đặt tên là kiếm Truy Quỷ. Đến khi hoàng đế Vĩnh Yên mất, nó cũng được chôn cùng, nhưng chẳng biết vì sao tiên đế lại có được, liền đem tặng lại cho Sĩ Lân. Năm xưa chẳng biết vì cố sự gì mà cả Vĩnh Yên quốc đều bị ngập chìm trong đại hồng thủy, biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian, chữ mà các ngươi thấy ở trên cổng này, chính là văn tự của Vĩnh Yên.”
Cả đoàn ồ ra như đã hiểu, Bệ Ngạn xoa cằm một chút rồi đáp: “Vĩnh Yên, ta có nhớ qua.”
Rồi hắn nhìn sang Chiêu Hòa, nét mặt có chút rối rắm. Chiêu Hòa cảm giác được có người đang nhìn mình, lúc quay sang hắn thì tầm mắt Bệ Ngạn đã đảo sang chỗ khác.
“Nghe thật lạ.” Quý Yên Khê cùng Khương Vi đồng thanh lên tiếng.
“Lạ là đúng rồi, lúc Vĩnh Yên diệt vong hoàn toàn, sợ là ngươi còn chưa tìm được bụng của thân mẫu ngươi để đầu thai.” Thanh An nói đểu Quý Yên Khê vài câu, nhưng chẳng may Khương Vi cũng vô tình bị dính vào...
“Vậy cánh cổng này là của Vĩnh Yên? Nơi đây từng là lãnh địa của Vĩnh Yên sao?” Sinh Luân ngờ vực hỏi.
“Vĩnh Yên bị chôn sâu dưới lòng biển lâu rồi, qua bao nhiêu thương hải tang điền, vị trí nằm ở bờ tây phía bên kia đại dương.” Thanh An đáp lại: “Cách nơi đây rất xa.”
“Thế thì thật quái lạ.” Bệ Ngạn nhíu mi: “Trước hết tìm cách mở cổng. Vĩnh Yên thì có liên quan gì đến Quỷ Trường Hải?”
Chiêu Hòa đến gần cái cổng quan sát, phát hiện ở bức tường phía bên trái có một khe đá: “Thanh An, nàng nhìn xem.”
Thanh An đã để ý điểm này từ lâu, nàng nhẹ nhàng bước đến, tầm mắt hướng đến mọi người xung quanh, tức thì ai nấy cũng đều cảnh giác.
Hiện tại không gian đã rộng rãi hơn lúc vừa đi vào một chút, nếu có chuyện gì vẫn có thể xoay sở kịp.
Thanh An khẽ ấn vào rãnh đá, tức thì một cơ quan hiện ra, trông nó có dạng vuông giống chiếc hộp, nhưng được làm bằng đá, bên trong khắc bốn lỗ, mỗi lỗ đều khắc chữ số, hiện tại tất cả đều quy về không.
Thanh An kéo thử một số, mặt đất bỗng rung chuyển.
“Khốn, đã khởi động cơ quan rồi!” Khương Vi nhìn xung quanh, phát hiện hai bức tường đang từ từ nhích sát vào nhau, nếu như không giải được mật mã trong chiếc hộp đá, bọn họ sẽ bị đè chết ngay tại đây!
“Nhanh nhanh, giải mã!” Sinh Luân hơi cuống, lập tức nghĩ xem nên kéo đến số nào. Thanh An đưa chiếc hộp cho hắn, hắn kéo loạn xạ, nhưng mãi vẫn chưa có đáp án đúng.
Chiếc hộp truyền tới Yên Khê cùng Khương Vi, cả hai đều đồng dạng mặt ủ mày chau, bỗng dưng, Yên Khê nhớ tới cái gì, lập tức nói: “Này, dãy số khi nãy chúng ta thấy khi bước vào, có ai còn nhớ không?”
Lúc này, hai bên tường đã ép quá sát rồi, Bệ Ngạn đứng ra, dùng thân người hắn chống đỡ, tay dang rộng, giữ cho tường không tiếp tục nén lại. Gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn: “Ta sẽ kéo dài thời gian, mau nghĩ đi!”
“Sáu, chín, chín, ba.” Chiếc hộp truyền đến tay Thanh An, nàng ta liền kéo bốn số kia xuống.
Vẫn không được, con số vẫn quay về như cũ.
“Nhanh lên, Bệ Ngạn sắp không chịu nổi rồi!” Yên Khê thấy Bệ Ngạn cắn chặt răng, lập tức thấy không ổn.
Quả thật, nàng vừa dứt lời, hắn liền buông tay ra, khiến bức tường kẹp chặt hơn. Lúc này, sáu người chỉ còn cách đứng nghiêng sang một bên mới có thể vừa, chỉ cần tường ép thêm một chút nữa liền có thể biến bọn họ thành thịt nhão.
Chiêu Hòa nhớ tới cái gì, cố gắng với tay lấy chiếc hộp. Bàn tay nàng khó khăn kéo kéo mấy số.
Khương Vi, Sinh Luân, Yên Khê cùng Bệ Ngạn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cái hộp, tâm trạng căng thẳng như dây đàn.
Một luồng ánh sáng đỏ rực từ chiếc hộp phát ra.
Thanh An mỉm cười.
Chiêu Hòa đã giải đúng.
Hai bên bức tường nhanh chóng được nới ra, đoàn người cũng dần thở phào nhẹ nhõm.
Khương Vi nhìn Quý Yên Khê, nói với nàng ta: “Ngươi thở phào làm gì, dẫu sao ngươi cũng là thần, tùy tiện thành làn khói bay lên tiên kinh cũng được cơ mà. Chúng ta là thực thể, mới phải sợ.”
Quý Yên Khê nhíu mày: “Ừ nhỉ, sao không để các ngươi chết đi cho rồi.”
Lúc Khương Vi bị bức tường kia ép chặt, suýt nữa thở không nổi, chính Yên Khê đã truyền một ít dưỡng khí cho nàng bằng chính linh lực của nàng ta.
Khương Vi nhớ lại, cánh môi hơi cong lên, người này thật ra không đến nỗi xấu tính như nàng tưởng. Yên Khê trong thấy nét mặt của người kia, liền ghét bỏ quay sang chỗ khác, nói với Bệ Ngạn: “Ngươi ổn không?”
Bệ Ngạn thở phì phò, trông bộ dáng của hắn, còn sức để thở là may.
Sinh Luân hướng bên Chiêu Hòa hỏi: “Rốt cuộc đáp án là gì?”
Tuy trong hang rất lạnh, nhưng mồ hôi trên trán của Chiêu Hòa vẫn lấm tấm đổ ra. Nàng nói: “Là chín, sáu, sáu, ba.”
“Vì sao lại thế?” Khương Vi khó hiểu, số ra một đằng, nhưng đáp án lại là một nẻo, đúng là khó hiểu.
“Lật ngược lại.” Yên Khê nhẹ nhàng đáp: “Khi nãy chúng ta thấy sáu, chín, chín, ba, đồng thời còn có hình dạng bàn tay bị lật ngược. Vậy nên những con số này hẳn là cũng lật ngược như vậy đi. Sáu thành chín, chín thành sáu, ba lật ngược vẫn là ba. Là ai nghĩ ra trò này? Cơ quan ấu trĩ.”
Bệ Ngạn nhíu mày: “Quả thật là không nghĩ ra.”
Thanh An định cất lời gì đó, bỗng dưng lòng đất rung chuyển dữ dội. Chiêu Hòa theo bản năng ngước nhìn bên trên, trời sâu dường như không thấy đáy, khó mà có thể nhìn được điểm tận cùng.
Tròng mắt của Bệ Ngạn lóe lên một tia vàng óng, sáng như ánh đèn trong đêm tối.
Tức thì, cánh cửa trước mặt mở ra, phía bên kia lối đi rộng rãi hơn bên này một chút, có điều nó lại phân ra làm ba đường, nhất thời không biết nên chọn đường nào cho đúng.
“Chia ra đi.” Thanh An nói: “Ta có thể bảo hộ Chiêu Hòa, Bệ Ngạn cùng Quý Yên Khê có thể thông linh, hai ngươi có tách nhau thì cũng dễ dàng tìm lại được. Yên Khê, ngươi đi cùng Khương Vi, Bệ Ngạn đi với Phó Sinh Luân.”
Bệ Ngạn cùng Phó Sinh Luân gật đầu tán thành, chỉ có Quý Yên Khê là bắt đầu khó chịu: “Này này, sao lại là ả? Ta thà đi cùng họ Chiêu.”
“Sợ là ngươi lại chẳng thể bảo vệ họ Chiêu này chu đáo.” Thanh An khinh miệt nhìn người nọ, lập tức nắm tay Chiêu Hòa, chọn lấy lối giữa mà đi.
Yên Khê chậc một cái, rốt cuộc cũng đi sang hướng bên trái. Lát sau còn quay lại quát: “Phàm nhân, ngươi nhanh cái chân lên!”
Khương Vi cười cười, lật đật đi theo sau. Sinh Luân có chút lo lắng cho muội muội của mình, dẫu sao Yên Khê nàng ta không hề đối xử tốt với sư muội, nếu như hai người đó đi cùng nhau, ngộ nhỡ có chuyện gì...
“Sinh Luân, đừng lo, Yên Khê mồm miệng thâm độc, nhưng tâm địa không ác, sẽ không làm gì sư muội của ngươi.” Bệ Ngạn bước vào ngõ còn lại, trước khi đi còn quay đầu nói với hắn: “Mau đi thôi.”
Nghe vậy, trong lòng Sinh Luân cũng bớt lo muôn phần.
Hắn cùng Bệ Ngạn bước vào con đường cuối cùng.
Chân hắn vừa đặt vào bên trong, một tảng đá to lớn bỗng chốc từ trên cao đè xuống thật nặng, che lấp hoàn toàn cửa động. Bệ Ngạn lập tức kéo hắn vào, nếu như không kịp, chốc nữa chân hắn sẽ bị gãy nát.
Sinh Luân trợn mắt: “Đa tạ... Nhưng rốt cuộc tại sao nó lại...”
Bệ Ngạn không trả lời, tròng mắt lóe lên một tia vàng.
Quý Yên Khê ở bên đây cũng trải qua tình huống tương tự thấy đại não mình rung lên một cái, lập tức kết ấn: “Có chuyện gì?”
“Cửa động chỗ ta bị lấp lại. Các ngươi có vấn đề gì không?” Bệ Ngạn hỏi.
“Vừa bị. Hẳn là bên hai người Thanh An cũng thế rồi. Cứ tiếp tục đi.” Quý Yên Khê nhíu mi, nơi này thật sự cách âm rất tốt, bằng chứng là tuy động của Thanh An cùng nàng chỉ cách nhau có một bức tường đá, vậy mà một tiếng động bên kia cũng không thể nào nghe được. Nàng còn tưởng rằng chỉ bên đây mới xui xẻo như vậy thôi, thì ra Bệ Ngạn bên nọ cũng dính phải.
Bệ Ngạn ừm một tiếng, Sinh Luân rất nhanh đã hoàn hồn, hỏi hắn: “Thất vương, sư muội có làm sao không?”
“Bọn họ không sao, chúng ta đi tiếp.” Bệ Ngạn xoay người bước đi, nhìn hướng nền đá bên kia, cũng chính là con đường mà Thanh An bước vào, trong lòng vô cùng bất an. Hắn cũng có ý nghĩ như Yên Khê, nơi này thật sự vô cùng tà quái.
Yên Khê ngừng kết ấn thông linh, trong lòng thầm nghĩ, ta cùng ả Khương Vi bên đây lại xui xẻo hơn nhiều!
Khi nãy Khương Vi cầm kiếm của Sinh Luân, lúc vào đến hang mới nhận ra, nàng ta nhanh chân chạy ngược về để trả. Ai dè đâu kiếm chưa trả được, lại tí nữa thì bị đá đè chết.
Yên Khê chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nhanh chóng chạy lại nàng ta, lập tức kéo về phía sau. Do lực kéo quá mạnh, Khương Vi mang sức của phàm nhân, phản ứng chẳng kịp nên cũng bị ngã đè ra đất, cũng như vô tình đè lên người Yên Khê.
Còn vô tình chạm vào môi Hỏa Thần.
“Xin lỗi!” Khương Vi lập tức đứng thẳng người dậy, mặt đỏ tai hồng, trong lòng nóng như lửa đốt. Chẳng biết có phải từ nhiệt khí của Hỏa trong người của Yên Khê hay không.
Yên Khê chưa kịp mở miệng nói câu gì đã nhận được dấu hiệu thông linh của Bệ Ngạn, rốt cuộc vẫn là trả lời hắn trước. Xong xuôi, nàng tự mình đứng dậy, bỏ mặc cánh tay giúp đỡ của Khương Vi, tiếp tục đi về phía trước.
Khương Vi hơi sợ sệt, cắn cắn cánh môi nhìn Yên Khê. Trông thấy hai tai của Yên Khê cũng đỏ lên, chẳng biết là vì tức giận hay vì hổ thẹn, nhưng vế đầu hẳn là đúng hơn đi, chí ít Khương Vi nghĩ như thế...
Nàng dám chạm môi vị thần với vô số tín đồ ở nhân gian, lại còn là Huy Chân công chúa, ác mộng này nên kết thúc ở đây được rồi, ông trời ơi hãy cho con được tỉnh giấc!!!
Thôi kệ, cùng lắm là hôn một cái, nàng ta sẽ không giết mình, nàng ta sẽ không giết mình...
Khương Vi nhớ lúc khai quật quan tài của Yên Khê, nàng cũng có ý nghĩ tương tự, cùng lắm chỉ là nửa cái nắp quan, nàng ta sẽ không giết mình đâu.
Rốt cuộc lần ở chợ Âm Dương, cũng là lần đầu được “may mắn” diện kiến Hỏa Thần, nàng xém nữa là chết thật.
Nghĩ tới là rùng rợn.
“Thanh An, cửa động đã...” Chiêu Hòa níu lấy áo Thanh An, có chút sợ sệt nhìn ra bên ngoài.
“Xem ra đã rơi vào cái bẫy.” Thanh An nhíu mày, nàng không thể thông linh được với thần tiên, vì vậy hiện tại khó mà tìm cách liên lạc với Bệ Ngạn và Yên Khê, chẳng rõ tình huống ở bên kia như thế nào.
“Thanh An, đầu ta đau quá.” Chiêu Hòa xoa xoa huyệt thái dương, nãy giờ cứ một chốc đầu lại đau một hồi, chẳng hiểu rõ nguyên do.
“Xuống động chật hẹp lại còn cước bộ thời gian dài mệt mỏi, ta có chút thức ăn, nàng ăn uống trước đi.” Thanh An rút chiếc túi nâu của mình ra, lấy một mẩu bánh đậu xanh đưa cho Chiêu Hòa.
Chiêu Hòa nhìn chiếc túi kia, chính là cái tui mà nàng đã giữ gìn giúp Thanh An trong đoạn thời gian nàng ta hôn mê sâu, thì ra công dụng của nó lại thần kì như vậy. Nàng cầm lấy chiếc bánh Thanh An đưa cho, thú thật đã vô cùng đói.
“Chiêu Hòa, nếu sau này có chuyện gì, chỉ cần gọi tên ta, ta sẽ xuất hiện bên cạnh nàng.”
Thanh An im lặng nhìn người nọ ăn hồi lâu, lát sau nhẹ nhàng nắm tay Chiêu Hòa, kết một ấn lên cổ tay.
Trên tay Chiêu Hòa liền xuất hiện một vết ấn màu trắng, tưởng như nó trong đêm tối, làm nàng liên tưởng tới hình dạng rắn của Thanh An, cũng là sáng trong như thế, tựa ánh trăng bạc.