Vân Tưởng Y Thường

Chương 31: Chương 31: Hồng Hỏa




Ta tự có cách bảo hộ nàng

“Khương Vi, có ổn hay không?” Chiêu Hòa trông sắc mặt trắng bệch của người nọ, lập tức hỏi.

“Không sao. Tới đây được rồi, phù... Mộc tinh xa như vậy, chắc hẳn sẽ không đuổi đến nơi.” Khương Vi thở phào một hơi, nãy giờ chạy chẳng biết trời trăng mây nước, không rõ đã cắt đuôi lũ yêu kia chưa. Nhìn qua Sinh Luân, hắn cũng đồng dạng một bộ nhếch nhác, hai tay chống lên đùi, cố lấy lại từng ngụm hơi thở.

Chiêu Hòa mỏi mệt đến cả gương mặt đỏ bừng, hai chân run rẩy muốn đứng không vững. Nàng thở hồng hộc, sợ là muốn cũng không còn sức để chạy nữa.

Khi nãy bọn họ đã mệt mỏi, dừng lại khoảng chừng ba lần, nhưng chẳng hiểu vì sao lũ mộc tinh kia vẫn có thể vươn những cành dài đến nơi.

Đôi khi hai bên còn gặp phải những mộc tinh ở khu vực khác quấy phá, thật sự chẳng còn biết đâu là một cái cây thông thường, đâu là yêu tinh nữa. Chỉ cần nhìn thấy cây thôi là đã sợ.

Cũng may mắn lần dừng lại này đã không còn thấy bọn chúng nữa, Chiêu Hòa ôm lồng ngực, cố thở lên từng hơi, nếu như cứ tiếp tục vắt kiệt sức lực như vậy sợ là không phải cách, chẳng biết sau mộc tinh còn loại yêu tinh nào đáng sợ hơn không.

“Chiêu Hòa! Cẩn thận!”

Chiêu Hòa mở to đôi mắt, Khương Vi ở bên này chẳng biết vì chuyện gì mà bỗng dưng hét lớn gọi tên nàng, lúc nàng vừa cảnh giác ngước xung quanh thì phát hiện một cành cây vươn dài đang ở trên đỉnh đầu, có thể tùy thời mà đâm thẳng xuống.

Xoẹt.

Nàng chưa kịp nghĩ tới việc chạy đi, đã thấy cành cây dùng tốc độ kinh người hướng đỉnh đầu nàng lao xuống.

May mắn nàng chị bị té ngã, Phó Sinh Luân bên này đã nhanh chóng kéo nàng sang hướng khác, sau tấm lưng hắn bị khoét một mảnh lớn, máu cũng theo đó mà tóe ra. Cành cây vừa được nhuốm máu bỗng chốc run rẩy đến lợi hại.

“Nguy rồi, chúng nó sẽ càng thêm điên cuồng!” Khương Vi thấy tình hình không ổn, lập tức vung một kiếm chém đứt cành cây ấy. Nàng nhìn tình hình của Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa bên này, tay vô thức nắm thanh kiếm càng thêm chặt.

Phó Sinh Luân tấm lưng đau rát nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, bạch y bị rách loang lổ cùng nhiễm mấy tầng máu đỏ tươi. Hắn cắn môi, trực tiếp cởi đi ngoại bào, buộc chặt vào lưng mình để cầm máu.

Nguy rồi, hiện tại pháp lực của hắn và Khương Vi đồng thời bị phong bế, mà sư muội ở bên kia cũng sợ là chịu không nổi. Hắn nghĩ cánh rừng này cùng lắm có thể lấy mạng của dân thường, không nghĩ tới đến cả đạo sĩ cũng sẽ chẳng chịu nổi như thế này.

Mộc tinh cùng lắm chỉ là tiểu yêu, nhưng một nơi chứa đông đảo lũ này sẽ là một tấm khiên tuyệt vời để có thể ẩn nấp.

Khương Vi đã kể rằng, khu rừng này cứ một đoàn người đi qua sẽ có một kẻ phải không may bỏ mạng. Nhưng Phó Sinh Luân trông tình hình như vậy, rõ ràng đám mộc tinh này là đang muốn ăn tươi nuốt sống cả ba bọn họ.

Đám mộc tinh ngày càng điên cuồng nhốn nháo, mỗi cành cây của chúng lúc này mọc ra thêm những gai nhọn sắc lẹm, chỉ cần một chạm liền có thể đem một người khỏe mạnh quật chết. Cả ba người lúc này bị chúng bao vây xung quanh, đến cả trên đầu cũng thấy toàn là cành cây, giăng kín cả bầu trời.

Không xong rồi.

Bỗng dưng, Khương Vi nhảy lên cao, một đường kiếm chém thẳng lên trời, khiến cho lũ mộc tinh né xa. Chiêu Hòa ngước lên nhìn, chỉ thấy một cỗ mùi xộc từ dưới đất lên, rơi vãi cả trên gương mặt của mình. Nàng mới phát hiện, thì ra Khương Vi đã dùng chính máu của mình để dụ bọn chúng!

“Sư muội!” Phó Sinh Luân ôm tấm lưng đau đớn, hắn đứng dậy. Thanh kiếm trong tay run rẩy nhìn về một thân hồng y phía xa. Bởi vì cố tình dùng máu dẫn dụ nên mộc tinh phía bên hai người bọn họ đã hoàn toàn tản đi hết, chúng nó chăm chăm đuổi theo Khương Vi hòng cấu xé cho bằng được. Máu thịt của con người đã khơi gợi lên cảm giác thèm khát đến tột bậc của bọn chúng.

Lúc này đây, Phó Sinh Luân mới mở to mắt ngạc nhiên.

Đoàn người đi ngang khu rừng này luôn có một kẻ chết, không phải là vì họ kém may mắn bỏ mạng tại đây, mà là bị những kẻ đi cùng dùng thủ đoạn hiến xác cho mộc tinh, dọn đường đi! Bằng chứng là chỉ cần một người dùng máu tự nguyện hiến dâng, bọn chúng sẽ hoàn toàn buông tha cho đám người còn lại.

Khương Vi vừa đi đủ xa liền dừng lại, trong tay rút ra một thanh kiếm, mãnh liệt chém từng nhát vào những cành cây kia. Nàng hơi nhón mũi chân, từng bước chân uyển chuyển mà linh động, đường kiếm sắc sảo vung lên thành những vệt sáng bàng bạc, đem tất cả những thứ đang quấy phá xung quanh từng chút một rơi rụng. Nàng ta một thân hồng y, lúc này đây càng trông giống như một đóa hoa màu đỏ rực rỡ, đang nhảy múa kiêu ngạo trước những đám rêu, lá, mang đầy vẻ khinh miệt.

Chiêu Hòa nhìn một màn này, ngoại trừ cảm giác lo lắng thì chính là kinh ngạc. Nàng trước nay rất ít khi thấy người ta cầm kiếm chém giết, cứ nghĩ nó sẽ thật rùng rợn mà tàn nhẫn, không ngờ rằng nó cũng có thể đẹp đến như thế.

Phó Sinh Luân đã quá quen với điều này. Khương Vi chính là người múa kiếm giỏi nhất, đẹp nhất ở Tiên Sơn, thiên hạ sợ là chẳng ai sánh bằng. Nếu như Sinh Luân hắn từng đường kiếm dứt khoát, nhanh nhẹn đánh chết yêu quỷ, thì Khương Vi sư muội là vũ cơ, đem đám tà mà kia đến cõi chết trong sự kinh diễm.

Rồi bỗng dưng, quanh thanh kiếm của Khương Vi được bao bọc bởi một ngọn lửa, khiến cho từng động tác kia càng thêm uyển chuyển mãnh liệt. Nàng vung kiếm sang bên trái, đám mộc tinh bị đốt đến rên la thảm thiết. Nàng lại vung sang bên phải, trong mắt Sinh Luân cùng Chiêu Hòa ngập tràn ngọn lửa, nhưng dường như đám lửa rừng rực này hoàn toàn không để tâm đến hai người, chỉ hướng đến yêu quỷ mà đốt cháy.

Khương Vi cầm kiếm, mũi chân nhẹ nâng lên, khinh công đem cả thân thể của nàng nhảy lên cao. Trên không trung, nàng xoay một vòng kiếm, khiến cho bán kính sinh linh khắp ba dặm ngập chìm trong ngọn lửa, đốt cháy đi những quỷ khí đang chực chờ giết người trong màn đêm u tối.

Chỉ trong một khắc thôi, mộc tinh hoàn toàn bị tiêu diệt. Khương Vi chống thanh kiếm xuống đất, hai bên đầu gối không nhịn nổi mà ngã xuống dưới nền đất lạnh lẽo. Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng ta, phát hiện đám lửa xung quanh đã dịu dàng tản ra hết.

Sinh Luân kinh ngạc không thôi, không thể ngờ rằng Khương Vi có thể sử dụng thuật ngay lúc này, mà thậm chí lại là lửa. Trước nay Khương Vi chính là mang trong mình hệ phong, cũng chưa từng thấy nàng ấy có khả năng điều khiển được lửa một cách chuẩn xác đến như vậy bao giờ. Khắp Tiên Sơn, người có thể dùng được lửa cũng không nhiều, nếu như Khương Vi có khả năng này, chắc chắn một người sư huynh như hắn phải biết qua.

“Chúng ta được cứu rồi, có quý nhân.” Khương Vi thở hồng hộc, mệt mỏi đến độ bàn tay cầm kiếm cũng run rẩy, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười cợt nhả.

“Khoan đã, mau chóng cầm máu.” Sinh Luôn xé rách tay áo trắng của mình, nhanh chóng buộc chặt chúng vào lòng bàn tay đang không ngừng rỉ máu của Khương Vi, động tác tuy rằng dứt khoát nhưng cũng có đôi chút vụng về, khiến cho tay Khương Vi bị xiết chặt lại, có chút tím tái. Sinh Luân hơi xanh mặt, hắn cố gắng nhẹ nhàng cởi ra, lại nhẹ nhàng buộc vào, nhưng lần này bởi vì buộc quá lỏng mà không thể cầm máu được, tấm vải trắng nhuốm đầy màu đỏ thẫm.

“Ui ui, đau...” Khương Vi có chút khóc không ra nước mắt, miệng than đau nhưng khóe môi bất lực mà cười cười. Sinh Luân bên đây khó khăn muốn chết, dù sao hắn cũng là nam nhân, trước giờ không giỏi mấy thứ như vậy. Chiêu Hòa thấy tình hình khó khăn, lập tức thay thế hắn buộc lại cho nàng ta, lúc này mới có thể gọi là ổn thỏa.

“Ngươi lại trông khó coi đến như vậy sao.” Từ phía xa, một giọng nói của nữ nhân vang lên, thu hút sự chú ý của cả ba người. Phó Sinh Luân cùng Chiêu Hòa thấy được những người vừa bước đến đây, lập tức theo bản năng chắp tay.

“Đã bảo Sinh Luân ngươi đừng quỳ lạy ta, ta chẳng nhận nổi.” Quý Yên Khê nhíu mi, cái tên Thủy Thần này dù là trên tiên kinh hay dưới trần gian đều là một bộ dáng khiêm nhường. Nhưng nói gì thì nói, hắn ta cũng là thần, quyền lực sợ là còn trên nàng mấy bậc, để hắn lạy cho tổn hết phước hay sao.

“Chiêu Hòa, đúng không? Đừng quá đa lễ, là bằng hữu của Thanh An cũng xem như là bằng hữu của chúng ta.” Bệ Ngạn trông thấy Chiêu Hòa đang quỳ, lập tức bảo nàng đứng dậy.

“Làm sao có thể.” Cả hai người họ đồng thanh.

Nói gì thì nói, tất nhiên Sinh Luân cùng Chiêu Hòa vẫn không dám không quỳ, bởi lẽ dù sao hai người trước mặt cũng là thần linh, dưới trần gian người người cung phụng mà cúng dường, biết bao nhiêu những tín đồ. Nếu như không quỳ, há chẳng phải là xem mình ngang hàng với thánh thần hay sao.

“Gì cơ? Nàng ta cùng con ả Khương Vi này mới phải quỳ, chẳng lẽ phàm nhân lại dám bất kính với ta như thế?” Quý Yên Khê nghe Bệ Ngạn nói vậy, tỏ vẻ không hài lòng. Bệ Ngạn giật giật con ngươi nhìn vào nàng ta, ngươi cũng đừng quên Thủy Thần lúc này cũng chỉ đang là phàm nhân...

“Nhưng trước hết, Khương Vi, ngươi lại dùng thủ đoạn gì?” Quý Yên Khê thần sắc không được tốt, từng bước chân nặng nề hướng về phía Khương Vi, nàng nâng mặt nàng ta lên, mắt phượng hơi híp lại: “Vì sao Hồng Hỏa không nghe lời ta nữa, lại chạy sang phía ngươi?”

“Hồng Hỏa? Ý ngươi là ánh lửa khi nãy?” Khương Vi khi nãy thấy ánh lửa bao bọc thanh kiếm của mình, nghĩ rằng Quý Yên Khê trên trời cao đã cho nàng mượn chút sức mạnh để tiêu diệt đám mộc tinh, nhưng không nghĩ rằng là chính lửa của nàng ta tự ý muốn cứu giúp mình. “Ha ha, cái này còn phải hỏi sao. Là Hồng Hỏa của công chúa điện hạ động lòng thương người, thấy người gặp nạn không kiềm lòng được giúp đỡ, chẳng giống như chủ nhân của nó a...”

“Câm miệng, Hồng Hỏa trước nay chưa từng không nghe lời ta, ngươi là con yêu nghiệt phương nào, lại có thể lĩnh được một thân thuần phục được linh vật khó thuần nhất chốn tiên kinh?” Quý Yên Khê nhíu mày, lực đạo ở bàn tay càng mạnh hơn, đem khớp hàm của Khương Vi bóp đến như muốn sắp gãy.

Khương Vi đau đớn đến nhăn mặt, đến cả sức để than đau cũng không có, nét mặt khổ sở vô cùng. Đúng lúc Bệ Ngạn cùng Sinh Luân đang định đứng ra ngăn cản, Chiêu Hòa đã ngay lập tức đẩy bàn tay kia ra khỏi cằm của Khương Vi. Quý Yên Khê kinh ngạc nhìn Chiêu Hòa: “Phàm nhân, ngươi là đang phạm thượng?”

“Ta cam đoan Khương Vi chẳng hề làm gì lầm lỗi, công chúa điện hạ nguôi giận. Khương Vi cùng Sinh Luân lúc này đang thương nặng, bọn họ đều cần được nghỉ ngơi.” Chiêu Hòa cương quyết nhìn thẳng vào Quý Yên Khê, ánh mắt không hiện lên vẻ sợ hãi. '

“Ồ, ngươi là Chiêu Hòa sao, còn chẳng phải là con ả khiến cho cháu trai của ta hằng đêm nhung nhớ? Còn biết gọi ta một tiếng công chúa, cũng là biết thân biết phận của mình. Chẳng hiểu sao lại có thể phối hợp cùng con ả rắn kia khi quân như vậy.” Nói đến đây, Quý Yên Khê càng tỏ ý không vui.

Nhà Quý vốn là hoàng tộc, muôn đời đứng lên trị vì đất nước, uy quyền không ai có thể so sánh được. Tuy rằng những năm gần đây có chút lụi tàn, nhưng dẫu gì Quý Ngọc Bảo cũng là hoàng thân quốc thích, xét theo vai vế cũng là hậu bối của nàng. Thấy cháu mình bị một phàm nhân khinh miệt, tất nhiên sẽ không hề thấy thoải mái. Vì vậy, Chiêu Hòa cũng trở thành cái gai trong mắt nàng.

Chiêu Hòa nghe được những lời này cũng chẳng hề phản bác, Quý Ngọc Bảo cũng chẳng phải là một đấng minh quân để nàng có thể tôn kính, cái gì mà đạo quân thần, chỉ cần nhìn thấy hắn là nàng chán nản.

“Công chúa, sư muội trước nay tuy rằng có chút hồ nháo, nhưng chưa từng học qua cách thuần phục linh vật, điểm này Sinh Luân xin cam đoan.” Phó Sinh Luân hướng Quý Yên Khê cúi đầu, thấy vậy, nàng ta cũng thôi chẳng nói gì đến nữa.

Nhưng Quý Yên Khê thật sự rất không vui.

Nhớ đến năm xưa, lúc nàng thăng thiên lên lằm Hỏa Thần, nàng đã được tiên đế cho kế thừa Hồng Hỏa. Hồng Hỏa chính là một con phượng hoàng lửa, toàn thân đỏ tía, là linh vật sử dụng lửa mạnh mẽ bậc nhất tam giới, một hơi thở có thể đốt cháy cả nhân gian. Nhưng loài vật này rất khó thuần phục, lại không hề thân thiện, nàng đã lao tâm khổ trí biết bao lâu mới có thể đem nó trở thành pháp khí điêu luyện sử dụng trên tay.

Khổ ải gần cả trăm năm mới có thể thuần phục được linh thú dữ, có thể nói đây là điểm mà nàng luôn lấy ra để khoe khoang với khắp chúng thượng tiên. Nhưng hôm nay, Hồng Hỏa lại chủ động phối hợp cùng Khương Vi chiến đấu, đốt cháy hàng vạn lũ mộc tinh đang chực chờ cấu xé. Kể từ lúc phát hiện Hồng Hỏa dễ dàng từ lòng bàn tay của nàng chạy sang Khương Vi, kiêu ngạo của nàng bỗng chốc mất sạch.

Bệ Ngạn ánh mắt âm trầm nhìn Khương Vi, có chút không thể tin nổi. Hắn trợn to đôi mắt nhìn kĩ dung nhan của nàng, Phó Sinh Luân bên đây thấy Bệ Ngạn nãy giờ cứ chăm chăm nhìn sư muội của mình, lập tức “a hèm” một tiếng: “Thất vương?”

Lúc này, Bệ Ngạn mới lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác: “Thất lễ.”

“Nhộn nhịp như vậy sao.” Từ phía xa, một giọng nói quen thuộc dần dần vang rõ bên tai. Chiêu Hòa vừa nghe đến, lập tức hướng ánh mắt sang nhìn người nọ.

Thanh An trên mình là một thân lam y, tóc vẫn như cũ bạc trắng. Nàng ấy từng bước đến nơi này, những tiếng vòng bạc dễ nghe lại cứ theo từng động tác mà vang lên lách cách. “Chiêu Hòa. Ngọc có ở chỗ nàng?”

Vừa nhắc đến ngọc, cả Khương Vi cùng Phó Sinh Luân đều ngơ ngác, bọn họ nhìn Chiêu Hòa, tỏ ý không thể hiểu nổi. Chỉ thấy Chiêu Hòa từ trong túi áo lấy ra một mảnh ngọc, nhẹ nhàng đưa nó đến bên tay Thanh An, vẹn nguyên không sứt mẻ.

“Vào lúc chợ vãn, Thanh An đã bí mật đem mảnh ngọc Hoàn Sinh gửi đến tay ta, nhờ ta giữ giúp.” Chiêu Hòa nhẹ nhàng giải thích.

Nghe những lời này, Khương Vi liền lập tức nhíu mày. Nàng chống kiếm đứng dậy, hướng đến Thanh An chất vấn: “Ngươi dám đưa loại ngọc này cho nàng? Đây là tà vật mà bao nhiêu kẻ thèm khát, nàng chỉ là con người, sao có thể chống đỡ khỏi những bọn yêu quỷ muốn chực chờ giành giật?”

Thanh An trái lại không giận, cũng đáp lại: “Ta tự có cách bảo hộ nàng.”

Phó Sinh Luân sắc mặt cũng chẳng được tốt lắm. Bỗng dưng bên cánh tay bị ai đó giữ lấy, một bàn tay mang giáp nặng nề hướng về phần lưng của Phó Sinh Luân mà kéo dài xuống một đường, khiến cho vết thương nặng nề ở đằng sau dần dần có thể kết vảy. Bệ Ngạn thực hiện xong một loạt động tác ấy, trên mặt không có quá nhiều biểu tình. Phó Sinh Luân bỗng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, ngoại trừ liên tục nói lời đa tạ cũng chẳng biết nên làm sao cho phải.

Khương Vi nhíu chặt đôi mi: “Ngươi thoắt ẩn thoắt hiện, như thế nào bảo hộ được nàng?”

“Đều có cách, chẳng phải lúc nào ta cũng đến kịp hay sao?” Nói rồi, Thanh An hướng ánh mắt sang nhìn Chiêu Hòa, nét mặt đầy ý vị.

Chiêu Hòa hai vành tai có chút đỏ ửng, nàng quay sang đỡ Khương Vi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đều không sao rồi. Khi ấy tình huống nguy cấp, nếu như không đưa ngọc sang bên ta, người bất lợi chính là bọn họ. Dẫu sao chúng ta cũng ra về thuận lợi, không kẻ nào dòm ngó đến được còn gì. Khương Vi, đừng quá nóng giận.”

“Khương Vi, đưa tay của ngươi đây.” Thanh An giơ đôi bàn tay đeo đầy những vòng bạc của mình trước mặt Khương Vi, động tác này không hề mang vẻ khiêu khích hay ra lệnh, mà lại cảm giác gần gũi đến lạ thường.

Khương Vi không hề dám đưa đến, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi nguyên do thì bàn tay bị thương đã bị Thanh An bắt lấy, một dòng linh lực tinh tế truyền vào bên trong, khiến cho những vết bỏng cùng vết rạch sâu khi nãy hoàn toàn biến mất.

Chiêu Hòa lúc này bỗng có cảm giác như Khương Vi cùng Thanh An từ lâu đã quen biết nhau, nhưng suy nghĩ này vừa nảy lên lại lập tức bị dẹp bỏ ra sau đầu.

Khương Vi có chút không hiểu chuyện gì, nhưng một chút lễ nghĩa không phải là không biết: “Đa tạ.”

“Ngươi chữa thương cho ả làm gì.” Quý Yên Khê nhíu mày. “Cho ả chết quách đi cho rồi.”

“Đúng là công chúa điện hạ, mồm miệng vẫn luôn cay độc như thế. Nữ nhân hoàng tộc đều là được dạy ăn dạy nói như vậy hay sao?” Khương Vi vốn dĩ đã không ưa gì nhà Quý, thuận tiện mở lời đâm chọc vài câu cũng chẳng sao.

“Ngươi dám xúc phạm hoàng thân?” Quý Yên Khê trợn to mắt, từ lúc còn sống tới khi thăng thiên, nàng chưa từng thấy một kẻ nào dám thốt lên những lời đại nghịch bất đạo như vậy trước uy nghiêm của dòng họ nhà Quý.

“Thế nào, Hỏa Thần định ngay tại đây tàn sát người ta hay sao? Thiết nghĩ Quý Ngọc Bảo cũng chẳng thể tùy tiện mà đến Tiên Sơn xét xử ta được.” Khương Vi chẳng chịu thua kém, nghênh mặt mà nói. Nàng vẫn còn tức giận vô cùng, khi nãy bị thương cùng kiệt sức, ấy vậy mà Quý Yên Khê cũng không tha thứ cho nàng.

“Chớ ăn nói hàm hồ. Ta chẳng biết ngươi là một ả đạo sĩ tài giỏi tới cỡ nào, nhưng bách tính muôn đời phải luôn kính trọng bậc quân vương, Tiên Sơn các ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái lò nuôi dưỡng đạo sĩ, còn đế vương thì chính là chân mệnh thiên tử, đứng trên vạn người. Một lời xằng bậy cũng có thể lấy cả đầu của ngươi xuống.” Quý Yên Khê nét mặt nghiêm túc. Trước nay nàng luôn ở phía sau bảo hộ nhà Quý, vậy nên những lời xúc phạm hoàng tộc đối với nàng là không thể tha thứ.

“Nực cười, vì cớ gì ta lại kính nể? Triều đại của các ngươi tạo ra, minh quân thì ít, hôn quân nhiều vô số kể. Tuy rằng chẳng ai phải lo thiếu cơm ăn, nhưng sống dưới một triều đại của một tên vua hung hãn, bồng bột, chẳng thiết nghĩ nhiều đến chính sự, rồi cũng sẽ phải suy tàn.” Khương Vi dõng dạc mà nói.

Phó Sinh Luân lúc này không nhịn nổi nữa, nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại. Hắn phát hiện trên tay của Quý Yên Khê đang thấp thoáng ngọn lửa rồi.

“...” Chiêu Hòa, Thanh An cùng Bệ Ngạn chẳng biết nên làm sao, chỉ đứng xem kịch vui.

Thanh An nét mặt trông có vẻ vô cùng thích thú.

Một ngọn lửa lập tức hướng thẳng đến Khương Vi, Quý Yên Khê đã thật sự bị chọc tức.

Nhưng ngọn lửa ấy khi gần chạm tới Khương Vi, nó lại tách ra làm hai, không dám động đến nàng. Điều này lại càng làm cho Quý Yên Khê bực mình. “Khốn kiếp!”

“Được rồi, trước hết thôi cãi nhau.” Bệ Ngạn vẫn đứng lên giảng hòa trước: “Các ngươi vì sao lại tập hợp ở chỗ này, lại trong bộ dáng thảm thương tới như vậy?”

Thanh An hơi nghiêng đầu nhìn Chiêu Hòa, đợi chờ được nghe đáp án.

Chiêu Hòa thấy ánh mắt hiếu kì của ba vị kia nhìn mình, cũng liền ngắn gọn mà kể lại hết một lượt.

“Quỷ Trường Hải thật ra cũng chẳng ghê gớm gì cho cam. Nếu như nàng muốn, ta có thể trực tiếp giết chết hắn.” Thanh An nghe chuyện này, lập tức nhún vai: “Làm sao lại cực nhọc đi đến tận nơi này. Hắn ta quá hèn nhát, vì vậy dùng đủ thứ loại thuật che mắt, phải trốn chui trốn nhủi sau lớp lớp bọn tiểu yêu này.”

Chiêu Hòa nghe vậy, có hơi mím nhẹ cánh môi.

Thanh An đã giúp đỡ nàng quá nhiều rồi, vậy nên mỗi khi nhờ cậy nàng ta, Chiêu Hòa lại càng có cảm giác tự ti trong lòng.

“Chiêu Hòa, trùng hợp chúng ta cũng cần tìm Quỷ Trường Hải. Hắn ta ở khu vực thượng nguồn con sông cùng tên, nhưng để vào được nơi ở của hắn, cần phải đi qua rất nhiều cơ quan phức tạp. Chi bằng chúng ta đi cùng, có thể dễ dàng giúp đỡ nhau hơn.” Bệ Ngạn đề nghị.

“Gì cơ, chúng ta phải đi cùng phàm nhân yếu ớt?” Quý Yên Khê nhướn mi.

“Không chịu thì ngươi đi về.” Thanh An hờ hững đáp lại.

Rốt cuộc, Quý Yên Khê cũng miễn cưỡng mà nhập hội.

Khu rừng này may mắn chỉ có khả năng kiềm hãm pháp lực của con người, đối với tiên lẫn yêu đều không có vấn đề gì.

“Quỷ Trường Hải, là ai bao che cho hắn mấy nghìn năm nay?” Thanh An suy tính điều gì trong đầu chẳng rõ, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ ửng. Người nhìn đến đều phải lạnh run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.