Tại Tỳ Bà điện.
Ca vũ trong cung mặc áo đào thướt tha, uyển chuyển theo từng tiết tấu của những dây tỳ bà. Hai bên xung quanh là hàng mỹ nhân, trên người là những bộ quần áo sặc sỡ, thêu đầy những hình thù kỳ trân dị bảo, tưởng như nơi đây là vườn hoa đua nhau khoe sắc. Ở trên là ngai vàng, ngồi ở đó là bậc cửu ngũ chí tôn, cả thiên hạ phải cúi đầu, người người phải khiếp sợ.
Nhưng suy cho cùng thì hôm nay cũng là một ngày vui, các vị phi tần nhìn xem sắc mặt của Tiết Mẫn hoàng đế, cảm thấy không có gì sai biệt liền cứ liên tục gọi ca vũ đến, hết khúc này lại tới khúc khác được tấu lên. Mà Tiết Mẫn đế thưởng rượu ăn nho, dáng vẻ vô cùng thư thái.
Các vị nương nương thấy thế, cũng vui vẻ mà thưởng thức những tiết mục trước mắt, đôi khi còn nói chuyện phiếm vài câu.
“Kính tỷ tỷ, nghe đồn ở kinh thành hôm qua xuất hiện cùng một lúc hai vị giai nhân rực rỡ, mà có kẻ ngu ngốc lại còn dám so sánh với nhan sắc của tỷ. Quả thật là không biết điều.” Một phi tần thủ thỉ với vị mỹ nữ bên cạnh, giọng điệu còn thâm thúy châm chọc.
“Cũng phải. Hoa tươi mới nở tất nhiên vẫn là hơn những đóa hoa héo úa rồi đi. Ta nói có đúng không, Thục phi?” Người này thản nhiên đáp lại.
“Nhưng muội cũng thật thắc mắc, họ là nử tử nhà ai? Nếu có nữ nhi đẹp như vậy, sao lại không đem đi tiến cử, không khéo lại cùng chúng ta thành tỷ muội.”
“Chẳng qua cũng chỉ là lời đồn đại, con mắt của phàm phu tục tử sẽ làm sao mà giống với hoàng thượng đây.”
“Ta lại nghe nói, hoàng thượng chuẩn bị tứ hôn cho nữ nhi của Chiêu Thục đại phu, nghe đâu lát nữa nàng sẽ đến đây.”
“Chiêu Thục đại phu dù cho đã tuổi tứ tuần, nhưng chắn chắn lúc trẻ cũng rất tiêu soái anh tuấn. Chẳng biết nữ nhi của lão sẽ như thế nào?”
“Nếu nàng ta đẹp thì Chiêu Thục đã tiến cử từ lâu, huống hồ nghe đồn trước nay lão ta chưa hề để nữ nhi ra ngoài lộ diện. Sợ là xấu xí rồi đi.” . Truyện Đoản Văn
Cả điện nhao nhao tiếng nói cười, hoàng hậu ngồi bên cạnh Tiết Mẫn đế, chỉ tập trung vào từng khúc nhảy múa trước mắt, dù cho từng lời nói kia có rơi vào tai, nàng cũng chẳng hề mảy may để tâm đến. Chắc chắn hoàng thượng cũng đã nghe thấy, nhưng nếu không phải là chuyện gì quá phận thì người cũng lười nhắc nhở.
Với cả, Tỳ Bà điện vốn trước nay là một nơi để giải khuây của các bậc đế vương. Ở nơi đây hạn chế nói chuyện chính sự, cũng không nên quá khắt khe, tránh cho bầu không khí vui vẻ trở nên gượng gạo. Mà sở dĩ gọi là Tỳ Bà điện, cũng hoàn toàn có nguyên nhân đằng sau.
Khi xưa chỗ này vẫn chỉ là một mảnh đất trống, cây cỏ hoa lá mọc um tùm. Vị đế vương khai quốc đi ngang qua, cảm thấy phi thường thoải mái. Rốt cuộc những khi đến giấc trưa liền sai người mắc võng ở chỗ này nằm nghỉ. Cho đến một ngày, bỗng dưng phát hiện ở dưới đám cỏ um tùm lại là một cây đàn tỳ bà. Chẳng biết nó đã ở đây bao lâu, nhưng nhìn đàn lại như mới, lúc gảy lên lại cảm thấy cả người khỏe khoắn, thanh âm lại thanh thúy dễ nghe. Tựa như tất cả những chuyện chính sự phiền hà đều quên mất.
Trưa hôm ấy, hoàng đế đặt cây đàn ở kế bên mà ngủ, bỗng dưng nằm mộng.
Một vị giai nhân uyển chuyển đến gần, tấm lụa đào trên người nàng cứ phất phơ, lơ lửng, tựa như tiên nữ giáng trần. Nàng ta bước đến, cầm lấy cây đàn mà nhẹ nhàng rời đi. Hoàng đế ngay lập tức sai người giữ chân nàng ấy lại, nhưng chỉ thấy người kia nhẹ nhàng bay lên trời cùng cây tỳ bà, lại vui vẻ gảy đàn, cây cỏ xung quanh tựa như có linh tính mà uốn lượn nhảy múa. Hoàng đế thì chỉ biết trơ mắt nhìn vị giai nhân từ từ rời khỏi.
Rồi, hoàng đế tỉnh dậy. Xung quanh là vài vị thái giám canh giấc, mà cây tỳ bà kế bên lại còn chẳng thấy đâu nữa. Hoàng đế hỏi đến chuyện tỳ bà, bọn họ đều đồng dạng ngơ ngác. Nãy giờ làm gì có cây đàn tỳ bà nào bên cạnh ngài?
Hoàng đế nghe vậy, liền biết mình đã gặp gì. Ngay lập tức sai người lập nên một điện ở đây, đặt tên là Tỳ Bà để tưởng nhớ vị tiên nữ năm nào. Kể từ đó, nơi đây đều là chốn vui chơi của các bậc đế vương từ xưa đến giờ.
“Hoàng thượng, Chiêu Thục đại phu đã dẫn nữ nhi của mình đến, ở bên ngoài.” Vị thái giám bước đến gần Quý Ngọc Bảo, cúi đầu nói nhỏ.
“Ừ.” Quý Ngọc Bảo vỗ tay mấy cái, tức thì đoàn ca vũ đều hiểu ý dừng lại động tác, lui ra ngoài. Đoàn mỹ nhân hai bên cũng ngay lập tức không nói chuyện phiếm nữa, hướng tầm mắt ra bên ngoài điện.
“Nô tài xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu. Bẩm, nô tài phụng lệnh đem Chiêu Hòa nữ nhi đến đây, diện kiến hoàng thượng.” Chiêu Thục từ sau tấm rèm bước vào, mau chóng quỳ xuống thi lễ. Quý Ngọc Bảo thấy tay người kia bị thương, cũng liền nói: “Miễn lễ. Chiêu Thục đại phu chưa về nhà được bao lâu, đã nhanh chóng đường xa về đến đây, vất vả rồi. Mau đưa nữ nhi của khanh vào trong đi.”
“Dạ.” Chiêu Thục đứng dậy, nép sang một bên. Chiêu Hòa đang khẩn trương ở bên ngoài, nghe vậy liền nhanh chóng bước vào giữa điện, thi lễ với hoàng thượng. Đầu nàng vẫn luôn cúi xuống, nhìn dáng vẻ tự nhiên không có gì khác biệt, có điều hai bàn tay đã run rẩy. Quý Ngọc Bảo nhìn chằm chằm theo từng bước chân của nàng, ánh mắt hơi híp lại. Mà hoàng hậu bên đây cũng thấy được biểu hiện của hoàng thượng, che miệng cười.
“Tiểu nữ Chiêu Hòa, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu cùng các vị nương nương.”
“Thì ra đây là nữ nhi của Chiêu Thục đại phu, trước nay trẫm vẫn chưa được một lần nhìn thấy. Nào, mau ngước dậy cho trẫm xem mặt.” Quý Ngọc Bảo ánh mắt thâm thúy nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang quỳ trước điện. Mà Chiêu Thục bên đây nghe vậy, lập tức đổ mồ hôi.
Chiêu Hòa từ từ ngẩng đầu dậy, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn vào hoàng đế, chỉ lưu lại nơi huyền bào thêu rồng vàng kia. Quý Ngọc Bảo vừa nhìn thấy Chiêu Hòa, ngay lập tức đắc ý cười. Mà hai bên mỹ nhân đều trợn mắt ngạc nhiên. ngay cả hoàng hậu trước nay bình lặng cũng phải kinh diễm một phen.
“Quả là vũ mị động nhân. Thật khéo, Chiêu Thục đại phu lại có nữ nhi xinh đẹp động lòng người như vậy.” Hoàng hậu nhìn Chiêu Hòa, thành thực nói.
Người trước mặt đích thị là một tuyệt thế giai nhân, hai hàng mỹ nhân cẩm y ngọc thực xung quanh so với nàng thậm chí còn lép vế mấy phần, chỉ biết hổ thẹn lui về làm nền. Người này, tỷ muội các nàng hoàn toàn không thể sánh bằng, hoàng hậu thì may ra có thể. Chung quy, bọn họ đều chắc chắn rằng Chiêu Hòa đã được hoàng thượng nhìn trúng, chuyện tứ hôn gì gì đó, xem ra đều phải dẹp bỏ rồi. Làm gì mà có vị đại thần nào được hưởng phần phúc này nữa?
“Mau, ngước lên nhìn trẫm.” Quý Ngọc Bảo nhấp một ngụm rượu, hướng Chiêu Hòa ra lệnh. Chiêu Hòa nghe vậy, không dám trái lời mà ngước lên, nhìn thẳng vào dung nhan của hoàng đế. Lúc vừa chạm vào ánh mắt kia, nàng liền kinh ngạc, đến cả lời cũng không còn thốt lên được.
Cái tên nam nhân hôm qua cứ chăm chú nhìn nàng cùng Thanh An, thì ra lại là hoàng đế!
“Quả là có duyên, trẫm lại gặp được nàng.” Quý Ngọc Bảo xoay xoay chén rượu trong tay, thích thú mà nói. Ngày hôm qua cùng vài tên thái giám đi ra bên ngoài, giả thành dân thường du ngoạn một chút. Đến khuya liền đi vào một tiểu điếm vui chơi, ai dè gặp được hai mỹ nhân. Chiêu Hòa là một trong số đó, vậy thì người còn lại đâu?
Lại nói, người đi cạnh Chiêu Hòa vừa là mỹ nhân, lại còn là một người kì lạ. Quý Ngọc Bảo bắt gặp ánh mắt của người kia trừng hắn hôm qua, trong lòng chỉ biết thầm cười. Ngạo mạn cùng phóng khoáng như vậy, hoàn toàn không phải là kiểu người mà Quý Ngọc Bảo thích, cho nên đối với dung nhan người này khá mơ hồ. Đối với hắn, nử tử hiền lành nhu thuận như Chiêu Hòa mới thật sự là cực phẩm.
“Là phúc của tiểu nữ khi được gặp qua hoàng thượng. Có điều lần trước ngu muội không nhận ra người, đã thất lễ.” Chiêu Hòa cúi đầu mà nói, trong lòng đối với vị hoàng đế này bớt cung kính đi vài phần. Đường đường là một kẻ đứng đầu trong thiên hạ, lại không có chút nào cố kị mà dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn nàng.
“Nàng cũng đã đến tuổi kết phát, liệu đã có ý trung nhân?” Quý Ngọc Bảo thuận miệng hỏi như vậy, nhưng đến khi câu hỏi vừa buông ra, hắn lập tức thầm mắng mình hồ đồ.
“Không giấu hoàng thượng, tiểu nữ đã có người trong lòng.” Chiêu Hòa thấy cơ hội đã tới, liền ngay lập tức nói ra. Dù cho nàng quả thật không có, nhưng để tránh chuyện tứ hôn, đành phải như vậy.
Quý Ngọc Bảo có chút tức giận, nhưng vẫn giữ nét mặt hòa hoãn: “Vậy sao? Phải là người như thế nào mới có thể làm giai nhân để mắt đến đây?”
Nghe vậy, Chiêu Hòa lập tức im bặt.
Mà Chiêu Thục bên đây trong lòng mắng nữ nhi ngu ngốc, vì sao lại có thể tùy tiện nói như vậy. Ông biết rõ Chiêu Hòa từ nhỏ đã không kết giao quá nhiều bằng hữu, đừng nói là đến nam nhân. Khi nãy nàng ta cũng chỉ tùy tiện mà nói, không suy nghĩ hậu quả như thế nào. Nếu như không nói được tên người kia, sợ là phải bị giáng tội khi quân.
“Là Thanh An công tử, thanh mai trúc mã của tiểu nữ ở quê nhà.” Ngẫm nghĩ một hồi, Chiêu Hòa rốt cuộc nói. Chiêu Thục vừa nghe xong cái tên, lập tức che mặt trợn trắng mắt. Nữ nhi của ông lại điên nữa rồi a, nếu như hoàng thượng đòi gặp Thanh An thì biết tính làm sao đây? Chẳng lẽ bắt con người ta cải nam trang mà đi đến!
“Ồ, ra là như vậy. Thế thì ngày mai lập tức triệu người này đến gặp trẫm. Chiêu Thục đại phu lập được nhiều công, chữa được nhiều thứ dịch bệnh, cứu vớt dân chúng kinh thành trong suốt cả cuộc đời của ông ấy. Trong nhà lại chỉ có một nữ nhi, hiền tế tuyệt đối không nên là một người tầm thường.” Quý Ngọc Bảo tựa như là đang nói lời lí lẽ, nhưng thật ra trong lòng khinh rẻ vị công tử tên “Thanh An” này vạn phần. Nam tử trong thiên hạ này, có kẻ nào mà so được với hắn?
“Tiểu nữ sẽ kêu huynh ấy sắp xếp.” Chiêu Hòa nói dối mà tim không đập, chân không run. Lúc này nỗi sợ trong lòng của nàng đã buông xuống, cũng đã bình thản hơn nhiều. Sở dĩ khi nãy hoàn toàn không suy tính gì, nhớ đến Thanh An liền ngay lập tức treo tên người ta khỏi miệng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, như vậy cũng tốt.
Quý Ngọc Bảo vốn là muốn tứ hôn cho Chiêu Hòa, tuy rằng sau này hắn đổi ý, muốn đem nàng tiến vào hậu cung cũng sẽ không có ai ý kiến gì. Có điều, nếu như mọi người ở đây đều hay biết Chiêu Hòa đã có ý trung nhân, thì sau này nếu hắn buộc nàng vào hậu cung, e rằng sẽ khơi dậy lên một hồi sóng to gió lớn khắp thiên hạ. Đường đường là bậc đế quân lại đi cướp tình nhân của dân thường, thanh danh của hắn sẽ bị hủy hoại, mà uy nghiêm cũng dần mất đi trong mắt của bá tánh. Tất nhiên, Quý Ngọc Bảo tuy đam mê mỹ nữ nhưng vẫn là kẻ thông minh, không thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy. Trong đầu hắn lại có suy tính khác.
Nếu như tên kia chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử, dung mạo tầm thường mà tài năng lại chẳng đâu vào đâu, tất nhiên hắn sẽ từ chối. Điểm này hẳn là Chiêu Thục cũng sẽ không cảm thấy uất ức nhiều.
Nếu ngược lại, thủ hạ của hắn nhiều vô số, đã dụ được tên nam tử kia đến cung thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn dễ dàng. Cứ giả vờ đồng ý ban hôn cho mối hôn sự này, cuối cùng sai người giết tên kia đi là được. Khi ấy Chiêu Hòa sẽ trở thành góa phụ, mà hắn một bậc quân vương lại sẵn lòng rước nàng về làm phi để an ủi. Tất nhiên bá tính nghe đến cớ sự này lại nghĩ tốt về vị hoàng đế của họ. Thế là vừa được mỹ nhân, vừa được lòng dân, đổi lại chỉ là một cái mạng sống nhỏ nhoi của một tên nam tử.
Mà hoàng hậu ở kế bên nhìn một màn như vậy, lại trông sắc mặt ẩn ý cười của Quý Ngọc Bảo, thầm cảm thấy không ổn. Nàng thừa biết được đức hạnh của hắn, lại cũng gần năm năm chung sống, cũng đoán được hắn muốn làm gì tiếp theo.
“Được rồi. Nàng hãy cùng Chiêu Thục đại phu về nghỉ ngơi. Ngày mai cùng dẫn ý trung nhân của nàng đến Hoàng Uy điện gặp trẫm.” Quý Ngọc Bảo nếm một chút điểm tâm trên bàn, lúc vừa ăn được một khối bánh liền hơi nhăn mặt bỏ xuống, hắn gõ gõ vào đĩa bánh mấy cái. Thái giám ngay lập tức đem xuống.
Ai ai cũng biết, tên đầu bếp đã làm ra đĩa bánh này lại sẽ phải chịu một trận đòn roi.
“Tất cả giải tán. Trẫm về Hoàng Uy điện đây.” Quý Ngọc Bảo mất hứng đứng dậy, một đường đi ra ngoài. Tất cả trong Tỳ Bà điện lập tức quỳ xuống, đồng thanh: “Cung tống hoàng thượng.”
Chiêu Thục cùng Chiêu Hòa cũng dần lui ra ngoài.
Hai phụ tử các nàng từ kinh thành trở về nhà. Lúc vừa vào tới cửa, Chiêu Thục liền mắng: “Chiêu Hòa, nữ nhi hồ đồ a! Sao con có thể tùy tiện nói bừa như vậy, ngộ nhỡ hoàng thượng phát hiện...”
“Phụ thân, người đừng lo. Trong lòng con đã có suy tính.” Chiêu Hòa kiên định nói, thập phần tự tin.
Thanh An vốn thần thông quảng đại, chuyện biến thành nam tử đối với nàng ấy hẳn là không thành vấn đề. Huống hồ, Chiêu Hòa không nghĩ Thanh An có thể làm hoàng thượng không hài lòng ở điểm nào. Nàng đem suy tính của mình nói cho Chiêu Thục nghe, mà ông vừa biết xong, lại thấy không ổn: “Lại thêm hồ đồ, con có biết khắp cung đình nơi nào cũng có đạo sĩ hay không? Hoàng đế lo sợ yêu quái hoành hành, đạo sĩ giỏi từ Tiên Sơn tất cả đều được triệu xuống.”
“Phụ thân, người đừng quên một mình Thanh An có thể giết sạch tử thi trong rừng nha. Đạo sĩ ở nhân gian sao so bì được với nàng.” Chiêu Hòa tươi cười, nàng tin tưởng Thanh An nhất ở điểm này.
“Tử thi vô tri so với đạo sĩ đã tu luyện từ nhỏ hoàn toàn khác nhau, sao có thể so sánh? Nói đi nói lại, Thanh An cũng không phải là con người. Nếu để đạo sĩ ở đó phát hiện có gì bất thường liền sẽ ngay lập tức bẩm báo hoàng thượng. Chúng ta sợ là sẽ dính vào tội thông đồng với yêu quái, gây ra cái chết của những người vô tội ở kinh thành.” Chiêu Thục nhướn mày, nếp nhăn trên trán cũng hiện rõ. Ông ngồi xuống rót một tách trà, khẽ nhấp một ngụm rồi tìm ra kế sách.
Mà Chiêu Hòa nghe vậy, cảm thấy không sai. Nàng cũng im lặng mà suy nghĩ. Dù cho nàng có bị dính líu cũng không sao, nhưng phụ thân đang được hoàng thượng trọng dụng, nàng mong muốn cuộc sống của ông sau này có thể dễ đang một chút. Thanh An từ sáng đã bước ra khỏi cửa, chẳng biết nàng ấy đã đi đâu. Nếu như Thanh An ở đây thì tốt rồi, nàng ta hẳn là sẽ nghĩ ra được cách.
Không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đã thấy trước nhà có bóng bạch y xuất hiện. Thanh An đã trở về.
“Chiêu thúc, Chiêu Hòa, sao về sớm vậy?” Thanh An vào cửa, nhìn hai người đang mặt ủ mày chau, liền hỏi.
“Hòa nhi muốn con làm lang quân của nó.” Chiêu Thục nhíu mày, xoa xoa cái trán.
“Thật như vậy, Thanh An. Mau chuẩn bị để ngày mai gặp hoàng thượng thôi.” Chiêu Hòa cũng đồng dạng vuốt trán mình.
“...” Cái gì cơ?
“Không, ý là, Thanh An nàng nên giả thành nam nhân đi. Ngày mai phải diện kiến hoàng thượng.” Chiêu Hòa đem đầu đuôi câu chuyện kể lại, mà Thanh An nghe xong, mặt lúc xanh lúc trắng. Lúc đầu nàng còn tưởng mình đã nghe lầm, ai ngờ đâu phụ tử nhà này là làm thật. Còn chẳng hỏi qua mình mà đã tự tiện quyết định, tốt tốt, hay lắm!
“Thì ra tên hôm qua chính là Quý Ngọc Bảo sao, đừng nói là muốn thử, hắn sao có cửa so được với ta.” Thanh An nhướn mi nói, trước nay nàng đã luôn một bộ dáng khinh thường đối với các bậc đế vương nhà Quý, giờ nghe xong chuyện thì thiện cảm lại giảm thêm mấy phần.
“Thanh An, trước tiên phải học một chút lễ nghi trong cung. Nếu như lần này mọi việc diễn ra trót lọt, ta sẽ không cần phải gả cho ai, cũng không cần phải giam mình vào hậu cung nửa quãng đời còn lại.” Chẳng biết từ lúc nào, Chiêu Hòa cảm thấy có Thanh An xuất hiện trong cuộc đời của mình thật là tốt.
“Những thứ rườm rà ấy ta đã biết, ngày mai chỉ việc đi cùng ta thôi. Có điều, Quý Ngọc Bảo mê đắm mỹ nhân như vậy, vì cớ gì lại dễ dàng buông tha cho nàng đây? Nếu như ngày mai hắn không làm khó dễ, cũng sẽ tìm mọi cách để thủ tiêu ta mất.” Thanh An ngồi xuống bàn, lấy ra một vò rượu, lúc mở nắp ra liền thấy hương thơm ngào ngạt. Chiêu Thục ánh mắt liền hướng đến.
Thanh An rót cho mình cùng Chiêu Thục mỗi người một chén. “Chiêu thúc cứ dùng, rượu này không tầm thường, đối với thương thế sẽ rất tốt. Nếu dùng để rửa mỗi sáng sẽ có hiệu quả thần kì.”
“Đa tạ. Nhưng Thanh An, con đã nghĩ kĩ chưa? Trong cung nhiều đạo sĩ cùng lính canh, nếu con cảm thấy khó khăn, không cần miễn cưỡng bản thân mình. Ta cùng Chiêu Hòa sẽ tìm một nam tử thay thế.” Chiêu Thục thưởng hương rượu, cuối cùng nhấp một ngụm, cảm thấy cơ thể khoan khoái vô cùng.
“Thúc đừng lo, bọn họ không lợi hại đến thế.” Thanh An khi sáng chán nản đã đi ra vào một vòng cung đình để quan sát, ngoại trừ mỹ nhân thì là thái giám. Mà kiến trúc chỉ là hết rồng được chạm trổ lại đến tượng rồng, hết đỏ tía lại tới vàng rực, một số nơi lại còn giống nhau y đúc. Chung quy chẳng có gì đẹp đẽ. Mà nàng đi ra vào lại quỷ chẳng biết thần không hay. “Huống hồ, nam tử khắp thiên hạ này, sao có thể bằng con đây?”
Ở điểm ngạo mạn như thế này, xem ra nàng với Quý Ngọc Bảo lại như từ một khuôn đúc ra.
“Quả thật là khó tìm.” Chiêu Thục nghe vậy, lập tức sảng khoái cười lên, tiếp tục dốc cạn chén rượu. Mà Thanh An lại cứ vui vẻ rót tới. Hôm nay tâm trạng vui vẻ, bồi người khác một chút cũng không sao.
“...” Chiêu Hòa ngồi một bên nhìn một màn này, sao cứ có cảm giác giống như hiền tế đang lấy lòng nhạc phụ đây?
“Thanh An, chuyện của nàng đã có thu hoạch gì chưa?” Chiêu Hòa bỗng nhớ đến chuyện mãng xà, ngay lập tức hỏi người kia.
“Không có. Ta đã đi đến ngọn núi kia, tìm khắp nơi cũng chẳng thấy nó đâu, mà xung quanh đều có đạo sĩ trấn giữ. Ta nghe phong thanh rằng đã mười ngày nay nó không còn xuất hiện.” Thanh An có hơi nhíu mày khi nghe chuyện này, bất quá thì nàng kiên nhẫn chờ đợi, nó đã cố gắng mời gọi, chẳng lý nào nàng lại bỏ cuộc. Nhưng ngoài chuyện này ra, nàng lại có một thu hoạch khác thú vị hơn nhiều: “Hôm nay ta gặp lại tên hắc y hôm nọ, ở rừng tử thi.”
Vừa nghe đến điều này, Chiêu Thục cùng Chiêu Hòa liền ngạc nhiên. Theo như lời Thanh An kể lại, hắc y nhân này chính là kẻ đã thổi lên khúc sáo quỷ dị, kêu gọi một đám tử thi xé xác bọn họ vào đêm hôm ấy. Nhớ tới chuyện này, Chiêu Thục vẫn đổ mồ hôi sợ hãi. Mỗi lần nghĩ đến, ông lại nhớ cảm giác từng hàm răng bọn chúng trên da thịt mình mà gặm nhấm, đau đớn không gì chịu nổi.
“Ta đã gặp hắn, đánh đến trọng thương rốt cuộc mới hỏi được một số chuyện.” Thanh An ngừng một hồi để nhớ ra, lại nói tiếp: “Kẻ sai khiến hắn làm vậy, chính là Hiếu Đoan hoàng hậu.”
Nghe đến cái tên này, hai phụ tử các nàng lập tức ngơ ra. Lát sau, Chiêu Thục lập tức nói: “Không thể. Hiếu Đoan hoàng hậu trước nay mẫu mực, chỉ chăm chú lo chuyện hậu cung, chẳng mảy may quan tâm đến hoàng quyền.”
Mà Chiêu Hòa nhớ tới Hiếu Đoan hoàng hậu khi nãy, giọng điệu nhã nhặn ôn hòa, cũng lại là một mỹ nhân hiếm thấy. Người này có chuyện gì mà phải xích mích với phụ thân, làm ra một loại chuyện thất đức? Quả thứ khó đoán nhất là lòng người. Nhưng khi nghe phụ thân tin tưởng nàng ta như vậy, Chiêu Hòa phải nghĩ lại. Trước nay phụ thân giỏi nhất là nhìn người, hẳn là sẽ không lầm bao giờ. “Thanh An, có nhầm lẫn gì không?”
“Không biết, là ta thuật lại chính xác lời của hắn. Còn có cả vật này.” Thanh An từ trong túi lấy ra một miếng ngọc bội, Chiêu Thục lập tức trợn mắt, chính là ngọc hồng lựu được khắc thành hình phượng, chỉ duy nhất một mình hoàng hậu nương nương mới có.
“Cái này...” Chiêu Hòa nhìn sơ liền biết đây là cái gì. Trước đây đọc sách viết chữ nàng cũng đã từng biết qua, mỗi một đời vương sẽ được khắc một loại ngọc riêng, hoàng hậu cũng tương tự như vậy. Mà đương kim hoàng hậu chính là dùng loại ngọc hồng lựu này.
“Xem ra là hoàng hậu nương nương. Nhưng chuyện tìm dược trường sinh cũng thấy hoàng hậu không ngừng khuyên can hoàng thượng, đồng ý kiến với ta. Cớ gì phải tìm cách mưu hại đây?” Chiêu Thục vuốt râu suy nghĩ.
“Có phải vì Chiêu Hòa? Trượng phu của nàng yêu thích người khác, ghen ghét hẳn là bình thường đi?” Thanh An hỏi.
“Lại càng không đúng. Chuyện này vốn diễn ra trước khi hoàng hậu cùng ta gặp mặt. Với cả, ai cũng biết hoàng hậu một lòng vì dòng họ Quý, không ngừng giúp hoàng thượng tuyển phi để khai chi tán diệp, đối đãi với phi tần trong cung cũng thật tốt. Việc ghen ghét là không thể.” Chiêu Hòa trả lời, mà Chiêu Thục cũng gật đầu tán thành. “Chuyện này, e là... thật khó.”
“À, con tính sao với tên hắc y đó rồi?” Chiêu Thục quay sang nhìn Thanh An, thắc mắc hỏi.
“Đã phế đi hai cánh tay của hắn.” Thanh An bình thản xoay xoay chén rượu. Theo như tìm hiểu, hắn rất giỏi múa kiếm cùng thổi sáo, vậy nên chính bàn tay là thứ quý giá nhất, cũng là thứ thường xuyên được dùng để hại người. Nàng cũng đã đồng thời bẻ gãy đi Quỷ Tiêu, cũng như chôn vùi đi lệ khí nghìn năm của nó.
Chiêu Thục nghe vậy, liền xanh mặt. Đã quá thâm độc rồi đi, nhưng so với những gì mà hắn làm với ông, thì việc phế đi hai bàn tay cũng xem như là nhẹ nhàng. “Ta nghĩ chuyện này còn nhiều uẩn khúc. Giờ trưa rồi, các con ăn chút gì đi.”
Chiêu Hòa nghe vậy liền vào trong bếp, thấy vài vắt mì được cất trong tủ liền đem ra nấu. Thanh An ở ngoài này hướng mắt vào trong bếp, ngạc nhiên: “Không nghĩ đến, nàng còn biết nấu ăn.”
“Ừ, lại còn biết giặt đồ, rửa bát, xếp chăn gối. Sao nào, vừa ý lang quân chưa?” Chiêu Hòa tay thì bận rộn cắt từng miếng thịt, vẫn không quên đùa giỡn vài câu.
Thanh An nghe vậy liền nhớ tới chuyện khi nãy, mặt đen lại một chút. Mà Chiêu Thục nghe thấy con trẻ đùa giỡn, cũng hồn nhiên vuốt râu cười ha ha.
“Chát!”
Một tiếng bạt tay thẳng thừng vang lên giữa chốn cung điện lạnh lẽo, tên thái giám lập tức quỳ xuống, nhận trọn cái tát này. Không ngừng đau đớn dập đầu xuống tạ lỗi.
“Nương nương... nương nương xin tha mạng a! Là nô tài vô năng, nô tài ngu muội!”
“Tên ngu si nuôi tốn cơm nhà ngươi! Ngươi nói với ta thế nào, bảo rằng hắn trong đêm trước nhất định sẽ chết, vì sao chỉ là gãy một cái tay?!” Nữ tử tức giận, ngồi xuống ghế. Lại sai nha hoàn trước mặt dựng đầu hắn dậy tra hỏi.
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là sao?”
“Nô tài không biết! Nhất định...nhất định Chiêu Thục là có kẻ ra tay tương trợ. Đã rơi vào Tử Thi trận sao có thể nào mà an bình thoát ra! Thậm chí người tạo ra nó không cẩn thận còn có thể bị cắn nuốt...” Tên thái giám không ngừng khóc lóc ỉ ôi cầu xin, hắn che cái mặt đã bị đánh đến sưng đỏ lại.
“Hừ, nói thì hay lắm. Tên hắc y kia thế nào rồi?”
“Khi nãy nô tài đến nhà, hắn liền lập tức chửi rủa đuổi nô tài đi. Lúc nô tài vào thì thấy hắn... hai tay hắn... đã bị bẻ gãy ngược ra đằng sau! Trong đáng sợ lắm, hu..hu...”
“Đúng là vô dụng. Rốt cuộc kẻ đã giúp Chiêu Thục là dạng người như thế nào? Các ngươi, sau này lính canh nghiêm ngặt thêm một chút!” Giọng điệu tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ, đám thủ hạ xung quanh đều sợ hãi mà quỳ xuống vâng dạ.
“Bất kì ai muốn cản đường ta, đều sẽ phải chết.” Nữ nhân nhìn tên thái giám kia, cảm thấy vô cùng chướng mắt. “Đem hắn đi, cắt lưỡi bẻ ngón tay hắn!”