“Thanh An, xong chưa?” Chiêu Hòa đứng ở bên ngoài cửa, thấy người ở trong loay hoay nãy giờ đã chừng nửa nén hương, rốt cuộc không nhịn nổi mà hối thúc.
“Từ từ. Gần xong rồi.” Đáp lại nàng không còn là giọng nói trong như ngọc, mà là âm thanh trầm thấp của một nam tử.
Thanh An nhìn chính mình trong gương đồng, chỉnh sửa lại vạt áo cho ngay ngắn, lại quay đi ngoảnh lại mấy lần mới gật đầu ưng ý. Nếu người ta không biết còn tưởng rằng nàng thật sự chuẩn bị đi rước dâu. Nàng đeo lại những chiếc vòng bạc trên cơ thể mình, lúc này chúng cũng như có linh tính mà mở to khớp vòng, vừa vặn với bàn tay của nam nhân. Nếu như những chiếc vòng này trước đây tôn lên nét nhẹ nhàng nữ tính, thì lúc này đây nó trông uy dũng lạ thường.
Thanh An bước ra bên ngoài cửa, Chiêu Thục tay trái yếu ớt cầm tách trà bỗng rớt xuống bàn lộp bộp, mà Chiêu Hòa cũng trợn to mắt mà nhìn.
Tuy vẫn nhận ra đây là Thanh An, nhưng khớp hàm cùng nơi yết hầu của người kia đã hiện lên rõ ràng, ngay cả hàng mày cũng ánh mắt cũng trở nên sắc sảo hơn một chút, càng lộ ra nét ngạo mạn ẩn chứa đằng sau nó. Từng cái giơ tay nhấc chân mỗi lúc bước đi đều thể hiện lên vẻ đường hoàng của một quân tử. Nàng lúc này đang là nam nhân, trên người vận một bộ huyền bào thêu nét vàng to tướng, hình như là chim, nhưng rốt cuộc là loài chim nào cũng khó mà nhìn rõ. Cuộc đời Chiêu Hòa tuy gặp qua ít người, nhưng nàng tin chắc rằng chưa có một nam tử nào có thể vượt xa người trước mặt.
“Thanh An, sao lại là huyền bào? Đây là của riêng hoàng thượng...” Từ lúc khai quốc đến nay, các đế vương họ Quý vẫn luôn mặc huyền bào, khác hẳn so với những quốc gia quên cạnh. Tuy rằng không cấm dân thường sử dụng loại vải này, nhưng ai nấy cũng đều biết điều mà không dám động đến, sợ là vô tình phạm phải tội khi quân.
“Không sao. Hắn sẽ không trách chuyện này, đi thôi.” Thanh An ngược lại càng cố tình như vậy, chẳng những mặc huyền bào, con vật đang thêu trên lại là kim sí điểu, là loài chim yêu thích lấy rồng làm mồi. Có thể thấy nàng khinh bỉ tên hoàng đế Quý Ngọc Bảo này đến mức nào.
“Không sao, các vị trung thần triều đình cũng thích mặc huyền bào, trước nay chưa có vị hoàng đế nào xử tội chuyện này. Yên tâm.” Tất nhiên Chiêu Thục chẳng biết loài vật được thêu trên áo của Thanh An chính là thứ gì, nếu ông biết được, sợ là sẽ quỳ lạy van nài Thanh An đừng bước ra khỏi cửa. Ông nhìn Thanh An từ trên xuống dưới, tặc lưỡi đáng tiếc: “Thanh An a, nếu con là nam nhân, ta chắc chắn không nghĩ nhiều mà đem Chiêu Hòa gả cho.”
“...” Chiêu Hòa nhìn phụ thân của mình, bất lực không thôi. Nữ nhi của ông chưa nói gì, sao cứ tùy ý nói gả là gả. Mà hình như Chiêu Thục đã bỏ ra sau đầu chuyện Thanh An chính là yêu quái rồi sao? Lão già này, cũng là tùy hứng quá rồi đi.
“Haha, ta đùa thôi. Các con mau đi, hôm nay ta ở nhà soạn một ít phương thuốc cho hoàng thượng. Bảo trọng.” Chiêu Thục hình như nghĩ đến cái gì, lại lo lắng mà nói tiếp: “Còn nữa, Thanh An con nhớ đừng tự tiện thốt ra tên của hoàng đế, nếu lỡ miệng sợ là bị chém đầu a. Các con chú ý xưng hô, đừng để người khác phát hiện, nhất là đám đạo sĩ ở xung quanh.”
Thanh An cùng Chiêu Hòa hướng ông gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Các nàng đi lên kiệu đã chuẩn bị sẵn trước cửa, Thanh An còn thuận tay ôm Chiêu Hòa vào trong người mình, cùng dẫn lên kiệu. Mà dân chúng ở xung quanh để ý thấy, lại dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn các nàng. Chưa có một đôi nam nữ nào dám ở thanh thiên bạch nhật gần gũi như thế, thật là...
Tất nhiên Chiêu Hòa từ sớm đã chú ý đến chuyện này, vừa lên kiệu liền đẩy Thanh An ra một chút. Thanh An không hiểu gì, ngơ ngác nhìn người nọ.
“Chúng ta... nam nữ thọ thọ bất tương thân. Lúc này nàng đang là nam nhi, chớ quá thân mật làm cho người khác dị nghị.” Chiêu Hòa xoa xoa bên trán, thở dài. Tay nàng che giấu đi lồng ngực đang phập phồng. Quả nhiên vẫn thích Thanh An là nữ hơn một chút, mềm mại hơn, tay cũng ấm áp hơn nữa...
Lúc này Thanh An mới hiểu ra, ánh mắt hiện lên ý cười, nàng tựa người vào đệm, thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. “Cũng đã sắp gả cho ta rồi. Thế nào? Vẫn còn ngại ngùng?”
“Nàng...nàng! Nàng lại trêu ta!” Chiêu Hòa đỏ mặt nhìn người kia. Thật là nhỏ mọn quá, hôm qua bất quá chỉ trêu người này có một chút, ai dè đâu từ sáng sớm đến giờ người này cứ một câu nương tử, hai câu nương tử, hoặc là những lời lẽ trêu chọc như thế này. Thanh An nghe Chiêu Hòa trách móc, cũng chỉ biết ha ha cười. Nét mặt vui vẻ lên trông thấy.
Đường đến cung đình thật ra không quá xa, chỉ cần nửa nén hương liền có thể đi đến được Hoàng Uy điện, cũng là nơi thư phòng của hoàng đế. Lúc này, Quý Ngọc Bảo đang một mình chơi cờ, tên thái giám từ bên ngoài tiến đến gần hắn.
“Hoàng thượng, nữ nhi của Chiêu Thục đại phu cùng ý trung nhân của nàng, Thanh An công tử đã đến.”
“Ừm, ngươi thấy thế nào?” Quý Ngọc Bảo miết nhẹ quân cờ trong tay, thản nhiên đi một nước cờ chiếu tướng. Ánh mắt đầy ý vị nhìn thái giám nọ.
Tên này vừa được thăng chức ở bên hoàng thượng chưa được bao lâu, ý tứ của vua tất nhiên có nhiều điểm hắn vẫn không thể hiểu rõ. Hắn một mực cho rằng hoàng thượng là thật lòng thật ý tìm một mối hôn sự tốt cho nữ nhi của Chiêu Thục, nghĩ vậy, liền nói: “Thanh An công tử khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái, cùng Chiêu Hòa cô nương khuynh quốc khuynh thành quả thật là một đôi uyên ương đẹp.”
“Vậy sao.” Quý Ngọc Bảo nghe vậy, lập tức hất văng chén trà nóng hổi trên tay vào thẳng dáng người đang khúm núm của tên thái giám, y phục của hắn thấm những giọt trà, đau rát đến muốn khóc, nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu xin tha tội: “Nô tài biết tội! Nô tài biết tội!”
“Mau đi dọn đống này, ngươi cũng biến đi cho khuất mắt ta. Gọi Chiêu Hòa cùng tên Thanh An kia vào đây.” Quý Ngọc Bảo làm xong một loạt động tác ấy, lại tiếp tục đổi sang ván cờ mới, thản nhiên như chưa từng có chuyện gì. Đám cung nữ nhanh chóng hì hục bước đến lau dọn. Mà ở bên ngoài, Thanh An cùng Chiêu Hòa cùng sánh vai bước vào điện, thi lễ.
“Tiểu nữ Chiêu Hòa, tham kiến hoàng thượng.”
“Thảo dân Thanh An, xin thỉnh an hoàng thượng.”
Quý Ngọc Bảo ra hiệu miễn lễ. Cả hai đồng dạng đứng lên, tầm mắt của Quý Ngọc Bảo hướng về chiếc huyền bào trên người của Thanh An, mày hơi nhíu lại, đánh giá người nọ một hồi. Ngọc thụ lâm phong, quả là bề ngoài không có gì để chê trách. Hắn liếc sang nhìn một đám cung nữ đang đứng nép ở một bên chờ lệnh, thấy ai nấy đều e lệ mà nhìn người mới đến, mày nhíu càng thêm chặt.
“Là ý trung nhân của Chiêu Hòa sao? Nói cho trẫm biết, quê quán ở đâu, thân sinh làm gì?” Quý Ngọc Bảo xếp lại quân cờ cho ngay ngắn, rồi lấy một tách trà vừa được đem lên, thổi nhẹ.
“Thảo dân quê ở thành Tây, từ nhỏ không mẹ không cha. Lớn lên học được một chút công phu, thường đi khắp nơi buôn bán kì trân dị bảo.” Thanh An nói dối mà thần sắc vẫn bình tĩnh, tựa như thật.
“Là những thứ như nào? Nếu ngươi đưa đến cho trẫm một món mà trước nay trẫm chưa từng thấy qua, sẽ cân nhắc có gả nàng cho ngươi hay không.” Quý Ngọc Bảo nghe đến đây, thích thú mà híp mắt cười. Trong cung loài vật nào quý hiếm mà hắn chưa từng sở hữu, còn phải thấy lạ với những món hàng rẻ tiền trong nhân gian hay sao.
“Thật là trùng hợp quá. Tại đây thảo dân có mang đến một vật, mời hoàng thượng xem qua.” Thanh An từ trong vạt áo lấy ra một loại vật, hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị trước. Lúc nàng đem vật ấy ra, tức thì bàn tay nàng cũng tỏa ra một luồng ánh sáng xanh nhu hòa. Quý Ngọc Bảo nheo mắt lại, lại hướng đến tên thái giám bên cạnh bảo hắn xem thử. Tên thái giám nhanh chóng bước đến gần, nhìn vật trên tay của Thanh An, nhìn tới nhìn lui, lại sờ vào mấy cái, rốt cuộc cũng lắc đầu bó tay.
Chiêu Hòa tất nhiên cũng chẳng biết đây rốt cuộc là gì, chỉ hiếu kì nhìn Thanh An, tựa như đang trông chờ kết quả.
“Đưa đến cho ta.” Quý Ngọc Bảo tò mò, ngay lập tức tên thái giám cầm miếng ngọc trên tay Thanh An, đem đến bên hắn. Hắn cầm viên ngọc màu xanh này, được chế tác rất tinh xảo, xung quanh tỏa ra ánh sáng tựa như dạ minh châu, nhưng lại vô cùng trong trẻo. Lúc sờ vào cảm thấy mát lạnh, khoan khoái vô cùng. Đây đúng thật là một loại ngọc hắn chưa từng được thấy qua: “Nói, đây là gì?”
“Bẩm hoàng thượng, đây là Lưu Bích Châu, nghe đồn là loại ngọc chỉ xuất hiện duy nhất ở yêu giới. Cứ mỗi khi cánh cổng yêu giới mở ra, loại ngọc này loại xuất hiện. Mỗi khi chạm vào, cả người khoan khoái dễ chịu, xua tan bệnh tật.” Về điểm này thì vô cùng trúng ý của Quý Ngọc Bảo, một kẻ luôn coi trọng long thể như hắn tất nhiên không thể bỏ qua. “Thần đi rất xa, lại trải qua nhiều cố sự mới có thể đem về được.”
“Nếu nó không thần kì như ngươi nói, thì?” Quý Ngọc Bảo xoa xoa viên ngọc trên tay, nó truyền đến bên hắn một cảm giác mát lạnh, mà dường như còn có ma lực khiến hắn không nỡ buông ra.
“Đầu của thảo dân, tùy tiện chém xuống.” Thanh An cúi đầu, trên miệng nở nụ cười khinh bỉ mà không ai có thể thấy được.
“Tốt. Đến, bồi trẫm một ván cờ.” Quý Ngọc Bảo tự nhiên mà sai tên thái giám cất ngọc, tay hướng về phía đối diện, ý bảo Thanh An ngồi xuống. Quý Ngọc Bảo từ nhỏ đã thích chơi cờ, trước nay chưa từng có ai đã là đối thủ của hắn. Hắn hận không thể nào khiến cho Thanh An nhục nhã, khó lòng rước mỹ nhân về.
Thanh An không khách khí, nàng hiểu ý của tên vua này như thế nào, làm sao có thể để cho hắn được toại nguyện. Chiêu Hòa ngồi một bên, tay vô thức xiết chặt lấy áo. Tức thì, hai người nọ đã đi được hơn mười nước, tiếng cờ va vào nhau lạch cạch, cả điện dần trở nên căng thẳng.
Trên trán Quý Ngọc Bảo đổ ra mấy tầng mồ hôi lạnh, Thanh An ấy vậy mà không cho hắn một cơ hội nào để sống. Từng nước cờ nàng đánh ra lạnh lùng mà dứt khoát, ép từng quân của hắn không còn đường lui. Phải nói là từ trước đến nay vẫn chưa có một ai có thể đối xử như vậy với hắn, mà nói đúng hơn, không có một kẻ nào dám chơi cờ thắng đế vương.
“Chiếu tướng.” Thanh An đi một nước cờ cuối cùng, liền nở nụ cười. Mà Quý Ngọc Bảo ngó nghiêng xung quanh, không thể cứu vãn tình hình này được nữa, rốt cuộc thua đậm.
“Haha. Kì nghệ của ngươi thật tốt, trẫm thử qua nhiều nước, thế mà ngươi vẫn qua được.” Quý Ngọc Bảo nhìn xem đám thái giám cùng cung nữ xung quanh, mặt đen lại, nhưng vẫn giữ một giọng điệu hòa hoãn. “Tiếp, ván nữa.”
Ván thứ hai, thứ ba, cuối cùng liên tiếp năm ván, Quý Ngọc Bảo vẫn là bại trận.
Hắn tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Thanh An, đang định đứng dậy đập vỡ bàn cờ thì nghĩ lại, hành động như vậy há chẳng phải thêm mất mặt? Hắn lúc này nén giận mà cười, một điệu cười âm hiểm đến cực điểm: “Nam nhân có vẻ ngoài, lại có kì nghệ xuất chúng, thế nhưng thân thể yếu ớt thì làm sao gánh vác gia đình? Các ngươi, mau gọi Vĩnh Xuân tướng quân, lập tức đến Lưu Cổ điện. Để Thanh An công tử cùng Vĩnh Lưu tướng quân đấu kiếm, liệu có qua nổi mười chiêu?”
Chiêu Hòa vừa nghe như vậy, lập tức sắc mặt hiện lên ý cười. Chuyến này e rằng phải đắc tội thêm Vĩnh Xuân đại nhân, con người làm gì có ai qua được Thanh An. Quý Ngọc Bảo thử bằng cách này, chẳng khác nào để chuột chui vào chiếc sừng trâu.
Mà Thanh An tất nhiên là thoải mái nhận lời, trường kiếm được tên thái giám mang đến cũng được nàng tùy tiện cầm lấy. Chiêu Hòa bước đến gần Thanh An, khẽ nắm lấy tay nàng, bàn tay không còn một chút mềm mại, mà lại to cứng và thô ráp, khiến cho Chiêu Hòa có chút không quen.
“Sao vậy?” Thanh An quay sang, nhìn bàn tay người kia, liền hỏi.
“Nhẹ tay với người ta một chút.” Chiêu Hòa ghé sát bên tai Thanh An, nói giọng thì thầm. Mà một màn này đập vào mắt Quý Ngọc Bảo, lại giống như cảnh tượng một đôi phu thê đang tương thân tương ái, gai mắt vô cùng.
“Vĩnh Xuân đại nhân, mời.” Thanh An đứng giữa điện, xung quanh là các phi tần, cung nữ cùng thái giám. Bọn họ nghe đến Vĩnh Xuân tướng quân cùng ý trung nhân của Chiêu Hòa chuẩn bị một màn đánh đấm, tất cả đều hiếu kì mà chạy đến. Quý Ngọc Bảo ngồi trên ngai vàng, bốc một khối hoa quế cao lên nhâm nhi, dáng vẻ thích thú vô cùng.
Phải nói Vĩnh Xuân tướng quân chính là kì tài trong những kì tài, từ nhỏ đã luyện võ bắn cung, tài nghệ so với bất kì ai đều chỉ hơn chứ không kém. Ra chiến trường thì dũng mãnh vô song, sẵn sàng đi chinh phạt khắp nơi, lãnh thổ nhà Quý hơn phân nửa đều nhờ hắn cướp về. Là đại thần được trọng dụng nhất trong triều đình. So với Thanh An, một tên thương nhân suốt ngày đi bán ngọc tất nhiên sẽ khác xa. Việc Thanh An bị đánh đến trọng thương là điều mà Quý Ngọc Bảo mong chờ, rốt cuộc khi nãy đã bí mật bảo Vĩnh Xuân tướng quân đừng thủ hạ lưu tình, giết được cứ giết.
Vĩnh Xuân không khách khí rút kiếm ra khỏi võ, hướng đến Thanh An mà đánh tới. Hắn cao hơn Thanh An cả một cái đầu, dù cho lúc này nàng đang ở trong hình hài nam nhi. Lúc hắn vung kiếm xuống, gân xanh trên cánh tay cùng vầng trán nổi lên, trông uy dũng vô cùng. Từng đường kiếm sắc bén đều tấn công trực diện vào yếu huyệt, nếu như không may trúng phải liền có thể trọng thương. Mỗi lần hắn động, cả điện lại nghe lên tiếng vun vút, tựa như gió bị xé ra làm đôi.
Thanh An ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng đỡ từng đường kiếm của kẻ dũng mãnh đối diện, thậm chí kiếm của nàng vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ. Vĩnh Xuân cảm thấy như bị chọc tức, quát lên: “Rút kiếm ra!”
“Đắc tội.” Thanh An lúc này khóe môi lộ lên một vầng cong hoàn chỉnh, ánh mắt đầy khinh bỉ mà nhìn tên nam nhân to tướng kia. Nàng từ từ rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Vĩnh Xuân cũng không đợi chờ mà phóng lên, dồn dập từng đường kiếm như vũ bão hướng cổ nàng mà chém tớ. Thanh An vung nhẹ một đường, tránh được tất thảy những đòn tấn công quyết liệt. Lúc này, nàng đã dần trở nên mất kiên nhẫn. Ngay lập tức mũi chân chuyển động, đường kiếm chém tới đâu, Vĩnh Xuân liền ôm chỗ vết thương rỉ máu tới đó. Cuối cùng, nàng hất văng thanh kiếm của hắn ra, kề thẳng vào yết hầu.
Khắp điện nhìn xem không hề chớp mắt. Đường kiếm của Thanh An tinh xảo lại linh hoạt, mỗi một đường vung lên lại ánh lên màu bạc, tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Binh sĩ ngồi xung quanh xem cũng phải âm thầm khen tài, trình độ như thế so với bọn hắn hoàn toàn xa tới chín tầng mây.
“Ực.” Vĩnh Xuân ngước cổ lên, sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào Thanh An, nghĩ rằng chỉ cần cử động một chút thôi liền bị mũi kiếm này đâm xuyên qua. Hắn giơ hai bàn tay lên, đầu hàng.
Quý Ngọc Bảo nhìn một màn này, có ngạc nhiên, có tức giận đến cực điểm, rốt cuộc chén rượu trong tay bị hắn bốp đến vỡ nát, mảnh vỡ ghim vào tay hắn, máu chảy thành dòng, rơi lộp bộp xuống dĩa hoa quế cao.
“Hoàng thượng!” Vài tên thái giám thấy vậy, lập tức sai người đi băng bó lại. Quý Ngọc Bảo ôm lấy bàn tay bị quấn vải trắng, lúc này đã nhiễm một tầng máu tươi.
“Tốt, tốt lắm! Hiền tế tương lai của Chiêu Thục đại phu đúng là văn võ song toàn, anh tuấn tiêu sái. Trẫm, chính thức ban hôn Thanh An công tử cùng với Chiêu Hòa giai nhân.” Tưởng chừng là vui vẻ, nhưng ai ai cũng biết, trông sắc mặt của hắn lúc này chẳng khác gì đang nghẹn thành một đoàn. Mọi người trong điện dường như cũng hiểu ra điều gì đó, chỉ biết im lặng mà cúi đầu.
“Tạ chủ long ân.” Thanh An cùng Chiêu Hòa bước ra giữa điện, đồng thanh đồng thủ quỳ xuống.
“Tháng sau hôn sự sẽ được tiến hành. Thanh An công tử, ngươi chuẩn bị đi. Trẫm về Hoàng Uy điện đây.” Quý Ngọc Bảo đứng dậy, không nghĩ nhiều mà hướng thẳng đến Hoàng Uy điện, lũ thái giám vội vàng chạy theo sau: “Hoàng thượng nguôi giận! Hoàng thượng nguôi giận a...”
Quý Ngọc Bảo vừa đi, tức thì Thanh An lại hướng đến Vĩnh Xuân tướng quân, một tay đỡ hắn lên. Vĩnh Xuân hôm nay phải ôm nhục nhã, nhưng hắn vẫn là một người nghĩa khí. Hắn ôm quyền, cúi đầu với Thanh An: “Tại hạ bái phục. Xin hỏi Thanh An công tử học những công phu này từ đâu?”
“Chốn giang hồ bao la, cùng lắm chỉ là một chút tài mọn học lỏm.” Thanh An mỉm cười. “Đã đắc tội rồi, Vĩnh Xuân tướng quân.”
“Ai nha, là một tháng nữa? Sao lại gấp gáp như vậy... để ta xem xem ngày lành tháng tốt.” Chiêu Thục nghe bảo hai người thành công trở về, liền vui vẻ vuốt râu, ánh mắt cũng híp lại.
Thanh An lúc này đã trở về hình dáng như thường ngày, có điều trên người nàng vẫn mặc bộ huyền bào của nam nhân, tuy trông có hơi rộng rãi nhưng phải nói là vẫn hợp mắt. Nàng tựa lưng vào tường, sắc mặt tốt lên trông thấy, tất nhiên trên đời làm gì có chuyện nào thích thú hơn việc khi dễ đế vương đây?
Chiêu Hòa vẫn còn thơ thẩn một chút. Nàng không nghĩ rằng chỉ đến tháng sau mình sẽ bái đường thành thân, người đó lại còn là Thanh An. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tạo ra một cái hôn sự giả đổi lại một đời bình an, quả là một chuyện tốt.
Nàng không biết sau này liệu bản thân có thích một ai hay không, nhưng chí ít nàng không muốn phải bị ép gả cho một tên nam nhân xa lạ, lại còn phải giúp nhà người ta khai chi tán diệp. Nhưng nếu nàng lỡ thích một người, tất nhiên vẫn có thể danh chính ngôn thuận cùng người đó thề non hẹn biển, đến lúc đó chỉ cần nhờ Thanh An viết giấy hưu thê là được.
Nhưng... Thanh An sẽ rời đi sao?
Chiêu Hòa nhìn xem dáng vẻ thoải mái lúc này của Thanh An, nàng ta đang tận hưởng từng đợt nắng qua khung cửa sổ, trông nhàn hạ vô cùng. Lúc ánh mắt Chiêu Hòa lướt qua, Thanh An cũng đồng dạng mở hàng mi mà nhìn thẳng vào nàng.
Chiêu Hòa biết, mình là luyến tiếc người này vô cùng.
Từ nhỏ Chiêu Hòa đã trải qua những ngày tháng sống đơn độc, phụ thân không thường xuyên về nhà, mà đám nha hoàn cũng chỉ có nghĩa vụ chăm sóc nàng cho thật tốt. Suốt quãng thời gian từ khi nàng có kí ức đến bây giờ, nàng không có lấy nổi một người bạn.
Thanh An xuất hiện trong cuộc đời của nàng một cách ngẫu nhiên, một cách kì lạ vô cùng.
Nàng vẫn như thường lệ đi hái thuốc, bỗng dưng hôm ấy xuất hiện một thân bạch y nằm trên bãi cỏ. Nàng ấy không thống khổ, trên người cũng sạch sẽ không vết thương, tưởng chừng như chỉ an an tĩnh tĩnh mà nằm ngủ. Lúc Chiêu Hòa đến gần nàng ấy hơn, liền kinh ngạc không thôi.
Nàng chưa từng thấy bất kì ai đẹp qua người này. Có thể trách bản thân tầm nhìn hạn hẹp, nhưng mãi đến sau này, tiếp xúc với nhiều người hơn một chút, đúng thật là chưa một ai có thể sánh bằng Thanh An.
Tuy Thanh An có quá nhiều điều bí ẩn, nhưng nàng vẫn luôn một lòng tin tưởng người nọ. Thậm chí, còn có chút mến mộ... Thật ra sau này không thích ai cũng được, cứ lấy danh phận là nương tử của người trước mặt đã thật tốt.
Nghĩ đến đây, Chiêu Hòa ngay lập tức đỏ mặt. Lại nghĩ cái gì vậy không biết? Rõ ràng Thanh An không thuộc về nơi này, là nàng đã cuốn Thanh An vào trong những chuyện rối rắm phiền phức của riêng bản thân, bây giờ lại muốn ràng buộc người ta bên mình.
Nàng không rõ ràng cảm xúc của mình đối với Thanh An, có quyến luyến, có tiếc nuối, cũng có thất vọng. Trước nay nàng vẫn chưa từng vì một người mà có nhiều chuyển biến tâm trạng đến thế. Chiêu Hòa có chút lờ mờ đoán ra được nguyên do của những xúc cảm này, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ thầm thở dài trong lòng, làm sao mà có thể?
“Chiêu thúc, con nên thuê một phủ ở thành Tây, sau này chuyện rước dâu cũng dễ dàng.” Thanh An nghĩ đến điều gì, liền nói. Nàng nhớ ở nhân gian hôn lễ diễn ra rất rườm rà, đầy lễ nghi phức tạp. Theo như trí nhớ của nàng, yêu giới chỉ cần đánh lên một cái thông báo, khắp nơi liền sẽ biết hai vị đó song tu, bên nhau cả đời.
“À, phải phải a. Ta phải nhờ người đưa tin đến Tiểu Hoa, bảo nàng ta bí mật chuẩn bị.” Chiêu Thục đang bốc thuốc, đưa lên mũi ngửi một chút, xong rồi lại buông ra. “Thanh An, lòng đế vương ta nghĩ con hiểu rõ hơn ta, cẩn thận một chút.”
Chiêu Thục tất nhiên cũng đoán được Quý Ngọc Bảo sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, từ lúc còn làm thái tử, hắn đã độc đoán vô cùng, muốn gì đều nhất định phải lấy cho bằng được. Tuy rằng sau khi đăng cơ, tính khí đã không còn bộc lộ nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chỉ là Chiêu Thục không biết Quý Ngọc Bảo sẽ dùng loại thủ đoạn nào mà thôi. Nếu như hôn sự giả này thành công, Chiêu Thục liền không lo lắng gì nữa.
“Hòa nhi, sau này con muốn lấy ai đều được, không cần phải miễn cưỡng bản thân mình, cũng không cần bị ai ép buộc.” Chiêu Thục vuốt râu, từ tận đáy lòng mà nói. Lúc còn trẻ nhu nhược, không thể ở cạnh người mình thương, cũng chính là mẫu thân của Chiêu Hòa. Đến lúc có thể, hạnh phúc chỉ vỏn vẹn chưa được bao lâu thì người kia đã xa rời nhân thế.
Chiêu Hòa bắt gặp ánh mắt suy tư của Chiêu Thục, cuối cùng cũng hiểu ra mà không hỏi gì nữa. Nàng đứng dậy pha trà. “Phụ thân, con nhất định sẽ sống thật tốt.”
Thanh An ở bên đây không có quá nhiều biểu tình. Một ngày nào đó nàng sẽ ly khai chốn này, đoạn kí ức nhỏ nhoi ở nhân gian cùng Chiêu Hòa cũng sẽ dần chôn vùi theo thời gian. Chí ít nàng mong muốn Chiêu Hòa sẽ tìm được lang quân như ý, có một cuộc đời vô ưu vô lo, nếu có duyên thì luân hồi lại gặp nhau. Tuy rằng hai phụ tử nàng ta chỉ là con người, không có thế lực, tay lại trói gà không chặt, nhưng họ đã giúp đỡ nàng hết mức có thể, yêu quái vốn nặng nhất ân tình, cho nên Thanh An tuyệt đối không quên.
Trước khi trở về yêu giới, nàng sẽ an bày tất cả thật tốt.
“Này, Phó Sinh Luân, ngươi trúng tà hay sao a?”
“Không, ta cảm nhận được khí tức của nó.” Phó Sinh Luân nhướn mày, đứng ở nơi cao nhất cung đình để quan sát. Một vị đạo rất nhạt truyền qua mũi hắn, nhưng vẫn nhận ra đây là thứ gì.
“Là... con mãng xà sau núi?” Tên này lập tức sợ hãi, lui về sau mấy bước. Tay vô thức nắm chặt trường kiếm.
“Không, tuy giống, nhưng lại không phải.” Phó Sinh Luân mặt nhăn mày nhó, xoa cằm suy nghĩ, rốt cuộc buông một câu: “Là ta nghĩ nhiều, đừng lo lắng.”