Thành Tây từ xưa đã là nơi phong cảnh hữu tình, tao nhân mặc khách cư ngụ không ngớt, cũng được xem là nơi xa hoa bậc nhất lúc bấy giờ. Chúng sinh ở đây coi trọng thơ ca, nhưng lại quý nhất là tiền bạc. Đi đến đâu cũng là gác tía lầu son, cô nương điểm tô son phấn, công tử vận cẩm y. Nơi này là điển hình cho một thời đại thịnh thế, dân chúng không lo cơm ăn áo mặc.
Chiêu Hòa lướt ngang từng gian hàng của tiểu thương, toàn những thứ đồ sặc sỡ mà nàng chưa từng thấy qua. Trên đó đều nạm ngọc dát vàng, tinh xảo vô cùng. Ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc nàng đi đến gian hàng nhỏ, mua tạm một xâu hồ lô, cũng thuận miệng hỏi người bán: “Công tử, gần đây có Tam Bảo Tự hay không?”
“Có có! Chỉ cách một dãy nhà. Hướng bên kia.” Chàng trai trẻ này tay chân mau lẹ, điệu bộ cũng vô cùng sảng khoái, ngón tay chỉ sang dãy nhà bên kia. Chiêu Hòa nghe vậy liền gật đầu cảm tạ, để lại tiền rồi rời đi.
“Ơ, cô nương! Xiên hồ lô còn chưa lấy a...” Nam tử này thấy người kia vội vàng như vậy, cũng không gọi lại nữa. Chỉ lấy bạc bỏ vào trong túi. Thôi kệ, lát nữa gặp thì đưa lại nàng ta vậy.
Chiêu Hòa nhanh chóng lướt qua đoàn người, đi theo hướng mà tiểu thương kia vừa chỉ, rốt cuộc cũng đến được một ngôi chùa lớn, trên tấm biển khắc nét chữ vàng to tướng: “Tam Bảo Tự“.
Lúc này, đoàn người ra ra vào vào, hương khói phủ lượn lờ, trong thập phần uy nghiêm. Từ khi Chiêu Hòa bước vào đã có một vị tiểu hòa thượng để ý, thân ảnh nho nhỏ ngay lập tức chạy đến bên nàng: “Vị tỷ tỷ này, nhang ở bên này, không phải hướng đó.”
Chiêu Hòa nhìn thấy một chú tiểu hai má phúng phính liền cảm thấy đáng yêu, hận không thể xoa vài cái. Nàng lập tức nói lại: “Trước khi thắp hương, ta muốn gặp Từ Minh hoà thượng, tiểu đệ dẫn ta đến gặp vị ấy được không?”
“Không được. Vị tỷ tỷ này đến mặt cũng không cho ta thấy, hành tung khó lường, ta mới không cho tỷ đi gặp sư phụ.” Sau một hồi im lặng, rốt cuộc hắn vuốt cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn, dõng dạc nói. Chiêu Hòa nghe vậy thì chỉ biết cười, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cởi mũ xuống, gương mặt như thiên tiên dần dần hiện ra, người đến cúng dường cũng vì hành động của nàng mà ngước đầu lại nhìn, ai nấy đều một phen kinh diễm. Tiểu hòa thượng này tâm tư đơn thuần, thấy vậy liền an tâm, nhanh nhẹn dẫn nàng đến gặp sư phụ.
Mọi người tức thì đều ngơ ngẩn nhìn vào bóng lưng của nàng đang rời đi dần, thầm cảm thán: Đúng là Bồ Tát chuyển thế a!
Bước vào một gian nhà khác, tức thì mọi thứ đều khác hẳn so với huyên náo nhang khói bên ngoài. Trong đây chỉ có một tượng Phật nhỏ, một ít hoa tươi cùng trái cây. Mà phía dưới là một vị hòa thượng đang ngồi tĩnh tâm dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị tiểu hòa thượng cùng một cô nương lạ mặt. Ông có hơi nghiêm khắc quay sang vị tiểu hòa thượng nọ, giọng điệu nửa phần trách móc: “Sao con lại để người khác vào đây?”
“Từ Minh hòa thượng đừng quá tức giận, là ta nhờ tiểu đệ này dẫn vào đây.” Chưa đợi hòa thượng kia hỏi tới, nàng đã cúi người giới thiệu: “Tiểu nữ là Chiêu Hòa, từ nhỏ tu tập dưới tay của sư phụ Thích Minh Quang.”
Lúc này, Thích Từ Minh mới đánh giá cô nương trước mặt, tướng mạo xuất chúng, khí chất bất phàm. Lập tức lộ ra thần sắc tươi cười: “Thì ra là con, ta đã nghe Minh Quang sư huynh tự hào kể qua. Dạo này sư huynh thế nào rồi?”
“Sư phụ vừa viên tịch.” Lúc thốt ra những lời này, bi thương trong ánh mắt không thể nào che giấu được, bàn tay cũng vô thức nắm chặt tay áo.
“Cái gì...sao lại...” Thần sắc Thích Từ Minh lập tức trắng bệch khi nghe tin dữ, ánh mắt chứa muôn phần tiếc nuối. “Ta hiểu rồi, sư huynh cũng đã nhiều tuổi. Chiêu Hòa, hãy nén bi thương. Ta cũng có chuyện muốn nói...”
“Từ Minh sư huynh, lâu rồi không gặp!” Bỗng ở bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu, phá vỡ đi sự tĩnh lặng vốn có của nơi uy nghiêm này. Lời chưa kịp nói hết thì bị cắt ngang khiến cho Thích Từ Minh tức khắc nhíu mày lại thật chặt. Lại là hắn, sao lần này có chuyện trọng đại đều gặp phải vậy.
Chiêu Hòa có chút kinh ngạc, lập tức hướng ra phía ngoài nhìn người vừa mới đến. Chỉ thấy một thân bạch y cao lớn, trên vai còn đeo giáp, khí độ bất phàm. Người đó bước đi không hề có một tiếng động, mà gương mặt hiện lên thần sắc vui vẻ vô cùng. Hắn không chú ý đến Chiêu Hòa cùng vị tiểu hòa thượng bên đây, trực tiếp đi đến bên cạnh Thích Từ Minh mà ngồi xuống.
“Hồng Lĩnh, vẫn tiêu sái như ngày nào.” Thích Từ Minh tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn đưa lên một câu chào hỏi. “Còn nữa, bần tăng đã không còn ở Tiên Sơn, hai tiếng sư huynh e là không nhận nổi.”
Vị nam nhân tên Hồng Lĩnh này nghe vậy, cơ hồ cảm thấy bất lực, nhưng lúc này hắn đã nhận ra có người trong đây, cũng không biểu hiện ra quá nhiều biểu tình của bản thân. Hắn vừa quét ánh mắt sang nhìn Chiêu Hòa, nhìn dung mạo liền lập tức kinh ngạc, lát sau hướng Chiêu Hòa cười lớn: “Haha, ngươi thật là một cực phẩm hiếm thấy, nếu như tu tiên chẳng biết có thể lên tới bực nào. Ngươi là con gái nhà ai?”
Từ Minh hoàng thượng nghe thấy tên này lỗ mãng, liền lập tức nghiêm nghị nhắc nhở: “Hồng Lĩnh, thất lễ.”
“Tiểu nữ là Chiêu Hòa, từ nhỏ không mẹ không cha, được hoàng thượng Thích Minh Quang ở thành Đông nuôi lớn.” Chiêu Hòa cũng không quá để ý, chỉ khiêm tốn cười mà đáp.
“Ta có ngự kiếm ngang thành Đông, nghe tin Minh Quang hòa thượng viên tịch. Cô nương, sau này có dự định gì hay không? Chi bằng đến núi Tiên Sơn tu tập, tuy rằng chậm trễ một chút nhưng cũng không thành vấn đề. Ngươi có căn cơ, được thiên đạo ưu ái. Xét qua nhân tướng cũng phi thường tốt đẹp, tiền đồ vô lượng.” Hồng Lĩnh nghiêm túc nói qua. Hắn từ nhỏ đã tu hành, giờ đây thực lực có thể nói là bất khả chiến bại trong giới tu chân. Chẳng qua trước giờ vẫn chưa có một đồ đệ nào, đồng đạo thường xuyên bảo hắn tìm truyền nhân, nhưng chẳng qua bây giờ ít ai chịu khổ hạnh, tìm người có căn cơ như tìm hạt cát giữa sa mạc. Hôm nay may mắn gặp được Chiêu Hòa, liền lập tức không buông tha cho cơ hội này.
Thích Từ Minh nhìn Chiêu Hòa, thầm thở dài trong lòng. Khi Thích Minh Quang còn tạ thế, cũng bảo ông hãy dẫn nàng lên Tiên Sơn, bởi đó là nơi mà nàng nên thuộc về. Nhưng Thích Từ Minh lại muốn hỏi ý kiến của nàng trước, ai dè chưa kịp mở miệng thì Hồng Lĩnh đã xuất hiện. Phải nói là Hồng Lĩnh trước nay ít khi tự mình xuống núi, mà việc hắn ta nhận đồ đệ vẫn chưa từng có bao giờ. Nghe điệu bộ của hắn, chắc hẳn đã có quyết định trong lòng. Thích Từ Minh âm thầm thở dài, coi như số kiếp nàng ta đã định, dù cho có muốn cũng khó lòng có thể từ chối.
Chiêu Hòa ở trên núi đọc sách viết chữ, tất nhiên cũng từng nghe qua việc tu chân. Ngay cả sư phụ cũng dặn dò rằng nếu có cơ hội phải đi đến Tiên Sơn tu tập. Mà nàng trước nay một lòng nghĩ đến Phật pháp, cho rằng chúng sinh đều bình đẳng như nhau. Làm đạo sĩ chẳng phải nghĩa vụ là trảm yêu trừ ma hay sao? Rõ ràng là trái lại với mong ước của bản thân. Đang lúc định nghĩ ra một cái lý do thích hợp để từ chối, thì bên tay nàng bỗng dưng có một miếng ngọc bội xuất hiện. Ở trên khắc một chữ “Lĩnh” to tướng.
“Đừng trả lời bây giờ, ta đợi ngươi ở Tiên Sơn. Đến nơi cứ giao miếng ngọc bội này ra, lập tức có người đón tiếp. Từ Minh sư huynh, đệ có việc phải đi trước, bảo trọng.” Hồng Lĩnh ôm quyền, cúi người, rồi từ từ bước ra ngoài. Chỉ thấy hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, chớp mắt đã ngự kiếm đi xa. Mà Chiêu Hòa nhìn theo bóng lưng ấy, tâm trạng rối ren.
“Hẳn là sư huynh đã nói với con về việc này từ lâu.” Thích Từ Minh nhìn Chiêu Hòa, dừng một hồi lại nói tiếp: “Con còn điều gì băn khoăn sao?” Ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.
Chiêu Hòa có chút ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, Thích Từ Minh chăm chú lắng nghe một hồi, lại gật đầu cảm khái: “Đứa nhỏ này, con thật sự giống ta. Không giấu giếm gì, ngày trước ta cũng là một đạo sĩ ở Tiên Sơn, chém giết vô số sinh linh, rốt cuộc gần cuối đời đi sám hối nơi cửa Phật. Cũng không hẳn là phải như thế, con có thể tu chân, nhưng đừng đi vào vết xe đổ của đồng môn. Ta tin con hiểu ý.”
Chiêu Hòa ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chắp tay: “Đa tạ Từ Minh hoàng thượng, con đã hiểu. Trong lòng đã có định đoạt, e là sẽ không ở tại đây lâu.”
“Tốt, nghỉ ngơi lại đây vài ngày rồi khởi hành. Tiên Sơn tuy cũng ở thành Tây nhưng đường xá xa xôi, hãy cầm lấy vật này mà đi.” Nói đoạn, ông đứng dậy, đi vào tủ lấy ra một vật, mà lúc nhìn đến vật này, Chiêu Hòa liền kinh ngạc không thôi, vậy mà lại là một thanh bảo kiếm. “Con có căn cơ, khó tránh khỏi bị yêu ma quấy nhiễu, trước nay nương nhờ cửa Phật nên không gặp phải những cố sự quỷ dị. Dạo này con có cảm thấy kì lạ không?”
Chiêu Hòa nghe vậy, liền thành thực mà trả lời: “Lúc nghỉ ngơi thường cảm thấy cả người nặng trĩu, mở mắt dậy lại thấy những bóng dáng kì lạ trong phòng. Con cho là mình mệt mỏi nên mới như vậy.” Nói xong, cũng cầm lấy thanh kiếm mà Thích Từ Minh đưa cho, có chút bụi bặm. “Nhưng, thanh kiếm này...”
“Cầm theo nó, sẽ không có loài tà vật nào đến gần được con. Thanh kiếm này đã theo ta nhiều năm, nhưng bây giờ so với đồng nát cũng không khác nhau là mấy.” Thích Từ Minh tỏ ý không sao. “Con định khi nào khởi hành?”
“Ngày mai sẽ liền đi, con chỉ định tá túc một đêm.” Chiêu Hòa trả lời, dù sao cũng không quen thuộc, ở lại lâu cũng sẽ gây phiền toái.
“Gấp vậy sao? Được rồi...Sau khi đến chân núi Tiên Sơn, ắt hẳn sẽ biết đường mà đi tiếp. Con hãy cứ đi theo trực giác của mình, có duyên liền tới. Tối nay hãy ngủ lại cùng các vị ni cô, không có chăn ấm đệm êm, e là con phải khổ cực rồi.” Thích Từ Minh có chút áy náy.
“Từ Minh hoàng thượng đừng lo lắng, con không để ý đến những điều này.” Chiêu Hòa nhẹ nhàng cười, không mảy may quan tâm.
Sáng sớm, đã không còn quá nhiều người đến cúng dường như hôm qua, Tam Bảo Tự lại chìm trong một vẻ thanh tĩnh vốn có. Chiêu Hòa thu xếp hành lí, tạm biệt Thích Từ Minh cùng đoàn tăng lữ trong chùa, nhưng lúc vừa đội nón ra khỏi cổng đã gặp phải hung thần ác bá.
“Nghe đồn có một vị giai nhân dám đứng giữa thanh thiên bạch nhật từ chối lời cầu hôn của Vĩnh Lưu đại nhân, ngày hôm qua dân chúng đều nói là nàng đã tá túc lại ngôi chùa này. Bổn thiếu gia muốn gặp nàng một phen, xem có quả thật như lời đồn!” Trước cổng chùa, một nam tử thao thao bất tuyệt với đám thuộc hạ xung quanh. Chiêu Hòa nghe vậy liền dừng bước chân, đứng một bên quan sát.
Người người đang đi chợ nghe huyên náo cũng lập tức tụ họp lại xem chuyện vui. Chỉ thấy một bộ dáng cẩm y ngọc thực của nam nhân, tay vẫn còn cầm quạt phe phẩy, trông phong thái chẳng có một chút nào là nghiêm chỉnh. Đoàn người đi ngang qua nhìn thấy hắn đều trợn trắng mắt, ai đời còn xa lạ với tên này nữa, hắn là Hoàng Quốc Thái, là đứa con trai độc nhất của Hoàng gia - gia tộc buôn bán phấn son nổi nhất kinh thành. Mẹ là thiên kim quận chúa đương triều, được Lương thân vương xem như trân bảo. Tính tình hống hách ngang ngược đã thành thói, lần này dạo chơi thành Tây đã đem đến biết bao nhiêu sóng gió, lầm than.
“Nàng ấy đâu? Mau ra đây cho bổn thiếu gia xem nào, liệu có ưng mắt hay không.” Nói đoạn, hắn chỉ một vị tăng ni đang quét lá trước cổng, bảo rằng: “Ngươi, mau đi vào trong đem nàng ta ra đây.”
“Bần ni không biết người mà thiếu gia đang nói hiện đang ở đâu, e rằng nàng ta đã xuất hành từ sớm.” Vị tăng ni biết rõ ràng đức hạnh của tên này. Đêm đêm thường dạo chơi ở tửu lâu, đã có rất nhiều nử tử nhà lành vô cớ bị tên này bắt đi. Dường như chưa có chuyện nghịch thiên nào mà tên này chưa từng làm. Nếu so sánh toàn bộ, thì việc làm loạn trước cổng chùa đã là tội danh nhẹ nhất của hắn.
“Ngươi nói láo, ta đã ngồi ở khách điếm đối diện từ sớm. Chỉ thấy mỗi ngươi bước ra khỏi chùa, chưa từng có ai khác.” Hoàng Quốc Thái có chút tức giận, tùy ý kêu một tên thuộc hạ sang vả miệng vị tăng ni. Tên thuộc hạ nghe vậy liền lúng túng bước đến gần vị tăng ni nọ, tay vẫn còn run rẩy không dám động.
“Ngươi chết đứng rồi à, còn không mau đánh, nếu không ta sẽ cắt bổng lộc nửa năm của ngươi!” Hoàng Quốc Thái thấy tên kia lề mề, liền mất kiên nhẫn nói. Mà tên này vừa nghe đến ba chữ “cắt bổng lộc”, liền ngay lập tức giơ tay lên đánh.
“Dừng tay, người đó là ta đây.”
Lời đang nói bị cắt ngang, Hoàng Quốc Thái nhìn hướng phát ra giọng nói, cũng đưa tay ý bảo tên thuộc hả dừng lại. Chỉ thấy thân ảnh mềm mại của nữ nhân, bên hông treo thanh trường kiếm, trên đầu là chiếc mũ rộng vành, chả rõ dung nhan. Hoàng Quốc Thái thấy vậy liền cầm kiếm ra, tùy ý hất tung chiếc mũ của người nọ, khiến cho mái tóc người kia có chút rối loạn, mà dung nhan sau chiếc mũ cũng dần dần rõ ràng. Một màn này chỉ diễn ra trong tức khắc, lúc chiếc mũ kia vừa rơi xuống, Hoàng Quốc Thái liền ngây ngẩn cả người, đến cả tay cầm kiếm đang chỉa vào người kia cũng đồng dạng bất động.
Mà dân chúng xung quanh đang xem náo nhiệt, lập tức cũng “Ồ!” lên kinh ngạc. Dung nhan này, quả thật là tuyệt thế giai nhân, thế gian này có mấy ai đem ra so sánh được với nàng ta!
“Quả là mỹ nhân đúng như lời đồn! Hoàng Quốc Thái ta đây cũng phải kinh diễm một phen. Cô nương chuẩn bị hành lí là định đi đâu? Chi bằng về khách điếm cùng ta, cùng tâm tình a.” Hoàng Quốc Thái nở nụ cười gian xảo, lập tức nắm lấy bàn tay của Chiêu Hòa kéo đến bên mình, còn không ngừng vuốt ve.
Chiêu Hòa bỗng chốc cảm nhận được một nỗi kinh tởm dâng lên từ trong lòng, lập tức vung tay tránh ra, nhưng thế nào cũng chẳng thoát được người nọ. Cả hai giằng co một lúc, tên kia dùng lực đạo quá mạnh khiến cho chuỗi ngọc đeo trên tay Chiêu Hòa cũng đứt thành từng hạt, văng lên nền đá. Lần này, Chiêu Hòa thật sự tức giận rồi: “Ngươi! Mau buông ra, chuỗi của ta!”
“Loại ngọc rẻ tiền này mà nàng lại tiếc ư? Đến với ta, dạ minh châu cũng sẽ trở thành thứ tầm thường. Mẹ nó, người đâu tiếp ta bắt mỹ nhân lại.” Hoàng Quốc Thái cơ hồ có chút mệt, lập tức gọi người tới. Đám thuộc hạ cũng nhao nhao chạy lại, gọn gàng đem Chiêu Hòa bế lên vai. Mà Chiêu Hòa tức giận đến đỏ mắt, bây giờ tay nàng cũng bị trói, cơ hồ là chẳng thể cử động gì được nữa: “Thả ta ra! Hoàng Quốc Thái, ngươi làm loạn trước cổng chùa, không sợ quả báo hay sao!”
“Quả báo? Haha! Lo cho nàng trước đi kìa, ta chính là báo ứng của nàng đây.” Hoàng Quốc Thái như được nghe chuyện vui, hí hửng đáp lại.
“Hoàng Quốc Thái, ngươi đừng có mà quá đáng, trước cổng chùa mà lại có thể làm chuyện như vậy!”
“Đúng thế, đây không phải là thanh lâu, ngươi lại chẳng biết giữ mồm giữ miệng mà buông lời cợt nhả!”
“Cả một đám nam tử cao to vây bắt nữ tử chân yếu tay mềm, còn ra thể thống gì!”
Đám đông lúc này đã không nhịn được nữa, cuối cùng cũng có người đứng lên nói. Thế là lại tiếp đến người thứ hai, thứ ba, tạo thành một chuỗi âm thanh hỗn tạp. Các tiểu thương đang canh hàng quán cũng không chịu nổi mà đứng ra nói tiếp.
“Câm miệng! Từ khi nào mà chuyện của bổn thiếu gia lại để đám bần cùng ti tiện các ngươi xen mồm. Người đâu, đem từng tên ra vả miệng cho ta.” Hoàng Quốc Thái trên trán nổi gân xanh, hắn vừa sai khiến, một đám thuộc hạ liền lập tức đem từng người từng người ra xử tội, tiếng khóc than vang lên khắp chùa. Mà Thích Từ Minh đang thiền định bỗng nghe huyên náo, liền lập tức chạy ra ngoài, đập vào mắt là cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt.
“Khoan đã, đừng...” Thích Từ Minh cơ hồ muốn nổi cơn thịnh nộ, nhưng rốt cuộc nhịn lại, niệm A Di Đà Phật trong đầu, lại định đứng ra giải vây, nhưng chưa kịp nói thì có một thanh âm khác xen vào.
“Nghe bảo thành Đông có một đóa Phù Dung sống, hôm nay có duyên được gặp, quả là như lời đồn.” Từ trong đám đông bỗng vang lên một thanh âm, tức thì cả đoàn người cùng Hoàng Quốc Thái đều ngước xem chủ nhân của giọng nói. Mà Chiêu Hòa nghe thanh âm này, đồng dạng ngước đầu lên tìm kiếm, chỉ thấy một thân bạch y nử tử, hướng nàng ôn nhu mà cười. Nét dịu dàng trong mắt dường như chẳng thể che giấu. Trong khoảnh khắc ánh mắt Chiêu Hòa cùng đôi mắt nàng ta giao nhau, bỗng dưng một cỗ xúc cảm kì lạ bắt đầu dâng lên trong lòng, thống khổ đến tột cùng, đến khi nàng nhận ra điều này, đã thấy khóe mắt ướt từ lâu. Nàng mới hoảng hốt giật mình, vì sao mình lại khóc?
Hoàng Quốc Thái cảm thấy người kia không để mình vào mắt, tất nhiên là tức giận. Có điều hắn nhìn đến dung nhan kia, lập tức muốn ngộp thở. Dáng hình người nọ uyển chuyển phiêu dật tựa mây, gương mặt cũng đồng dạng duyên dáng xinh đẹp. Cả đoàn người cũng đều ngây ngẩn ra, không biết người này xuất hiện trong đám đông từ lúc nào.
Hoàng Quốc Thái liền sẽ mãi ghi nhớ ngày hôm nay, xuất hành liền gặp hai vị cô nương mỹ mạo không kém cạnh gì nhau. Nếu như nói Chiêu Hòa là sắc trung chi hiền, đoan trang phúc hậu; thì người kia là sắc trung chi thánh, mặn mà sắc sảo.
“Vị cô nương đây có phải chăng là muốn cùng vui đùa? Hoàng Quốc Thái ta không ngán nha.” Nói xong, hắn ngửa đầu cười lớn, một nụ cười ti tiện đến cực điểm.
“Từ phương xa đến thành Tây quả thật là muốn chơi đùa, nhưng không phải là cùng với loại ti tiện như ngươi.” Lúc này người nọ hướng ánh mắt sang nhìn hắn, dáng vẻ giả vờ như ngạc nhiên vô cùng, kiểu như: Ô, thì ra còn có ngươi nữa à?
Mà đám thuộc hạ nghe vậy, lập tức sợ hãi đến đồng loạt quỳ xuống. Cả đoàn người đang xem náo nhiệt cũng lập tức im lặng không dám nhúc nhích, chẳng rõ có ai cười thầm trong lòng hay không. Hoàng Quốc Thái thẹn quá hóa giận, lập tức chỉ vào nử tử nọ thách thức: “Con ả đàn bà đê tiện, ngươi là ai mà dám buông lời nhục mạ hoàng thân quốc thích, không sợ ta lôi cả nhà ngươi ra chém đầu hay sao?”
“Cả nhà ta đang mồ yên mả đẹp, thiếu gia muốn thì cứ đến gặp Diêm Vương mà xin phép.” Nàng vẫn thản nhiên đáp lại lời của hắn. Đám tiểu thương xung quanh không chịu nổi mà nhao nhao cả lên, con mẹ nó, vị cô nương này đẹp mà điên rồi!
“Các ngươi, bắt trói con ả lại.” Hoàng Quốc Thái tuy giận nhưng vẫn kéo ra một nụ cười. Phải rồi, trói con ả lại xong thì bản thân muốn hành hạ thế nào đều được, tức giận lúc này làm gì để tổn hại thân thể. Lời hắn vừa nói ra, tức thời cả đám thuộc hạ lập tức cầm dây, hùng hổ chạy lên hòng đem người nọ bắt trói, kì lạ là cả bọn cố gắng cách mấy cũng không thể chạm vào được người kia dù chỉ là tay áo. “Lũ vô dụng, ả đàn bà như vậy mà cũng không bắt được!”
Mà Chiêu Hòa vẫn đang ở trên vai tên thuộc hạ cao to kia, miệng vẫn còn bị bịt kín, nàng thu hết một màn này vào mắt. Thân thủ người kia nhanh lẹ vô cùng, chỉ một cái nhấc chân cũng có thể đánh một tên tướng lĩnh cao to bay xa, hầu như người ta chỉ thấy một đạo trắng tinh di chuyển, không hề nhìn được rõ ràng, nhanh đến xuất phàm. Trên người nàng ta đeo rất nhiều những chiếc vòng bạc, hình như còn đính thêm chuông nhỏ, lúc nàng động liền phát ra tiếng đinh đinh đang đang, dễ chịu vô cùng. Chỉ trong một khắc, đám tướng lĩnh đều nằm dưới chân nàng, mà dân chúng xung quanh thấy kịch vui liền vỗ tay tấm tắc khen tài. Hoàng Quốc Thái lúc này giận thật rồi: “Rốt cuộc ngươi là yêu nghiệt phương nào? Khôn hồn mau chịu trói!”
“Chuyện ta là ai chẳng quan trọng, nhưng trước khi trói ta, thiếu gia nên về kinh thành chịu trói trước đi. Đến khi trở về được đây, ta liền can tâm tình nguyện để ngươi trói.” Người này cứ một câu thiếu gia, hai câu thiếu gia, nhưng ngữ điệu lại chẳng có phần nào cung kính, trái lại ý tứ thập phần chế giễu, nhạo báng.
“Cái gì mà chịu trói? Ha ha, ai đời mà trói được ta? Nói cho ngươi biết, đương kim hoàng thượng còn phải nể ta mấy phần.” Hắn nghe người này nói, hệt như nghe chuyện vui, lập tức cười khẩy mà đáp lại.
“Ồ, vậy sao?” Người nọ chỉ quăng một ánh mắt đầy ý vị nhìn tên kia, làm cho hắn phải một bụng suy tư về những tội lỗi của mình mấy năm nay, chột dạ vô cùng. “Vậy để ta nói cho ngươi biết, cũng cho dân chúng thành Tây nghe rõ ràng. Lương thân vương cấu kết nghịch tặc, mưu đồ tạo phản, lại tham quan hối lộ, dân chúng lầm than. Hoàng thượng đã truyền chỉ trên kinh thành, tất cả những ai liên quan đều bị trói đem về chịu tội. Thành Tây cách kinh thành khá xa, chưa ai nghe chuyện này cũng phải.”
Lương thân vương tạo phản!
Từng câu chữ ấy như sét đánh ngang tai, khắp cái thành Tây lại trở nên ồn ào hiếm thấy. Hoàng Quốc Thái nghe vậy thì gương mặt bắt đầu trắng bệch, hắn giơ tay lên chỉ thẳng vào nử tử trước mặt mình: “Đừng có mà ngụy biện, ngoại tổ tuyệt đối không phải là người như thế!” Nhưng rồi chợt nhớ ra thêm mấy điều, đến cả ngón tay hắn chỉ cũng run run rẩy rẩy.
“Đúng rồi, Lương thân vương tạo phản thật rồi, các ngươi mau mau nhìn xem cáo thị mới dán!” Bỗng dưng một tên nam nhân hùng hổ chạy đến, chỉ vào cáo thị mới tinh mới được dán trên cột. Khắp dân chúng nháo nhào đến xem, thì ra là thật: “Ôi trời ơi, Lương thân phương tạo phản!”
“Con mẹ nó, các ngươi mau mau chạy!” Đám thuộc hạ cùng Hoàng Quốc Thái nghe đến việc này, lập tức nháo nhào chạy đi, mà tên thuộc hạ cao to đang bế Chiêu Hòa cũng ngay lập tức quẳng nàng ra, thục mạng mà bỏ chạy. Chiêu Hòa bất chợt bị ném liền sợ hãi mà nhắm mắt lại, nhưng thay vì đối diện với một cơn đau, nàng lại được nằm trong một cái ôm mềm mại.
Lúc nàng mở mắt ra, đã thấy gương mặt của bạch y nữ tử khi nãy kề cận. Chiêu Hòa nhìn vào ánh mắt của nàng ta, dường như nơi đó có ngàn vạn lời cần nói lên. Mãi đến một lúc sau, biết bản thân đã nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, liền có chút ngại ngùng, vùng vẫy đòi đi xuống. Người nọ cũng thả nàng ra, còn tiện tay cởi trói, gỡ tấm khăn đang bịt chặt miệng nàng.
Lời cảm ơn còn chưa kịp thốt đã thấy một trần kình phong nổi đến, tiếng vó ngựa cùng giáp sắt vang lên. Lúc quay sang nhìn, chỉ thấy Hoàng Quốc Thái cùng đám thuộc hạ chưa thúc ngựa chạy được bao xa đã bị quân triều đình bắt lại, nhanh gọn trói hắn về kinh thành chịu trận. Tức thì, cả dân chúng bắt đầu hò reo vui mừng, chưa có một vị quan nào bị bắt mà bọn họ lại mừng như được mùa đến vậy.
“Vị nữ tử này, hôm nay nhờ nàng ra tay tương trợ mới có thể vượt qua kiếp nạn. Ta chưa biết nên đền đáp như nào, trước xin nói một câu đa tạ.” Chiêu Hòa cúi đầu, mà người kia không đáp gì, chỉ nhìn thanh trường kiếm bên hông của nàng, ánh mắt vẫn luôn cười như vậy.
“Không sao, Chiêu Hòa nhỉ? Nhìn nàng dáng vẻ vội vàng, là đang định đi đâu?” Người nọ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi.
“Không giấu gì ngươi, ta định đi đến Tiên Sơn.” Chiêu Hòa thành thật đáp lại.
“Ra là vậy. Trùng hợp ta cũng định đi Tiên Sơn một chuyến, chúng ta tiện đường, chi bằng đi chung? Kiệu của ta rộng, đi đường xa một mình không khỏi nhàm chán.” Nữ tử này nghe vậy liền sảng khoái đáp lại.
“Nhưng...có phiền...” Chiêu Hòa có chút ngập ngừng, dẫu gì cũng là người xa lạ, như vậy hoàn toàn không tiện. Nhưng bản thân cũng chẳng nghĩ ra được một lý do thích hợp để từ chối.
“Đừng ngại, có duyên gặp nhau ắt sau này đều là bằng hữu. Huống hồ, ngắm một mỹ nhân suốt cả đường đi rõ ràng đỡ nhàm chán hơn nhìn mây nhìn lá.” Đáp lại chỉ là một lời tùy ý như vậy.
Nếu như trước mặt không phải là nữ nhân, còn tưởng rằng mình đang gặp phải một Hoàng Quốc Thái thứ hai. Chiêu Hòa không biết làm sao, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Cũng tốt, dù sao từ lúc nàng xuống núi vẫn chưa kết giao thêm vị bằng hữu nào.
Người nọ nghe vậy, lập tức búng tay một cái. Tức thì từ xa xa có một cỗ xe ngựa được kéo đến. Chiêu Hòa nhìn chiếc kiệu này, quả thật là vô cùng xa xỉ, chủ nhân cũng không phải là thường dân gì. Lát sau, thấy nàng ta bước lên kiệu, nhẹ tựa như hạc. Nếu không phải nghe tiếng đinh đinh đang đang của những chiếc trang sức bạc từ tay nàng vang lên, chẳng ai hay nàng đã lên kiệu từ lúc nào. Nàng ta quay sang, đưa hai tay ra ý muốn Chiêu Hòa nắm, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Chiêu Hòa cũng vội vàng đưa tay ra.
Chiêu Hòa thấy nử tử kia nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, tựa như sợ làm mình đau vậy. Chẳng biết có phải do nàng tự ảo giác hay không mà nàng lại thấy bàn tay kia có chút run run. Chưa kịp đợi nàng suy nghĩ thì một cỗ lực bất ngờ kéo nàng lên kiệu, hình như còn có một luồng gió nhẹ từ dưới chân đẩy lên. Thì ra nàng ta kéo mình lên kiệu, vậy mà nét mặt vẫn không chút gợn sóng, nếu là người bình thường cũng phải thở hồng hộc, kiệu này vốn đâu có thấp!
Chiêu Hòa bị kéo lên bất chợt khiến cả thân thể loạng choạng đứng không vững, vừa lên kiệu liền ngã xuống. Lại một bàn tay nhẹ nhàng vịn lấy vòng eo của nàng, mặt nàng cũng vừa vặn áp lên ngực người nọ. Khoảng cách gần đến nổi có thể nghe thấy tiếng tim đập phập phồng trong lồng ngực cùng hơi thở ấm nóng bên phía đối diện. Hình như còn có một chút bấn loạn.
Bầu không khí trở nên ngại ngùng thấy rõ. Chiêu Hòa lúc này cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng đẩy nhẹ người kia ra, nhắm mắt ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ vô cùng an tĩnh. Nhưng tiếc là đã nhắm mắt nên cũng không thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của đối phương.
“Đến Tiên Sơn.” Nàng ta lại gõ nhẹ mấy cái vào kiệu, như một ám hiệu gì đó. Chiêu Hòa bên đây lại không hề để ý, chỉ cảm thán kì lạ, kiệu này chạy bằng sức người mà lại nhanh đến dị thường, chẳng những vậy còn không thấy một chút rung lắc.
“Vị cô nương này, nãy giờ vẫn chưa được biết danh xưng.” Chiêu Hòa ngồi một lúc, mới nhớ ra vấn đề này. Nàng ta thật sự thú vị, rốt cuộc vẫn muốn quan tâm xem quý danh nàng ta là gì.
“Ta là Thanh An, nhớ cho kĩ.” Giọng điệu ngạo mạn vô cùng.
Chiêu Hòa trái lại không để ý, chỉ nhẹ nhàng cười, một cái tên rất đẹp. Nhưng Thanh An, Thanh An, cái tên này làm nàng có một chút hoài niệm. Lẽ nào nàng đã thật sự gặp qua người này hay sao?
Điều này mới thật sự làm nàng thấy buồn cười, từ nhỏ nàng đã ở trong chùa tụng kinh niệm Phật rồi. Mà nhìn người con gái này, chẳng ai có thể cảm thấy nàng yêu thích Phật pháp chỗ nào, cũng không phải là người thích vào chùa lễ Phật, huống gì là đi đến một ngôi chùa xa xôi ít người biết đến của thành Đông.
Bên trong kiệu lúc nào cũng thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, trên người ngồi cạnh lại là một cỗ mùi hương khác, cả hai vào trong không khí lại hòa hợp đến lạ. Bỗng chốc có một chút cảm giác lành lạnh truyền từ dưới chân đến, cuối cùng là lạnh đến toàn thân, khiến cho hai bên vai của Chiêu Hòa run rẩy hết cả lên. Người kia thấy vậy, cởi tấm lụa khoác bên ngoài của mình choàng lên người Chiêu Hòa. Kì diệu là tấm lụa nhìn có vẻ mỏng manh lại rất ấm áp, khiến cho cơn lạnh khi nãy hoàn toàn xua đi. Chiêu Hòa mở nhẹ mi mắt nhìn người kia, quả thật là rất quen mắt, nhưng cố gắng cách mấy cũng chẳng nhớ nổi.
“Thanh An, ngươi không lạnh sao? Ta vẫn chịu được. Mau, choàng lại lên người mình đi.” Chiêu Hòa hạ giọng xuống, thanh âm nhẹ nhàng như cánh bướm đang run, như có như không chạm khẽ vào trong lòng của Thanh An một cái. Thanh An lắc đầu, hai tay vô thức vươn ra vịn vào hai bên vai của Chiêu Hòa. “Ta đã quen với khí trời như vậy. Nàng cứ mặc vào đi. Đường còn xa, hãy nằm ngủ một chút.”
Nằm ngủ một chút.
Những lời của Thanh An cứ như có ma lực, cứ vang đi vang lại bên tai của Chiêu Hòa, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa mà nhắm mắt lại, ngả người vào Thanh An mà chìm vào giấc ngủ. Thanh An thấy vậy liền nở nụ cười, mở rèm hướng đến phu xe mà nói: “Lên.”
Đáp lại nàng là một cái nhảy bật nhẹ nhàng, chiếc kiệu vừa đi vào khu rừng sâu liền bay lên. Con ngựa bỗng dưng mọc thêm đôi cánh, nó vút lên xé toạc những tầng mây. Không khí xung quanh lại chìm vào một mảng lạnh lẽo vô cùng. Nếu người trần nhìn thấy cảnh này chắc cũng được một phen kinh diễm.
Con ngựa bay ra khỏi tầng tầng lớp lớp mây, một ngọn núi dần hiện ra. Trên núi là một phủ rộng, đèn đuốc sáng trưng, lũ chó mèo gà lợn thấy kiệu dần bay tới liền bước ra khua chiêng gõ trống. Con gà vạm vỡ nhất đứng trên tòa nhà cao, vọng lên mà gáy: “Tiểu thư về rồi!”
Kiệu dừng lại trước phủ. Thanh An nhẹ nhàng bước xuống, trên tay bế Chiêu Hòa đang ngủ say. Đám thú nháo nhào chạy lại, nhìn thấy người trên tay Thanh An thì vô cùng thích thú, đã lâu lắm rồi chúng mới được nhìn thấy con người. Một số lại vô cùng thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, sao lại đem một con người về?”
“Từ hôm nay, lúc nào cũng phải giữ hình dạng con người, chớ để nàng ta nhìn thấy. Đây là khách quý.” Thanh An không trực tiếp đáp lại câu hỏi này, chỉ nghiêm túc nhắc nhở.
Cả đám nghe vậy cũng liền không hỏi nữa, lần lượt vâng dạ rồi lại tiếp tục đi làm công việc của mình. Thanh An ôm Chiêu Hòa đến một gian phòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, lại cẩn thận cởi giày, đắp chăn.
Thanh An nhìn người đang an tĩnh nằm trên giường, vươn ngón tay ra định chạm vào gương mặt nàng ấy. Lúc sắp tiến đến gần hơn thì nàng hơi khựng lại, nghĩ ngợi đôi chút, cuối cùng liền thu tay về.
Dung nhan này vẫn không hề thay đổi.
“Cuối cùng cũng gặp lại, Chiêu Hòa.”