Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 62: Chương 62: Phòng ngự cường hãn




“Bá!!”

Truyền âm được hình thành bởi yêu thức trực tiếp truyền tới não bộ của đám thuộc hạ, lập tức năm đoàn yêu vụ trước mắt Đế Thích Thiên kịch liệt quay cuồng một chút rồi sau đó đều hướng cơ thể bọn họ thu liễm lại. Yêu vụ tiêu tán, năm thân ảnh hiện ra rõ ràng, trong đó Xích Hỏa rõ ràng là có thu hoạch lớn nhất. Đôi mắt hắn vừa mở, một đạo xích quang nồng đậm xuất hiện trong mắt.

“Quả nhiên thiên phú bất phàm, không ngờ lại có thể tiến ngay vào giữa tầng thứ hai, xem ra không bao lâu sau Xích Hỏa có thể phá quan tạp, đả thông kinh mạch toàn thân.” Trong mắt Đế Thích Thiên phụt ra tinh quang sáng ngời. Hắn nhận ngay ra được Xích Hỏa đã đem kinh mạch trong thân thể đả thông được hai đạo, chính là kinh mạch thẳng từ đầu tới đuôi và kinh mạch ở hai chân trước. Chỉ cần đả thông được kinh mạch ở hai chân sau là hắn có thể vận chuyển yêu lực ở toàn thân rồi.

Hắn nhìn Đế Thích Thiên kèm theo một hơi thở nóng cháy, mang theo lực lượng của hỏa thuộc tính, hoàn toàn tương xứng với màu sắc của cơ thể hắn.

Xích Hỏa có tiến bộ vượt bậc như vậy nhưng Đế Thích Thiên cũng không quá mức kinh ngạc. Dù sao trước đó lực lượng trong cơ thể Xích Hỏa đã được tích góp rất nhiều, bây giờ chỉ là cơ hội bùng phát ra, nhưng sau khi tiến vào tầng thứ ba thì tốc độ sẽ bị chậm lại.

“Đại vương, thuộc hạ đã cảm nhận được yêu lực.”

Xích Hỏa tràn ngập cảm kích nhìn về Đế Thích Thiên. Hắn có thể cảm nhận được thực lực của mình ít nhất gia tăng gấp đôi nên có lẽ từ thời điểm này trở đi, sự trung thành của hắn không gì có khả năng lay chuyển nữa.

“Đúng vậy, Đại vương, ta cũng đã phá được cửa ải thứ nhất, cảm giác được thực lực của mình tăng lên rất nhiều. Dường như khí lực cả cơ thể lúc này vô cùng dào dạt, không sao dùng hết được.” Bạch Tố Tố sùng kính nói. Hiện tại bọn chúng có thể cảm nhận và chế trụ được yêu lực của mình, điều này thật sự quá kỳ diệu, khiến cho cả bọn nhất thời có một khoái cảm về sự cường đại.

Mấy thuộc hạ của hắn đều vui sướng không thôi, nhìn về phía Đế Thích Thiên, cũng giống như Xích Hỏa, lúc này trong mắt bọn hắn ngoài sự tôn thờ tuyệt đối ra thì không còn điều gì khác. Hiện tại Đế Thích Thiên dạy cho bọn họ cách làm bản thân cường đại hơn, điều này khác nào một lần nữa bọn họ được sinh ra.

“Các ngươi sinh ra đã là linh thú có linh tính, tư chất vốn cao hơn dã thú bình thường. Ta dạy cho các ngươi bí pháp tu yêu, chỉ cần kiên trì bền bỉ, mỗi ngày đều tu luyện, chắc chắn các ngươi sẽ không ngừng mạnh lên. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.” Cảm nhận được tình cảm của bọn Xích Hỏa, Đế Thích Thiên biết rằng năm vị thủ lĩnh này rốt cục cũng hoàn toàn thần phục mình.

Sau này bọn họ cũng sẽ khó mà sinh lòng phản bội được.

Động vật vốn không giống con người, một khi đã thật sự quy thuận, thì cả đời sẽ theo chủ, hiếm khi nảy sinh ra ý nghĩ phản bội. Ở mặt này, động vật so với con người quý giá hơn nhiều.

“Chuyện này để sau hãy nói. Hiện tại các ngươi hãy trở lại tộc đàn của mình, nhất là phải phái tộc nhân cường tráng thủ hộ trước thông đạo đi vào sơn cốc, ta có cảm giác đêm nay sẽ có sự tình phát sinh.” Đế Thích Thiên ánh mắt ngưng trọng đem cảm giác của bản thân nói ra, còn lập tức an bài người tới thủ hộ trước sơn động.

Không biết vì sao cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt trong hắn.

“Các ngươi cũng đều tự mình cảnh giác một chút, nhớ đi tuần tra trong cốc.”

“Vâng, đại vương!”

Bọn Xích Hỏa cung kính đáp lại Đế Thích Thiên sau đó cùng ly khai sơn động, lập tức an bài thủ hạ đi tuần tra. Tại cửa sơn động cũng sai mấy tộc nhân mạnh nhất đứng gác. Không khí trong sơn cốc nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương.

“Tư tư!!”

Ở bên kia thông đạo, vô số chuột lớn nhỏ, cứ con này vì mệt quá mà nằm thẳng cẳng thì lại có con khác xông tới, dùng móng vuốt sắc bén mà bào đá. Chuột vốn là vua đào thành, đám chuột này còn được tắm rửa qua thần quang nên tinh thần còn phấn chấn hơn gấp bội, con nào con nấy như được uống thuốc kích thích (thuốc lắc), điên cuồng hướng thạch bích mà bào đá khiến cho bụi bay khắp nơi trong không khí.

Trong nháy mắt, thạch bích nhắn thín đã bị bào hõm vào như một cái hố lớn. Không bao lâu thời gian nữa có lẽ thạch bích sẽ bị chúng bào thủng. Ở mặt sau thạch bích này chính là thông đạo đi vào trong Vạn Yêu cốc.

“Mau lên, mau đục thủng núi này cho ta. Ai có thể đào thủng được ta sẽ thưởng cho mười lần tắm rửa dưới thần quang.” Thử Tu cả người run lên, đứng ở giữa đàn chuột, thân hình to béo như một con lợn vô cùng nổi bật, không ngừng tru tréo, thúc giục.

“Xèo xèo!”

Vừa nghe có thể tắm rửa thần quang, nhóm chuột đang đào móc ánh mắt lập tức xuất hiện quang mang mãnh liệt, tốc độ đột nhiên nhanh hơn hẳn. Bụi đá càng bay mù mịt trong không gian khiến cho nhiều con chuột toàn thân màu vàng đã biến thành chuột bạch.

“Phanh!!”

Ngay sau đó, một tiếng vang ầm ầm truyền tới, thạch bích đã bị đục thủng, một cái động khẩu xuất hiện trước mắt.

“Mau. Mau phá thạch bích cho ta.” Thử Tu vừa thấy cửa thông đạo đã khẳng định bọn hắc hổ khi trước đã từng theo thông đạo này bỏ đi, cứ đi vào nhất định sẽ tìm ra tung tích.

“Răng rắc, răng rắc!!”

Một tiếng vang thanh thúy truyền tới, động khẩu nhỏ càng ngày càng bị nới rộng ra. Chỉ một loáng sau, một lối vào lớn bằng chính cửa thông đạo mà khi trước Đế Thích Thiên đã lấp lại lại hiện ra.

“Chúng bay, mau tiến vào, tìm hắc hổ cho ta.”

Thử vương đứng dậy quát to một tiếng, ngay lập tức cả trăm vạn con chuột như thủy triều nước lũ chen chúc hướng vào trong thông đạo mà đi. Đám chuột này sau khi tắm qua thần quang thì đều có màu đất nên lúc này nhìn rất giống nước lũ của sông Hoàng Hà, cuồn cuộn, cuồn cuộn chảy không ngừng.

Thử vương sau đó cũng vọt vào trong thông đạo!

Trong thông đạo có rất nhiều đường nhưng số lượng chuột quá mức khổng lồ nên chúng rất nhanh tìm ra đường đi chính xác rồi lũ lượt kéo nhau đi.

“Rầm!!”

“Xèo xèo!!”

Ở phía trước cửa sơn động có mười viên hầu cao lớn, hơn trăm dã lang vạm vỡ đang đứng gác, tinh quang trong mắt không ngừng quét ra bốn phía. Xà đàn cũng xuất hiện khắp mọi chỗ trước lối vào sơn cốc. Trên cây cổ thụ bên cạnh cũng có một đám chim ưng.

Lực lượng như vậy cho dù một con kiến cũng khó lòng thoát khỏi tầm quan sát của chúng.

Đúng lúc này, trong sơn động truyền đến một tiếng vang cổ quái, thanh âm dày đặc mang theo hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến cho các tộc nhân đang canh gác cũng phải dựng hết lông lá trên người, ánh mắt nhìn về phía sơn động, thấp giọng rít gào.

“Hào!!”

“Ngao ô!!”

Đàn ưng và đàn sói cùng phát ra tiếng kêu dài, hướng vào trong cốc báo động.

“Không ổn, quả nhiên lối vào sơn cốc phát sinh biến cố.” Đế Thích Thiên vừa nghe lập tức liền biết ngay rằng cảm giác của hắn như vậy lại hoàn toàn chính xác.

“Phốc!!”

Với tốc độ nhanh nhất, Đế Thích Thiên dùng sức phóng lên cao, bay ra khỏi động, để lại trong bóng đêm một đạo tàn ảnh màu đen, hướng thông đạo mà chạy. Lúc này, bọn Xích Hỏa cũng rất nhanh từ các nơi khác tiến tới, mang theo hơn mười vạn tộc nhân khiến cho cả cốc nhất thời xuất hiện những âm thanh vang như sấm rền.

Mà lúc này, ở phía trước thông đạo đã xuất hiện rất nhiều con chuột lớn vừa theo sơn động tiến ra như nước lũ.

“Ti ti!!”

Đám xà đang canh ngoài cửa sơn động nhìn thấy đám chuột này thì ánh mắt sáng lên, ngay lập tức chồm tới.

Mà đàn ưng trên cây cũng bay lên, thỉnh thoảng lao vút xuống dùng trảo sắc bén chộp tới thân mình đám chuột tha đi.

Bầy khỉ không ngừng huy động móng vuốt, đàn sói dùng răng nanh, dùng trảo cũng xông vào đàn chuột. Chiến trường ác liệt ngay trước cửa sơn động ngay lập tức được triển khai.

“Răng rắc!!”

Nhưng lúc này, chuyện quỷ bí lại xảy ra. Thân hình của lũ chuột quá to lớn, xà nuốt vào một miếng không nổi nên phải cắn, muốn đem nọc độc trong cơ thể giết chết kẻ thù trước khi ăn thịt chúng. Khổ một nỗi, đám chuột này da lông không khác gì sắt thép, vô cùng cứng rắn, dù xà đàn có dùng hết sức để cắn nhưng vẫn không thể cắn xuyên vào da thịt chúng. Ngược lại xà đàn suýt nữa còn bị chúng làm cho tuyệt khí mà chết.

Đàn ưng có ưng trảo sắc bén, nhưng khi chộp lên người lũ chuột cũng vô pháp cắp được bọn chúng lên cao.

Phòng ngự của đàn chuột này có thể nói là quá biến thái.

Hơn nữa, đàn chuột phô thiên cái địa tràn ra như nước, viên hầu và bầy sói vừa mới phát động công kích thì đã bị bầy chuột bao vây, trong nháy mắt rỉa cho bọn chúng chỉ còn lại bộ xương.

Chỉ trong vài cái hô hấp đã có vô số tộc nhân của hầu tộc và lang tộc bị ăn thịt, ngay cả xà đàn là thiên địch của chuột cũng bị tổn thương thảm trọng. Nếu không phải chuột từ sâu trong lòng vốn sợ rắn thì có lẽ chúng cũng trở thành thức ăn cho đàn chuột biến thái này.

Đáng sợ! Đàn chuột này khiến cho người chứng kiến lông tóc dựng ngược.

Tình cảnh khủng bố này khiến cho người ta phải kinh hồn táng đởm.

“Ngao ô!!”

Đúng lúc này, một tiếng hổ gầm bá đạo vang lên trong cốc, giống như tiếng sấm từ trên cao dội xuống, oai vũ lẫm lẫm tràn ngập trong sơn cốc. Tiếng hổ gầm khiến cho đàn thử tiến công lượt đầu tiên bị chấn nhiếp, không tự chủ được bản thân, chạy tán loạn khắp nơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực.

Mặc dù lũ chuột này thân thể cường hãn nhưng lại không có khả năng phòng ngự trước âm thanh nên trong đầu vang lên những tiếng ông ông, đất trời xung quanh bỗng nhiên chao đảo theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.