Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 63: Chương 63: Tầm nhìn hạn hẹp




Tiếng gầm này cũng không có sử dụng hổ khiếu âm ba công, nhưng chỉ bằng tiếng gầm đơn thuần cũng khiến cho sinh linh xung quanh mất đi toàn bộ ý chí. Nhưng đám chuột này cũng không giống chuột bình thường, giếng gầm chỉ có thể làm chúng choáng váng trong phút chốc chứ không giết được chúng.

“Chi!!”

Một tiếng kêu phát ra ngay sau tiếng hổ gầm, tiếng kêu vô cùng bén nhọn, cao vút, chói tai và rất khó nghe.

Phía trước sơn động, có đến trăm vạn thử binh đang đứng, sau đó một con chuột cực lớn mang theo khí thế cao ngạo đi ra, đứng giữa đàn chuột, đôi mắt nhỏ nhìn về phía trước lộ ra hung quang sắc bén. Đàn chuột vốn bị tiếng hổ gầm dọa cho sợ chạy tán loạn, vậy mà vừa thấy con chuột to lớn này đi ra, tất cả như được chấn hưng tinh thần hoàn toàn.

Bộ dáng của chúng lúc này như đã tìm được chỗ dựa chắc chắn vậy.

“Bang bang phanh!!”

Mặt thử vương hiện lên sự rung động sâu sắc khi nhìn thấy một hắc hổ cực lớn từng bước tiêu sái đi đến, chữ Vương trên trán hắn không ngừng nhảy múa, khí phách của bách thú chi vương không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Phía sau hắc hổ có năm linh thú, cuối cùng là vô số tộc đàn khác.

“Con chuột thật lớn a, xem ra chính là thử vương rồi.”

Đế Thích Thiên ánh mắt lạnh như băng, ngay từ đầu đã dồn sự chú ý lên mình thử vương. Chuột, quá nhiều chuột, dù cho tâm chí có cứng cỏi tới đâu mà nhìn thấy chuột nhiều như nước lũ cũng không khỏi cảm thấy chấn kinh. Đế Thích Thiên từ lúc được sinh ra, cộng cả kiếp trước làm người cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng chuột quá nhiều như thế này.

Từ xưa đã ghi lại, trong các nạn thì nạn chuột là vô cùng đáng sợ.

Hắn lập tức minh bạch, nguyên lai gần đây đi theo sau giám thị mình chính là lũ chuột này.B Bọn chúng đào đất ở phía dưới, yêu thức của Đế Thích Thiên hiển nhiên là chưa đủ khả năng để thăm dò tới. Ở Nam Man sơn mạch này đúng là không thể nơi lỏng cảnh giác một phút giây nào. Ngay cả chuột cũng có số lượng kinh

khủng thế này.

“Theo ta tới đây, theo dõi ta, chính là thuộc hạ của ngươi sao?” Đế Thích Thiên hỏi, trong ngữ điệu mang theo vô tận sát khí. Cứ nghĩ lại chuyện mình bị theo dõi trong lòng hắn lại như phát hỏa. Thực lực của thử vương này hắn nhìn không ra, chỉ có thể ẩn ẩn cảm nhận, tuyệt đối là tinh quái đỉnh phong. Thử vương thực lực cường đại như vậy, ngay từ đầu xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên là không có ý đồ gì tốt.

“Xèo xèo!!” Thử Tu kêu lên hai tiếng, nhìn Đế Thích Thiên, trong mắt tràn ngập tinh quang, nói tiếp: “Đại lão hổ, ngươi trên người thịt rất nhiều, nhất định là vô cùng thơm ngon, rất vừa với khẩu vị của ta.” Thử vương nhìn thấy bách thú chi vương thì không hề e ngại, ngược lại còn nói muốn ăn thịt đối phương, quả nhiên là gan to bằng trời.

Nhưng dù sao hắn cũng có năng lực để mà kiêu ngạo như thế. Dưới thân hắn có trăm vạn thử binh, lại đã được tắm qua thần quang, da thịt thành sắt thép, lực lượng cường đại, nếu hiện tại chém giết hắn cũng tự tin. Kẻ này chết, kẻ sau xông vào, dù cho có là cường đại linh thú cũng sẽ bị thử triều nuốt sống. Thực lực như thế làm sao hắn lại không tự tin cho được.

“Ngươi muốn ăn thịt ta?”

Đế Thích Thiên nghe được câu này, trong mắt nhất thời lửa giận bừng lên. Trước thì theo dõi, sau vừa mở miệng đã nói muốn ăn thịt mình, hỏi làm sao hắn không tức đến xịt khói lỗ tai cho được.

Tính cách của Đế Thích Thiên vốn vô cùng lãnh khốc, sát phạt quyết đoán, cho dù là giết người, ăn thịt người hắn đều không ngán. Hắn hiểu được thân phận của mình hiện tại, chẳng lẽ muốn nói ăn là ăn được sao? Oai nghiêm của hắn làm sao có thể để cho mình bị đùa bỡn như thế được.

Kiếp này đã là yêu, mang hình hài của yêu, nếu chỉ vì kiếp trước là người mà có thể nhẫn nhịn để cho nhân loại vây bắt, cho người tu tiên đuổi giết thì bản thân hắn không làm được, điều đó chỉ là giả nhân giả nghĩa, dối trá mà thôi. Người muốn giết hắn, hắn có năng lức chắc chắn sẽ không tha. Người tu tiên muốn giết hắn, hắn cũng sẵn sàng đối chọi. Người muốn ăn thịt hắn, sao hắn lại không dám ăn thịt người?

Bầu trời là của Chim Ưng, mặt nước là của cá, không ai xâm phạm lãnh thổ của ai.

Biết tình cảnh của yêu tộc nên Đế Thích Thiên với linh thú có linh tính, chỉ cần không có thâm cừu đại hận gì, nếu có thể thu phục thì hắn đều dùng thái độ ôn hòa để thu phục, gia tăng lực lượng của chính mình, chưa từng chủ động đi giết đối phương. Hắn không muốn thấy tình cảnh yêu tộc tự giết lẫn nhau, mặc kệ ai thắng ai thua, tổn thương đều sẽ là thực lực của chính yêu tộc.

Nhưng nếu muốn lấn lên đầu hắn, bắt hắn phục tùng thì hắn cũng không ngại diệt sát.

“Xèo xèo!” Thử vương trong mắt lộ ra sự tham lam: “Ăn thịt của ngươi bổn vương có thể trở thành yêu thú, có thể trở nên cường đại hơn.” Nói xong, hắn quát: “Chúng bay, giết, đem toàn bộ những kẻ trong cốc này giết hết cho ta. Giết càng nhiều khi về bổn đại vương sẽ cho tắm rửa thần quang.”

Thử Tu vừa ra lệnh một tiếng, nhất thời đàn chuột con nào con nấy mắt lóe ra hung quang, phát ra những tiếng kêu kích động rồi đối với đàn thú đối diện điên cuồng xông tới khiến cho sơn cốc như đang bị một trận nước lũ đầy phù sa màu vàng tràn vào.

“Hào!!”

Xích Hỏa hai mắt đỏ bừng, xông tới nói: “Đại vương, bọn tiểu lâu la này cứ để Xích Hỏa giải quyết dùm người.” Nói xong hắn đứng chắn trước mặt Đế Thích Thiên, mạnh mẽ phun ra hỏa trụ quét tới đang chuột đang xông tới.

Hỏa trụ như hai hỏa xà, dưới sự khống chế của Xích Hỏa điên cuồng quét về phía đám chuột, lực lượng kinh người bên trong hỏa trụ bạo phát, hỏa diễm bá đạo có chứa cả yêu lực hiện tại càng được hắn khống chế linh hoạt hơn. Uy lực của hỏa trụ vô cùng cường đại, đám chuột trước mặt dù đã được tắm qua thần quang, da thịt cứng như sắt thép cũng khó mà chống chọi được.

Hào quang trên thân lũ chuột lóe lên vài lần rồi tắt hẳn, không có thần quang chống đỡ hỏa diễm nên đám chuột nhanh chóng bị bong da tróc thịt, đương trường chết cháy (mùi thịt nướng thơm nức tỏa ra khắp sơn cốc :U)

“Ngao ô!”

Bọn Bái Nguyệt cũng bắt đầu hành động. Bái Nguyệt tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén có lực công kích rất lớn không ngừng tả xung hữu đột trong đàn chuột, đem chúng chia nhỏ ra thành từng nhóm. Lúc này bọn họ cũng đã có thêm chút kiến thức về phòng ngự cường hãn của đám chuột này.

Móng vuốt chạm vào da thịt không ngờ lại có cảm giác bị một lực lượng kỳ dị cản lại, đâm vào phải dụng toàn lực mà cũng cảm thấy gian nan.

Ưng Không mang theo đàn ưng, dựa vào ưu thế trên không của mình để quắp lũ chuột lên cao, dùng mỏ mổ vào mắt chúng, thậm chí thả chúng từ trên cao xuống cho tan xương nát thịt.

Bạch Tố Tố trực tiếp mở rộng cái miệng, một hơi hít vào cũng nuốt được mấy trăm con chuột. Hoàng quang trên người đám chuột nhanh chóng bị ăn mòn, xà khắc chuột quả nhiên như trong truyền thuyết. (DG: cô ả này ăn lắm thế mà không béo nhỉ o.O)

Công kích của bọn họ lợi hại, nhưng đàn chuột còn đáng sợ hơn. Mười con chuột có thể không đáng sợ, nhưng ngàn vạn con cùng đánh tới thì vô cùng kinh khủng. Trong cốc, vô số tộc nhân của bốn tộc đàn đi theo Đế Thích Thiên đã bị chúng phân thây xẻ thịt, chỉ để lại xương trắng khắp nơi.

Cuộc chiến ngay từ đầu đã vô cùng gay cấn.

Nhưng đám chuột này đều tránh xa vị trí mà Đế Thích Thiên đang đứng, bởi trong nội tâm vẫn chưa gạt được sự sợ gãi bị gây ra bởi một tiếng gầm khi trước.

Đế Thích Thiên ánh mắt lạnh như băng nhìn quét một vòng. Chứng kiến các tộc nhân dưới sự dẫn dắt của bọn Xích Hỏa đều đang không ngừng chiến đấu, tổn thất càng lúc càng nhiều nhưng kết cục thắng bại cũng chưa phân. Hắn chứng kiến tình cảnh này nhưng cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.

Mọi thứ cần phải trải qua đấu tranh sinh tồn mới có thể quyết định được tồn vong, cái này chính là pháp tắc của rừng núi. Nếu muốn mạnh mẽ thì phải chiến đấu không ngừng, phải đi tới cuối cùng mới có tư cách để tồn tại. Quy tắc đào thải, trong chiến đấu sinh tử thường sinh ra cường giả.

“Ngao ô!!”

Hơn nữa đối thủ của hắn là Thử Tu. Nhìn thử vương lúc trước hùng hồn tuyên bố muốn ăn thịt mình, máu trong người lại sôi lên, hắn quyết tâm phải giết cho bằng được kẻ to gan này. Trong miệng phát ra một tiếng gầm rồi thân thể nhảy lên, hổ trảo lóe ra quang mang tối đen, không khí cũng theo đó phát ra những tiếng “xuy xuy” như bị xé rách vậy.

Thử vương nhìn đến, đôi mắt nhỏ mở to nhưng vẫn lộ ra thần thái vô cùng trào phúng, quyết tâm không tránh, thân hình khẽ run lên một chút, hào quang trên người bạo phát ra, bao lấy toàn thân hắn.

“Ông!!”

Hổ trảo vừa tiếp xúc lên người thử vương liền bị quang mang kia ngăn cản, nhất thời vang lên một thanh âm thanh thúy. Một trảo này vô cùng uy lực, vậy mà Đế Thích Thiên có cảm giác như vừa đánh lên tinh thiết cứng rắn. Lực lượng phòng ngự này so với đám chuột chỉ tắm rửa thần quang một lần kia thì cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Xèo xèo!!”

Đồng thời, hai móng vuốt của thử vương rất nhanh hướng tới bụng của Đế Thích Thiên. Mặc dù có chút bất ngờ về phòng ngự kinh khủng của thử vương nhưng không vì thế mà khiếp sợ, cũng không mất bình tĩnh. Lỗ chân lông nháy mắt mở ra, hắc khí từ trong đó phun trào, hình thành một đám hắc vụ đen kịt. Cùng lúc đó, hắn nghiêng người sang một bên tránh đi công kích của thử vương.

“Xèo xèo!!”

Thử vương trong nháy mắt hiện lên vẻ đắc ý, như kiểu chỉ chờ có thế, hai mắt chợt lóe ra hai luồng tinh quang dài chừng hai tấc, giống như kim châm sắc nhọn điên cuồng lao về phía Đế Thích Thiên, đâm thủng hắc vụ bao phủ bên ngoài, lập tức xuyên vào cơ thể hắn.

“Ngao ô!!”

Đế Thích Thiên và thử vương nhanh chóng tách ra, đứng cách nhau ba thước. Chỉ thấy trên người hắn xuất hiện hai vết thương lớn bằng ngón chân cái, máu tươi từ miệng vết thương phun trào ra.

Tầm nhìn hạn hẹp!

Trong nhân loại có một câu như vậy để chê cười những kẻ ếch ngồi đáy giếng. Cho tới nay, Đế Thích Thiên vẫn chỉ nghĩ đó là một câu thành ngữ, nhưng hiện tại không ngờ còn là tên của môt thiên phú năng lực. Hắn không nghĩ thử vương lại có chiêu thức đáng sợ như vậy.

Một con chuột bình thường tự nhiên là không có khả năng đó, nhưng thử vương lại không giống vậy. Hắn thường xuyên đắm chìm trong hào quang của hạt châu thần bí kia, dần dần hình thành một thiên phú năng lực, đó là hai mắt có thể bắn ra hai luồng tinh quang dài hai tấc, có lực công kích vô cùng kinh khủng.

Đế Thích Thiên không ngừng rèn luyện thân thể bằng yêu lực, lại có yêu khí bảo hộ mà cũng không có khả năng tránh được một chiêu này. Quá cường đại!

“Xèo xèo! Hắc hổ, bổn vương đã nói rồi, ta muốn ăn thịt ngươi thì nhất định phải ăn thịt ngươi.” Thử vương nhìn về phía Đế Thích Thiên vô cùng đắc ý.

“Sưu!”

Thử vương thân thể nhoáng lên một cái, sau người hiện ra vô số tàn ảnh, vung móng vuốt lại tấn công Đế Thích Thiên.

“Yêu vụ nhận!”

Bên ngoài thân thể Đế Thích Thiên, yêu khí bắt đầu quay cuồng, “thương, thương, thương”, trong chớp mắt, mười thanh quang nhận được ngưng tụ lại, xoay tròn quanh thân thể hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.