Ân Bích Việt nói xong lời nói này, Phật điện huy hoàng lại như có mây đen áp trên đầu.
Sắc mặt chúng tăng âm trầm như mực, hận không thể trừ khử hai tên ma đầu không biết kính sợ này ngay lập tức.
Tịnh Hải lạnh giọng nói, “Đã như vậy thì đừng trách bần tăng không khách khí…”
Bối phận của ông ta cực kỳ cao, từ khi bước vào Đại Thừa cảnh vào 600 năm trước, chưa có người nào làm trái ý ông ta. Hôm nay nhọc lòng khuyên bảo Ân Bích Việt đã là dùng sự kiên trì cực lớn rồi, nhưng người trước mắt lại u mê không tỉnh, ông ta cũng không muốn giảng đạo nữa.
Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên trao đổi một ánh mắt, cũng chẳng kiêng dè theo ý người khác, lúc nãy hai người nhìn như là đang tranh luận một cách phẫn nộ, nhưng thật ra đã đánh giá rõ ràng tu vi mạnh yếu của từng tăng nhân.
Lúc này chẳng đợi Tịnh Hải nói dứt lời đã giành trước cơ hội tấn công!
Thân hình Ân Bích Việt bay lượn, mũi kiếm vung ngang, hướng thẳng về phía Tịnh Hải và Tịnh Vân có tu vi cao nhất!
Không ai nghĩ đến một kẻ Phá Chướng như hắn vậy mà vừa ra tay đã nhắm vào hai vị Đại Thừa cảnh.
Kiếm của hắn như sông lớn mở núi phá đá, cuồn cuộn dâng trào, tràng phan bảo cái trong Phật điện phất lên, tựa như là đá vụn và bọt nước văng tung tóe hai bên bờ sông!
Thanh thế to lớn, giống như là có một con sông xanh biếc xuất hiện trong Phật điện.
Nhưng trong mắt người Đại Thừa cảnh, đây chỉ là dòng chảy nhỏ yếu đuối, không đỡ nổi một đòn. Hai vị tăng nhân bận tâm hắn là đệ tử của Kiếm Thánh, chưa từng dùng toàn lực, nhưng đã thề là sẽ lưu người kia lại.
Giơ tay kết ấn, cái bóng màu vàng trong thoáng chốc đã phong tỏa tất cả đường đi của kiếm thế.
Cùng lúc đó, Phật môn Đại Thủ Ấn của Lạc Minh Xuyên đã ép thẳng những tăng nhân và các chấp sự có tu vi thấp nhất.
Được kim quang trong Phật điện duy trì, công pháp Phật môn càng được thi triển với uy thế mạnh hơn. Y mới vừa đối chưởng cùng Tịnh Vân nhưng không rơi xuống thế hạ phong, lúc này bỗng nhiên xuất chưởng, thoáng chốc trong vòng vây đã xuất hiện một lỗ hổng.
Nhưng kiếm thế của Ân Bích Việt chỉ chút nữa đã đánh trúng Phật Ấn của hai vị Đại Thừa cảnh, ai ngờ một đòn này không trúng, thân hình hắn lại nhanh chóng lao về phía sau!
Lạc Minh Xuyên chậm hơn hắn một bước, chặn ở phía sau hắn, một tay đối chưởng Phật Ấn với Tịnh Hải và Tịnh Vân, một tay mang theo gió đẩy về phía Ân Bích Việt.
Hai người gần như cùng lúc phi thân thoát ra từ lỗ hổng đó!
Lao ra ngoài Phật điện, hướng thẳng về phía ngọn núi sau chùa!
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong giây lát, phối hợp ăn ý, chẳng có chút sai lầm!
Bọn họ biết nếu như thừa dịp đối phương chưa sẵn sàng, đột nhiên gây loạn thì còn có một chút hi vọng thoát khỏi vòng vây. Ngược lại nếu kéo dài càng lâu, bởi vì sự chênh lệch cảnh giới, tình thế sẽ càng bất lợi.
Cho nên một kiếm ‘Giang lai giang khứ thủy oanh hồi’ Ân Bích Việt, nhìn như to lớn, nhưng thật ra ngay từ đầu đã chẳng có ý giao thủ với Tịnh Vân.
Sông lớn tuôn trào quyết chí tiến lên, lúc nên rẽ thì rẽ, lúc nên ngoặt thì ngoặt.
Không chút do dự, tự nhiên trôi chảy!
Nhưng hắn không nghĩ tới, lúc Phật Ấn của Tịnh Vân và Tịnh Hải đuổi theo, Lạc Minh Xuyên không hề đối chưởng toàn lực, mà là phất tay áo làm lực, đẩy hắn ra điện trước tiên. Gánh tất cả công kích vào thân.
Hai người không ngừng một phút giây nào bay qua những mái nhà Phật điện trùng trùng, chân nguyên vận chuyển tới mức lớn nhất, gần như muốn căng nứt kinh mạch, chỉ trong một giây đã đi xa mười trượng.
Bởi vì nơi cửa chùa chắc chắn sẽ có tăng nhân mai phục tầng tầng, càng đừng nói đến trong chùa là mắt trận của Đại Trận Kim Quang, là nơi khó đột phá nhất. Lúc này chỉ có thể binh hành hiểm chiêu, chạy về phía núi sau chùa. (Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế. – bachhoacac.)
Thân pháp của bọn họ cực nhanh, nhưng uy thế của Đại Thừa cảnh tới còn nhanh hơn.
Tịnh Hải chỉ hơi suy nghĩ một chút, đã biến mất khỏi Phật điện, ngăn chặn đường đi của hai người.
Mà Tịnh Vân theo sát phía sau, ngăn lại đường lui của bọn họ.
Chênh lệch cảnh giới thế này, đủ để khiến người tuyệt vọng.
Càng không nói đến hàng trăm hàng ngàn tăng nhân áo xám vọt tới như thủy triều từ bốn phương tám hướng. Bọn họ đang bay trên mái nhà, những tăng nhân cũng không bay theo, chỉ đi nhanh trên đất.
Thế nhưng những tăng nhân này bắt đầu niệm tụng kinh phật, âm thanh trầm thấp mà chỉnh tề, tập trung lại một nơi, liền sinh ra sức mạnh cuồn cuộn.
Trong tiếng niệm kinh Phật vang vọng như nước, toàn bộ Hưng Thiện tự bị một vòng ánh sáng vàng cao tận trời vây quanh.
‘Đại Trận Phật Ấn Kim Quang’ cứ như vậy mà mở ra, lời niệm kinh không ngừng, đại trận bất diệt.
Sắc mặt Tịnh Hải trầm tĩnh mà hờ hững, một tay lần phật châu, một tay nắm thiền trượng màu vàng, bất động như núi.
Dừng bên cạnh hai người, thiền trượng bỗng nhiên chấn động, bốn cái vòng trên thiền trượng đánh vào nhau, âm thanh như chuông như linh, truyền ra xa, đinh tai nhức óc. (Chuông là cái chuông to người ta gõ vào để báo giờ, còn cái linh là cái chuông nhỏ có tay cầm để lắc.)
Thiền trượng vốn là cây gậy được sử dụng để chống ngủ gật lúc tọa thiền dành cho các tăng nhân mệt mỏi lúc niệm kinh, mang vẻ trang nghiêm và uy thế lớn nhất trong Phật môn. Mà thiền trượng của Tịnh Hải danh tác ‘Trượng Đại Từ Bi’, là tuyệt học suốt cuộc đời của ông ta, lúc này lại triển khai toàn lực, ngói vàng trên mái nhà đề bị kình khí hất văng ra.
Lạc Minh Xuyên không lùi mà tiến, tốc độ vẫn không giảm chút nào. Kiếm Trầm Chu dựng thẳng trước người, tựa như một cây thiền trượng nặng ngàn cân, bất động như núi!
“Keng —— “
Trượng Đại Từ Bi đối đầu với trường kiếm, âm thanh chấn động, vô số mảnh ngói vàng bay trong không trung đều nát thành mảnh nhỏ.
Một tia máu tràn ra từ khóe miệng Lạc Minh Xuyên, thế nhưng dưới chân chẳng hề lui.
Tịnh Hải nhìn đồng tử đen kịt như mực của y, còn có ‘Trượng Đại Từ Bi’ y hệt ông ta, lạnh lùng nói, “Quả nhiên là ma đầu…”
Cùng lúc đó, Ân Bích Việt xoay người lại đối mặt Tịnh Vân phía sau, vô số luồng sáng chói mắt trào ra từ thân kiếm của hắn!
Che lại tầng tầng kim quang, như có một mặt trời sáng ngời xuất hiện trong chùa.
Không chút do dự, lúc này hắn vừa ra tay, chính là một kiếm mạnh nhất.
Thanh Thiên Bạch Nhật Kiếm của Kiếm Thánh!
Ỷ Hồ kiếm tựa như là hoàn toàn cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, phẫn nộ mà dứt khoát, tiếng kiếm rít thê lương chói tai, đâm xuyên tiếng niệm kinh thật lớn, thẳng tận mây trời!
Chiêu kiếm này thậm chí càng đúng nghĩa, có uy thế lớn hơn so với lúc hắn thi triển ở Trọng Minh sơn.
Hai tay Tịnh Vân chắp tay trước ngực, cúi mi rũ mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, bắt đầu niệm kinh, mà da dẻ lộ ra ở bên ngoài của ông ta vậy mà nổi lên màu vàng nhạt.
Đợi khi mũi kiếm áp sát mặt, ông ta vẫn đứng ở nơi đó, chỉ là toàn thân như đúc từ vàng tinh khiết, rạng ngời rực rỡ. Sắc mặt thương xót mà lạnh lùng.
Tựa như một vị Phật thật.
Chính là phép thần thông của Phật môn – ‘Vô Lượng Pháp Thân’.
Kiếm mạnh nhất nhân gian đối mặt với Phật trang nghiêm trên trời cao.
Tiếng rít thê lương im bặt, như đá chìm đáy biển, ánh sáng sáng ngời từ thân kiếm nhập vào trong hào quang bao la của Phật…
Như đã đoán trước, Ân Bích Việt không hề thất vọng, hắn biết mình không phải Kiếm Thánh, coi như học được kiếm Thanh Thiên Bạch Nhật mạnh nhất, cùng lắm cũng chỉ đạt đến hai phần nghĩa, làm sao có thể phá ‘Vô Lượng Pháp Thân’ của Đại Thừa cảnh?
Cho nên song song với lúc hắn xuất kiếm, tay trái khẽ nhúc nhích, một chuỗi phật châu làm từ gỗ đàn hương đánh thẳng vào mặt Tịnh Vân. Chính là lễ khai sơn mà cường giả của Giai Không tự đã ban cho hắn dưới Trọng Minh sơn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Ân Bích Việt đột nhiên thay đổi, bởi vì kiếm của hắn, thật sự đâm rách áo cà sa màu vàng của người nọ, lưu lại vết máu nhỏ bé trên ngự đối thủ.
Tịnh Vân hơi run.
Ông ta hóa giải kiếm thế Thanh Thiên Bạch Nhật, lại không thể ngăn mũi kiếm Ỷ Hồ.
Đây đúng là khó mà tin nổi, phản với lẽ thường, nhưng chuyện này đúng là đã xảy ra.
Không đợi động tác của ông ta hoàn thành, một chuỗi phật châu xông nhanh đến trước mặt. Ông ta nhận ra đây là pháp khí của Giai Không tự, trong lòng chần chờ, chỉ trong một cái nháy mắt, chuỗi phật châu đột nhiên nổ tung trong không trung!
Ân Bích Việt không chút do dự lùi lại, hắn biết mũi kiếm đã đi hết mức. Cùng lúc đó, Lạc Minh Xuyên và ‘Trượng Đại Từ Bi’ của Tịnh Hải không phân cao thấp, nhưng cổ tay y vừa chuyển, thân kiếm chém ngang, thân hình lui thẳng về phía sau, bay thẳng về phía núi cùng Ân Bích Việt.
Mục đích của bọn họ từ đầu đến cuối là phá vòng vây, chẳng phải là phân cao thấp với cường giả Đại Thừa cảnh.
Phật điện với đỉnh vàng sau lưng bọn họ không chịu nổi uy thế sót lại của trận đấu mà sụp đổ ầm ầm!
Tiếng tụng kinh của các tăng nhân áo xám vẫn chưa ngừng lại một chút nào.
Âm thanh càng lúc càng lớn, như có mưa to gió lớn, sấm chớp, len lỏi vào trong tai Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên, gần như muốn ép nát tâm mạch.
Tịnh Vân và Tịnh Hải không đuổi theo nữa.
Trong chùa cũng đã không còn người ngăn cản bọn họ.
Bởi vì ‘Đại Trận Phật Ấn Kim Quang’ đã hoàn toàn mở ra.
Toàn bộ Hưng Thiện tự, như bị một cái chén sắt ụp xuống!
Hai người bay nhanh một đường, không rảnh bận tâm thương thế, tùy ý để thân thể đau nhức như xương vỡ nát.
Sắc mặt Ân Bích Việt lạnh lùng, nắm chặt cán kiếm. Dòng máu thuận theo mũi kiếm chảy xuống.
Đây đương nhiên không phải máu của Tịnh Vân, ‘Vô Lượng Pháp Thân’ không thể đánh gãy kiếm của hắn, nhưng uy thế lại suýt nữa thuận theo mũi kiếm mà xông lên, đánh tan ‘Biển’ trong đầu hắn.
Hắn nhìn Lạc Minh Xuyên, thì mới phát giác người nọ đã cột kiếm Trầm Chu vào tay phải, máu tươi chảy thấm ướt đạo bào.
Bây giờ mới nhớ lại, hình như lúc đối chưởng với Tịnh Vân và Tịnh Hải trong điện, hắn có nghe thấy tiếng xương cốt vỡ nát, hóa ra khi đó, xương cổ tay của Lạc Minh Xuyên cũng đã nát.
Đây mới chỉ là vết thương có thể nhìn bằng mắt thường, không biết nội tạng và kinh mạch có bị thương nặng không.
Theo lý thuyết, hôm nay hai người có thể chiến đấu vượt cảnh giới với người mạnh nhất Hưng Thiện tự là đủ để khiến giới tu hành khiếp sợ.
Đi đến một bước này, sớm đã là bước đường cùng.
Cách rìa trận pháp càng ngày càng gần, chỉ là tới gần mà thôi, uy áp tối cao chất chứa trong đó đã đập vào mặt.
Không có ‘Bể khổ vô biên’ khắc trên cửa chùa khi vào. Giữa núi non trùng điệp xanh um, là bốn chữ ánh vàng to lớn ‘Quay đầu là bờ’ đối lại.
Ánh nắng cuối ngày đỏ như máu, khiến người nhìn mà lòng phát hoảng.
Lạc Minh Xuyên không dừng lại, chỉ hỏi hắn, “Sư đệ, bây giờ đệ vẫn tin huynh?”
Đây không phải là câu hỏi, mà là tiếp đó, chuyện y muốn làm, gần như điên cuồng.
Nếu như có thể, y ngược lại hi vọng rằng con đường bể khổ vô biên phía trước, chỉ có một mình y đi.
Nhưng Ân Bích Việt không chần chờ, “Đúng vậy.”
Cũng không phải là không quay đầu lại được, mà là không muốn quay đầu.
***********
Mây đen lấp trăng, mặt biển tối nay lại yên tịnh đen kịt khác thường.
Một cái bóng đen to lớn xé mặt biển, lặng lẽ lướt nhanh.
Mười hai cột buồm, có năm tầng, cao hơn trăm thước. Quái vật khổng lồ đi nhanh trên biển như vậy, không giống như thuyền, mà giống như đảo nhỏ trôi nổi lướt nhanh như gió.
Chỉ riêng cái mỏ neo của ‘Long Hành Bảo Thuyền’ của hoàng thất Bắc Địa đã tới hai ngàn cân (1000kg), mỗi lần xuất phát phải cần tới hai, ba trăm người. Đi hết tốc lực trong một ngày thì phải tốn sáu trăm cân tinh thạch. Tinh thạch là một loại nguồn năng lượng, bởi vì có thể được linh tu sử dụng, nên cũng được gọi là linh thạch, là một trong các đơn vị tiền tệ thông dụng của các đại lục.
Có thể nắm trong tay một mạch quặng tinh thạch cũng là biểu hiện sức mạnh của các môn phái lớn. Những tài nguyên khác của vậy.
Thương Nhai sơn có lớn thế nào, nhưng ở Tây Địa, cũng có Bão Phác tông và Giai Không tự đối lập với nó.
Nam Địa dù giàu có cỡ nào, cũng có Thanh Lộc kiếm phái và Hưng Thiện tự lấy đi một phần tài nguyên của nó.
Tương tự, ở Trung Địa, các đại thế gia phụ thuộc vào Liêm Giản tông và Lan Uyên học phủ, cũng lấy đi một phần tài nguyên to lớn.
Chỉ có hoàng thất Bắc Địa, độc chiếm toàn bộ tài nguyên Bắc Địa.
Đoàn Sùng Hiên đứng ở boong tàu tầng thứ tư, sắc mặt thản nhiên.
Gió biển chui vào tay áo bào của hắn, tầng tầng lớp lớp vạt áo bị thổi lên, sợi dây gấm bạc trên mão ngọc cũng thuận theo gió mà bay lượn.
Hắn đứng ở đầu thuyền quan sát ngoài khơi, lại như đứng trên đài cao vạn người cúng bái nhìn xuống chúng sinh.
Đây đã là ngày thứ ba trên biển, tối nay không trăng, bốn phía đều là biển rộng mênh mông, đen kịt.
Thống lĩnh đứng ở phía sau hắn khuyên nhủ, “Điện hạ, gió đêm trên biển rất lạnh…”
Đoàn Sùng Hiên không để ý đến, nhưng lại hỏi, “Vương Hi, ngươi tòng quân đã mấy năm?”
Người kia cung kính trả lời, “400 năm trước, thần thông qua sát hạch gia nhập đội kỵ binh Truy Vân, nhậm chức Hữu Quân Đô Úy dưới trướng tướng Chu Thần. Thì may mắn nhận được thánh ân của bệ hạ, được đề bạt làm Thống lĩnh cấm vệ trong ung.”
Đoàn Sùng Hiên hỏi tiếp, “Chúng ta đi đâu?”
Thống lĩnh kinh hãi đến biến sắc, không biết hắn sao lại nói lời ấy, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, “Chúng thần đương nhiên là hộ tống điện hạ hồi cung.”
Đoàn Sùng Hiên lắc lắc đầu, “Hiền vương cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt mà khiến ngươi cho rằng đã đến thời cơ tốt để làm phản?”
Ngữ khí của hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng lời vừa thốt ra trong boong thuyền, lại như sấm sét nổ vang!
Thống lĩnh trung niên ngẩng đầu lên, vẻ mặt cung kính lo sợ chậm rãi rút đi, ông đứng lên, lưng thẳng tắp.
Sắc mặt trở nên quái lạ mà bình tĩnh, nhưng không hề ra tay, “Ta rất muốn biết, điện hạ sao lại nhìn ra?”
Long Hành Bảo Thuyền là thật, cấm vệ quân cũng là thật, như vậy kẽ hở ở chỗ nào?
Nhưng vào lúc này, một tiếng phượng hót thê thảm vang lên!
Ánh lửa hừng hừng bốc lên từ đuôi tàu, thiêu đốt bóng đêm!
Sắc mặt Đoàn Sùng Hiên thay đổi.
Đó là Loan Nhị.