Ân Bích Việt còn nhớ nguyên chủ muốn giết Lạc Minh Xuyên, chính là ý của Chưởng viện tiên sinh.
‘Ngươi không thể giết hắn ta, vậy thì quên đi.’ Trước khi uống trà ngắm sao với Tiên sinh, Tiên sinh đã nói như vậy.
Lẽ nào khi đó Tiên sinh cũng đã tính tới bọn họ sẽ đến Hưng Thiện tự, vẫn còn có cơ hội giết Lạc Minh Xuyên?
Thế nhưng Chưởng viện tiên sinh chưa từng ra tay trực tiếp, tại sao những tăng nhân này lại muốn làm vậy?
Hay là nói Tịnh Hải và Chưởng Viện tiên sinh, dù nhìn thấy tương lai nhưng lại không giống nhau? Hoặc là nói, cảnh giới Tịnh Hải có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhân quả?
Những vị nhân vật to lớn này không cần phải nói dối, vậy bọn họ rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì, lại nhất trí quyết định muốn giết chết Lạc Minh Xuyên?
Nếu như Kiếm Thánh ở đây, ông ấy hẳn là người có thể nhìn xa nhất trên thế gian này, vậy Kiếm Thánh sẽ lựa chọn như thế này?
Một giây trước, ngàn vạn chữ lướt qua trong đầu Ân Bích Việt. Trộn lại thành một đống lộn xộn, khiến hắn thở không nổi.
Hắn chỉ muốn lật bàn hét to!
Các người mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng! Người đứng bên ngoài là nam! Chính! Thánh! Mẫu! Đó!
Boss phản diện lúc đầu chính là tui! Là tui đó!!
Ma tôn dù không chết, nếu như có thể chuyển thế như trong truyền thuyết! Thì đó cũng là tui!
Muốn giết thì giết tui đi!
“Mọi người đều biết, sư huynh của ta vốn thiện chí giúp người…”
Tịnh Hải lớn tiếng đánh gãy lời của hắn, “Ma tôn tái thế một khi giáng xuống nhân gian, hắn ta sẽ không còn là sư huynh của thí chủ nữa! Chỉ là một ma đầu!”
Lại thấy thần sắc Ân Bích Việt thay đổi không ngừng, ngữ khí ông ta hoà hoãn lại,
“Nghe nói lúc Ân thí chủ giao thủ với người khác trên đài ở Chiết Hoa hội còn không đành lòng hại người. Bây giờ chuyện này liên lụy đến tính mạng của muôn dân trong thiên hạ, chắc chắn thí chủ là người hiểu nghĩa lớn, biết phải lựa chọn ra sao. Tệ tự này sẽ không hại đến tính mạng của Lạc thí chủ, chỉ thỉnh thí chủ ấy lưu lại Tĩnh Tư các, trong chùa có phật quang bảo vệ, tai hoạ bất xâm, hồn phách của Ma tôn chuyển thế cũng không thể vào chùa, đủ để có thể tránh tai kiếp này. Đây đã là cách tốt nhất.” (Tệ tự là một cách xưng hô khiêm tốn)
Sau khi Ân Bích Việt nghe xong, ngơ ngẩn nhìn ván cờ.
Tịnh Hải cũng không lên tiếng khuyên nữa, trầm mặc chờ hắn nghĩ rõ ràng.
Trong thiền phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng rì rào từng trận của cây thông.
Cùng lúc đó, trong Phật điện cách thiền phòng một bức tường.
Lạc Minh Xuyên nhìn mười hai vị tăng nhân vây y ở giữa, nghe xong lời tự thuật của vị thủ tọa giảng kinh. Từ thời người nọ sinh ra, khi nào giác ngộ tu hành, nói đến cả việc người nọ đã từng trải qua, từng tu luyện các loại công pháp nào.
Cuối cùng kể đến Ma tôn.
“Tệ tự không có ý thương tổn tính mạng của thí chủ, kính xin thí chủ lưu lại Tĩnh Tư các mấy năm. Đợi đến khi thời gian tai kiếp trôi qua thì rời chùa.”
Tĩnh Tư các là nơi Hưng Thiện tự trừng phạt đệ tử phá giới, có lúc cũng giam giữ tà tu hoặc là người mang tội ác chồng chất. Tương đương với địa lao của Thương Nhai sơn. Cũng ép gân phá cốt, không thấy sắc trời.
Lạc Minh Xuyên nghe xong, không hề giận dữ, cũng không gào lên phản bác.
Thần sắc bình tĩnh, dường như còn có chút mờ mịt, “Ta đã làm gì sai?”
Tượng phật to lớn mặt mày từ bi, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.
Phật không biết nói chuyện.
Những cao tăng đắc đạo cũng không có cách nào trả lời câu hỏi này.
Bên trong thiền phòng, Ân Bích Việt thở một hơi dài rồi nói, “Cẩu thả sẽ hại dân, liên quan đến sống chết rồi.”
Bầu không khí căng thẳng thả lỏng trong khoảnh khắc.
Tịnh Hải nở nụ cười. Nếp nhăn hiện ra đầy mặt.
Lão tăng mở miệng, dường như muốn khen Ân Bích Việt vài câu.
Ngay chính lúc này, một luồng ánh kiếm chợt lóe, nhanh như gió sắc như sấm!
Sáng rực lao thẳng đến trước mặt lão tăng!
Mấy quân cờ đen trắng đầy bàn cờ rơi xuống đất rầm rầm, như nước mưa văng tung tóe, Ân Bích Việt đã sớm vọt tới theo ánh kiếm!
Vẻ mặt Tịnh Hải trở nên nghiêm túc. Tay áo bào vung thẳng, kình khí phát ra, toan tấn công ánh kiếm!
Nhưng mà chiêu kiếm này thoạt nhìn như hướng về ông ta, thực chất là chém thẳng vào cửa phòng!
“Ầm —— “
Bụi mù nổi lên, cửa gỗ thiền phòng và nửa bên vách tường đã bị kiếm thế làm sụp.
Cả người Ân Bích Việt lẫn kiếm bay lượn mà tới, xuất hiện ở bên trong Phật điện.
Vừa vặn che ở trước người Lạc Minh Xuyên.
Mỗi người trong điện đều khiếp sợ nhìn hắn.
Đúng là bất ngờ.
Trong thiên hạ, có kẻ Phá Chướng cảnh nào dám rút kiếm trước mặt cường giả Đại Thừa?
Cho dù có, ai dám rút kiếm trước mặt trụ trì Hưng Thiện tự?
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Tịnh Hải vung tay áo thất bại, đến lúc Ân Bích Việt ngay lập tức hiện thân trong điện chắn trước người Lạc Minh Xuyên.
Nhưng Ân Bích Việt không cảm thấy nhanh chút nào, hắn chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây vừa rồi dài dằng dặc. Từ lúc Tịnh Hải mở miệng nói tai tinh, hắn đã tính toán, chờ đợi khoảng khắc trong nháy mắt này.
Trong nháy mắt cường giả Đại Thừa buông lỏng.
Hắn biết, nếu như mình không thể nắm chắc, cơ hội này sẽ không bao giờ có.
Hắn quay đầu lại nhìn Lạc Minh Xuyên. May mà vẫn tới kịp.
Sau đó chất vấn mọi người, “Sư huynh chưa từng phạm sai lầm gì, dựa vào đâu mà phải chịu phạt?”
Mới vừa mở miệng, chỉ cảm thấy một trận tanh ngọt xông thẳng đến cổ họng, kinh mạch cực kỳ đau nhói. Ân Bích Việt gắng sức áp chế lại, sống lưng thẳng tắp. Cho dù là có tính toán hay không thì phá vòng vây vượt ra từ trong tay cường giả Đại Thừa cảnh, cũng đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ.
Lạc Minh Xuyên ngơ ngác nhìn thiếu niên cầm kiếm đứng che ở trước người mình.
Sư đệ nhất định đã biết hết. Nhưng sư đệ lựa chọn tin tưởng y.
Như vậy y cũng nên tin tưởng chính mình.
Y đi về phía trước hai bước, đứng sóng vai cùng Ân Bích Việt, nghiêm túc nói, “Ta không phải là Ma tôn. Cũng không tin lời nói của các vị.”
Tịnh Hải trừng to mắt, như Kim Cương nộ mục, La Hán phát uy,
“Trên người Lạc thí chủ có khí tức của ma. Ân thí chủ chẳng lẽ muốn nối giáo cho giặc sao? Đặt muôn dân thiên hạ ở đâu?”
Lúc trước uy thế của ông ta được ẩn giấu, lúc này uy thế Đại Thừa cảnh bỗng nhiên phát ra, một vị tăng nhân cách ông ta gần nhất cũng không chịu nổi mà lui lại hai bước.
Nhưng Ân Bích Việt không uý kỵ tí nào, giận quá hóa cười, “Hoang đường! Sư huynh của ta bị thương do trừ mạ ở núi Đề Hương, các người lại vu tội sư huynh là Ma tôn?!”
Lúc này một vị thủ tọa giảng kinh đứng một bên – Tịnh Vân quát lên,
“Phải hay không, thử một lần thì biết!”
Vừa dứt lời, áo cà sa màu vàng sáng của người này phất lên, tay áo bào bay bay, một bàn tay hướng trời, một bàn tay chỉ đất. Hai bàn tay và mười ngón tay chồng chất lên nhau một cách kỳ dị, sau đó phát ra ánh sáng mãnh liệt!
Phía sau người này hiện ra cái bóng Phật ấn màu vàng thật lớn!
Phật môn Đại Thủ Ấn!
Khí thế Đại Ấn to lớn, mang theo uy thế tối cao của Đại Thừa cảnh, ép thẳng về phía Lạc Minh Xuyên!
Như có gió lớn lướt qua, lò hương bằng đồng xanh trên bệ thờ ngã xuống, tầng tầng tràng phan bảo cái và cờ dây Phật bị phất cao lên. (Tràng phan bảo cái: Tham khảo hình đầu trang)
Phật điện rộng rãi dường như run rẩy nhẹ dưới một chưởng này.
Đại Ấn thoáng đã ở trước mắt, Lạc Minh Xuyên trở tay tóm Ân Bích Việt về phía sau. Bước ra một bước, nhìn như chậm rãi mà giơ tay lên, nhưng mà cái bóng mờ phía sau rất nhanh đã thành hình.
Động tác vậy mà giống hệt như Tịnh Vân!
Không ngập ngừng, không trúc trắc.
Trả lại một Phật môn Đại Thủ Ấn cho người kia!
Chẳng kém bản gốc một chút nào!
“Ầm —— “
Hai luồng ánh sáng Đại Ấn tấn công nhau, kình khí khuấy động, khiến tràng phan rủ xuống tan nát.
Ngoại trừ trụ trì Tịnh Hải và thủ tọa giảng kinh Tịnh Vân, các tăng nhân còn lại bị ép lui ba bước.
Không người nào có thể nghĩ tới, Lạc Minh Xuyên ở Tiểu Thừa cảnh đối chưởng với Đại Thừa cảnh, vậy mà không rơi xuống thế hạ phong!
Tịnh Vân không hề kinh ngạc, lạnh lùng nói,
“Lạc thí chủ, thí chủ đã nhập ma. Con ngươi của thí chủ…”
Màu mắt Lạc Minh Xuyên đã biến thành màu đen thuần tối như đêm.
Ân Bích Việt lớn tiếng đánh gãy lời người nọ, “Hoàn toàn là nói bậy! Già Lan đồng thuật là pháp môn của Hưng Thiện tự các người!”
Tịnh Hải nói tiếp, “Có thể thứ Lạc thí chủ luyện không phải Già Lan đồng thuật, là ‘Thiên La Cửu Chuyển’!” Ông ta quay sang Ân Bích Việt, “Nếu bây giờ Ân thí chủ kịp tỉnh ngộ, Phật môn ta từ bi, hiểu lý nhất. Mạo phạm lúc trước của thí chủ, đều có thể coi như chuyện cũ bỏ qua.”
Ân Bích Việt rõ ràng cảm thấy thân thể Lạc Minh Xuyên cứng ngắc trong nháy mắt. Tựa như là có chút không biết làm sao.
Hắn biết lúc nãy Tịnh Hải kéo hắn ra khỏi chuyện này, là bởi vì không muốn đối cứng với Hề Hoa phong, còn là bởi vì kiêng kỵ Kiếm Thánh, cho nên sẽ không ra tay với hắn. Chỉ có thể nhốt Lạc Minh Xuyên lại.
Hưng Thiện tự không có Á Thánh, nhưng có Đại Trận Kim Quang. Khi đó, cho dù có nhân vật lớn như sư phụ Chính Dương Tử của Lạc Minh Xuyên đến, không chừng còn bị giảng đạo lý về tính mạng muôn dân thiên hạ, nếu như không thèm nghe đạo lý Phật giáo thì cũng có Đại Trận Kim Quang trấn áp.
Đáng sợ hơn chính là, vừa mới nãy Tịnh Hải nhắc tới Chưởng viện tiên sinh và đại sư Vô Vọng.
Phía sau chuyện này, rất có thể có nghĩa rằng đây không phải là ý của chỉ một vị Á Thánh.
Khúc chiết trong đó, Ân Bích Việt gần như trong nháy mắt có thể nghĩ ra bảy tám phần, nhưng hắn cao giọng cười to, “Hay cho Phật môn từ bi, hay cho đạo lý đường hoàng!”
Chúng tăng có ở đây đều trợn mắt nhìn.
Tịnh Hải quát hỏi, “Ngươi dám rút kiếm trước mặt Phật tổ? Ngươi dám bất kính Phật tổ?!”
Vừa mới nãy lúc đại sư Tịnh Vân ra tay, còn có thể tính là trừ ma vệ đạo, nhưng lúc này nếu như Ân Bích Việt muốn rút kiếm, ngay lập tức sẽ biến thành tà ma trong mắt chúng tăng nhân.
Bị chụp cái mũ ‘Bất kính Phật tổ’, người tu hành dù cho có tâm tính cuồng ngạo cỡ nào cũng sẽ sinh ra mấy phần do dự cùng kiêng kỵ.
Nhưng tuyệt nhiên không bao gồm Kiếm Thánh và các đệ tử của người nọ.
Nếu như người đứng ở chỗ này là Yến Hành, người đó sẽ nhớ tới lời sư phụ giáo huấn, sau đó dùng cách đã trả lời với trưởng lão Bão Phác tông, hỏi ngược lại, “Phật tổ một không sinh ra ta, hai không dạy ta, tại sao ta phải kính Phật?”
Nhưng Ân Bích Việt không phải Yến Hành, hắn sẽ không phỉ báng Phật.
Lúc này hắn chỉ bình tĩnh nói, “Ta không tin Phật, ta không tin cái gì cả… Nhưng nếu nhất định phải tin cái gì đó, ta tin sư huynh.”
Cái gì mà Ma tôn chuyển thế, cái gì mà Thiên La Cửu Chuyển.
Những lời hòa thượng các người nói, nửa dấu chấm câu ta cũng không tin.