Cuối cùng tin tức bùng nổ hằng năm đã ra lò rồi, Tôn Quý phi lại lần nữa vững vàng chiếm tít trang đầu của《 Hằng ngày ở Hậu cung 》.
Tạ Bích Sơ vừa nghe nói Tôn Quý phi tới thỉnh an nàng, phản ứng đầu tiên chính là nhìn trời, hình như mặt trời hôm nay đúng là mọc từ hướng Tây thì phải.
Sau đó Tạ Hoàng hậu luôn tự xưng có IQ cao bày ra vẻ mặt nghiêm túc tiến hành suy nghĩ phức tạp, cuối cùng đưa ra kết luận, chắc chắn lần này Tôn Quý phi tới sẽ mang theo thứ gì đó, không phải phiền phức thì chính là âm mưu, hoặc là cả hai thứ đều có, hơn nữa cái sau có khả năng cao nhất.
Mà có khả năng nhất là bởi vì chuyện của Thục phi ngày hôm qua .
Tạ Bích Sơ cũng buồn bực lắm được chứ, ngươi muốn tìm Thục phi gây chuyện thì ngươi cứ đi đi, Thục phi cũng đã đi ra khỏi chỗ của ta, ngươi có thể tìm nàng bất cứ lúc nào có được hay không, vậy nên ngươi chạy đến cung Trường Hoa của ta để làm chi? Còn mượn danh nghĩa thỉnh an, có thẹn với lòng hay không hả?
-- Hoàn toàn không biết Hoàng đế Bệ hạ đã hãm hại nàng sau lưng.
Tạ Bích Sơ lại bắt đầu tung kỹ năng, trước hết thêm trạng thái “Hoang mang” và “Vô tội” cho bản thân, sau đó đi vào chính điện.
Hai người ngươi tới ta đi thăm hỏi lẫn nhau đôi câu, Quý phi nương nương không thể nhịn được, nhanh chóng bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Hoàng hậu, hôm nay Bổn cung tới, là để đòi lại công bằng cho Thục phi!”
Tạ Bích Sơ nhanh chóng đưa tay đỡ cằm của mình để tránh vì kinh ngạc quá độ mà rớt xuống, đây đến cùng là tiến hành thần tốc kiểu gì vậy, kẻ vốn muốn gây phiền phức cho Thục phi vậy mà bây giờ lại thề son sắt muốn lấy lại công bằng thay nàng ta, thật sự khiến người ta choáng luôn được chứ?
Nhìn thử dáng vẻ quang minh chính đại của Quý phi mà xem, Tạ Bích Sơ cũng sắp tưởng thật luôn rồi đó.
Tạ tiểu cô nương kinh ngạc trợn to mắt, nói: “Hả? Không biết lời ấy của Quý phi có ý gì?”
Sau đó chỉ thấy Quý phi nương nương hiên ngang lẫm liệt nói: “Bổn cung biết Hoàng hậu vẫn không thể thị tẩm nên trong lòng ghen ghét, nhưng cũng không thể bởi vì Thục phi muội muội được sủng ái mà vô cớ trách phạt nàng, Hoàng thượng vẫn luôn chia đều sự sủng ái, Hoàng hậu không nhận được thánh sủng vốn do nguyên nhân của bản thân, sao có thể trách đến trên đầu của Thục phi muội muội, hành vi như thế, thật sự không xứng làm quốc mẫu!”
Tạ Bích Sơ há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy có vẻ như không còn lời để phản bác, tư duy cõi trên như thế này thì người bình thường hoàn toàn không có cách nào hiểu được đâu, trước hết không nói gì khác, chỉ cần một câu “Hoàng thượng vẫn luôn chia đều sự sủng ái”, đến cùng thì da mặt nàng ta phải dày bao nhiêu mới có thể nói ra miệng mà mặt không đỏ hơi không loạn được như vậy?
“Hoàng hậu, sao ngươi không nói gì, vậy là ngươi thừa nhận đúng không, đã như vậy thì Bổn cung lập tức đi bẩm báo với Hoàng thượng biểu ca. . . . . .”
“. . . . . . Sau đó để Bệ hạ sớm ngày phế ta, lập ngươi làm Hậu đúng không?” Vẻ mặt Tạ Bích Sơ bình tĩnh ngắt lời nàng ta, “Ngươi nhanh đi đi, Bổn cung ở cung Trường Hoa chờ ngươi và Bệ hạ, đi đi.”
Tôn Quý phi trực tiếp sửng sốt luôn được chứ, hoàn toàn không ngờ Hoàng hậu lại có thể có phản ứng như vậy, nhớ trước kia nàng vừa uy hiếp Hoàng hậu như vậy, Hoàng hậu có phản ứng gì nhỉ? À đúng rồi, chính là quấn quít lấy nàng cầu xin nàng đừng làm như vậy đừng đi tìm Hoàng thượng.
Chiêu trước kia xài trăm lần đều đúng sao bây giờ lại không dùng được nữa rồi?
Tôn Quý phi không tin điều kỳ quái nên nhấn mạnh thêm một câu: “Bổn cung đi thật đây.”
Một tay Tạ Bích Sơ nâng cằm lên, chớp mắt nói: “Đi đi ~”
Tôn Quý phi mang theo sự nghi ngờ sâu sắc đi mất, Tạ cô nương giết chết đối thủ trong nháy mắt giành dược thắng lớn duỗi lưng một cái, phóng khoáng vung tay lên, “Đồ ăn sáng đâu rồi, mang lên!”
Tôn Quý phi thật sự đi tìm Hoàng đế Bệ hạ, chỉ có điều nàng muốn chết mới dám nói chuyện uy hiếp Hoàng hậu với Hoàng đế Bệ hạ, dù sao ngày hôm qua Hoàng đế mới khen ngợi Hoàng hậu ở trước mặt nàng xong, hôm nay nàng đã đi tìm Hoàng hậu gây chuyện thì đó là không muốn yên ổn hay là không muốn sống?
Nàng chỉ có thể nói bản thân đi học tập với Hoàng hậu.
Nhưng đương nhiên Hoàng đế Bệ hạ không ngu, trong lòng biết rõ nàng ta đi làm gì, trên mặt dù vẫn mang vẻ mặt ôn hòa ứng phó nàng ta, nhưng trong lòng thật sự là buồn bực vô cùng, hình như hắn lại gây phiền phức cho Tiểu Hoàng hậu nhà mình, làm trưa nay hắn cũng ngại chạy đến cung Trường Hoa nghỉ trưa được chứ?
Vẫn nên nghĩ biện pháp dẫn dắt lực chú ý của Quý phi đi chỗ khác thôi.d.đ,lê#quý*đôn_Hijushima
Giữa trưa Hoàng đế Bệ hạ chạy đến Ngự Hoa Viên đi dạo lung tung, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được chương pháp nào, ngay khi hắn đang phiền não vô cùng, mẹ ruột kịch tình của hắn dốc sức kính dâng gói quà kịch tình lớn, nam chính và nữ chính lần nữa gặp nhau.
Mấy ngày này Chu Tĩnh Tuệ trôi qua rất ngột ngạt, so với lúc ở trong cung Đức phi, trong cung Hoàng Hậu còn ngột ngạt hơn mấy chục lần, dù sao Đức Phi cũng chỉ là phi tử, khi đó Chu Tĩnh Tuệ vẫn còn treo tên ở chỗ Hoàng đế, Đức Phi cũng không dám quá đáng đến mức giết chết nàng, còn ở chỗ Hoàng hậu, trừ việc phủ Nội Vụ dạy quy củ, Hoàng hậu hoàn toàn không để ý đến nàng.
Nhưng đến chỗ Thái hậu, đó chính là đủ loại khó chịu, tất cả cung nhân cung Ninh Khang đều chèn ép nàng cũng chỉ là chuyện nhỏ, gây đủ kiểu cản trở mới khiến nàng không thể nhịn được chứ, nàng phải luôn luôn chú ý mỗi một người mỗi một vật ở bên cạnh bản thân, chỉ sợ có một sai lầm nho nhỏ nào đó sẽ cho Thái hậu có cơ hội giết chết nàng.
Nhiều ngày như vậy cho đến giờ, tinh thần của nàng vẫn luôn căng thẳng, cho dù là ai cũng không chịu nổi, nàng cắn răng cứng rắn chịu đựng nhiều ngày như vậy cũng đã sắp đến cực hạn rồi.
Hiện giờ việc quan trọng nhất chính là nhanh nghĩ biện pháp thoát khỏi cung Ninh Khang, nếu không đoán chừng cách cái chết cũng không còn xa, hơn nữa nhớ lại chuyện một đời trước, có một cơ duyên lớn đang đặt trước mặt nàng, chỉ còn xem nàng có thể nắm lấy hay không thôi.
Nhưng nàng không ngờ tới, nàng chỉ thừa dịp Thái hậu đang ngủ trưa không có việc gì làm nên chạy đến đây sắp xếp lại suy nghĩ, nhân tiện nghĩ cách đến gần Hoàng thượng, thế mà trời cao lại chiếu cố nàng một lần nữa, trực tiếp đưa Hoàng thượng đến trước mặt nàng.
Cảnh Diệp cúi đầu nhìn cung nữ đang quỳ xuống hành lễ, trong lòng có ý nghĩ, ánh mắt quan sát nàng một lượt, sau đó lạnh nhạt mở miệng miễn lễ: “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng thượng.” Chu Tĩnh Tuệ vừa đứng dậy vừa bắt đầu tính toán xem lúc Hoàng thượng hỏi sao nàng lại ở đây thì nên trả lời như thế nào mới có thể tài tình kéo Thái hậu và Quý phi vào.
Ai biết Cảnh Diệp lại nhàn nhạt hỏi một câu: “Ở cung Ninh Khang vẫn tốt chứ?”
Chu Tĩnh Tuệ sững sốt, sau đó sự vui mừng lập tức dâng lên, lời nói mang theo quan tâm như vậy còn thân thiết hơn so với hỏi sao nàng lại ở đây rất nhiều, nàng ngừng một chút, sau đó mới vén áo hành lễ, mang theo nức nở nói: “Tạ Hoàng thượng rủ lòng hỏi han, nô tỳ vẫn tốt.”
Cảnh Diệp nghe vậy cũng không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Chu Tĩnh Tuệ thấy hắn không lên tiếng, cũng không cam lòng chỉ quỳ vấn an rồi rời đi như vậy, cúi đầu đắn đo một lúc lâu sau mới cắn răng một cái, thấy chết không sờn quỳ mạnh xuống: “Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện thượng tấu.”
“Thượng tấu?” Cảnh Diệp lấy lại tinh thần, bị lời của nàng làm cho tức đến cười, giọng nói hơi có vẻ trào phúng: “Thần tử mới có thể thượng tấu, ngươi có thân phận gì?”
Chu Tĩnh Tuệ sững sờ, sau đó nước mắt lập tức dâng lên, loại cảm giác bị nhục nhã này thật sự làm cho nàng sống không bằng chết, nàng vốn cũng là tiểu thư của thế gia vọng tộc, nay lại làm nô tỳ, bảo nàng làm sao cam tâm?
Nàng cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới đè sự phẫn hận tràn đầy xuống lại, dập đầu lần nữa, nói: “Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện bẩm báo, xin Hoàng thượng cho phép.”
Cảnh Diệp từ trên cao nhìn chằm chằm xuống vẻ mặt tái nhợt của nàng ta và ánh sáng không cam lòng trong mắt nàng ta, mắt phượng hơi khép, khóe môi lại hiện lên ý cười không rõ nghĩa, hắn ngạo mạn hỏi: “Nếu như trẫm không cho phép thì sao?”