Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 78: Chương 78: Phỏng đoán về việc Hoàng đế Nam tuần (1):




Tạ Bích Sơ cảm thấy mình mới chỉ ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì không khí của cả Hậu cung đã không đúng lắm, khẩn trương như vậy là do có vật gì kỳ quái lẫn vào rồi hả?

Tạ Bích Sơ dùng xong bữa sáng, ngoắc ngoắc tay với tiểu cô nương Cẩm Tú “thông hiểu Hậu cung”: “Tới đây, nói cho nương nương nhà ngươi biết. Trong cung có chuyện gì mới mẻ?”

Cẩm Tú lập tức nhảy tới nói: “Nghe nói mùa mưa đến, Hoàng thượng lo lắng Giang Nam bên kia bị lũ lụt, cho nên định tuần tra phía Nam đó.”

Cặp mắt Tạ Bích Sơ lập tức sáng thành bóng đèn 3000W: “Thật?”

Kết quả nghe Cẩm Tú nói tiếp mới biết, thì ra đây chỉ là tin đồn bên ngoài thôi, còn chưa trải qua chứng minh chính thức, hiện tại cả Hậu cung đều khá táo bạo, đang chờ cung Thừa Thiên phát ra thông báo, dù sao Hoàng đế Bệ hạ Nam tuần thì không thể nào mang theo tất cả Hậu Phi, cho nên số lượng người đi theo từ trước đến giờ đều khá là ít, có thể ở riêng du sơn ngoạn thủy với Hoàng thượng, cơ hội như vậy sao có thể bỏ lỡ?

Chỉ có điều Tạ Bích Sơ không lo lắng chút nào hết, nàng là Hoàng hậu đó, dựa theo quy củ. Chỉ cần nàng muốn đi, danh ngạch ưu tiên là của nàng, cho nên vừa nghe nói Hoàng đế Bệ hạ muốn Nam tuần, Tạ Bích Sơ lập tức xoa tay bắt đầu sai tứ Cẩm thu dọn đồ đạc.

Chỉ có điều khi nàng đang ngồi một bên ao ước đủ thứ. Đột nhiên một tia chớp bất ngờ khiến cho người ta không kịp trở tay bổ xuống đỉnh đầu nàng, trực tiếp bổ cho nàng quỳ xuống.

Sao nàng lại quên mất chứ, lũ lụt đó, một bậc thang cao để nữ chính lên chức trong truyện gốc đó.

Một đời trước khi sống lại kia của Chu Tĩnh Tuệ, năm đó lũ lụt ở Thanh Châu hết sức nghiêm trọng, dân chúng tính bằng đơn vị hàng nghìn trôi dạt khắp nơi, cộng thêm bệnh dịch sau lũ lụt, khiến tử thương vô số.

Chờ sau khi Chu Tĩnh Tuệ sống lại, đương nhiên nàng muốn lợi dụng thật tốt cơ hội này, trong truyện gốc, lúc này nàng đã xây dựng được mối quan hệ chủ tớ tốt đẹp với Hoàng đế Bệ hạ ở ngự tiền, sau đó nàng ta làm giả một bức thư của cung nữ đã xuất cung. Thuyết phục Hoàng đế Bệ hạ sử dụng các biện pháp dự phòng lũ lụt, cuối cùng mặc dù lũ lụt vẫn xảy ra như cũ, nhưng bởi vì dự phòng thích hợp, người chết giảm bớt rất nhiều, cũng chính vì việc này, Hoàng đế Bệ hạ không chỉ thăng quan cho nàng ta. Cũng bắt đầu nhìn thẳng vào sự thông tuệ và cơ trí của nàng ta, bắt đầu đánh giá khả năng giúp đỡ của nàng ta.

Nghĩ như vậy, Tạ Bích Sơ vội vàng sai Cẩm Tú đi ra hỏi thăm tin tức lại, không bao lâu quả nhiên nhận được đáp lại, buổi chiều hôm qua Chu Tĩnh Tuệ từng “vô tình gặp được” Hoàng đế Bệ hạ.

Không biết có phải nữ chính đại nhân lại làm giả một phong thư của “chị em tốt” ngày xưa ở Hoán Y Cục hay không, cung nữ có nhà cũ ở Thanh Châu sau khi được xuất cung đã về nhà trong truyền thuyết kia thật ra đã sớm bởi vì bị Tôn quý phi giận chó đánh mèo mà không biết chết trong cái giếng cạn nào ở Hậu cung rồi, chỉ là rất dễ nhận thấy, Hoàng đế Bệ hạ dường như đã tin lời nói của Chu Tĩnh Tuệ.

Đương nhiên Tạ Bích Sơ không thể nào nhàm chán đến nỗi đi vạch trần nữ chính, khiến nàng kỳ quái chính là, trong truyện gốc, phụ thân nam thần bởi vì Tạ Bích Sơ chết đi nên lúc này đã từ quan, cho nên chuyện dự phòng lũ lụt được Hoàng đế giao cho Tôn Khải Xương đi làm, nhưng sao bây giờ lại là Hoàng đế muốn tự chạy tới?

Nàng ở đây nghi ngờ không hiểu, Ngự Thư Phòng bên kia Cảnh Diệp cũng đang giữ Tạ Dịch Giang lại bàn chuyện riêng.d,đ,l,Q/Đ_Hijushima

Tạ Dịch Giang không tình nguyện, hôm thọ yến Thái hậu đã nói là ngày hôm sau để cho hắn gặp Bảo Nhi nhà hắn, kết quả tiểu Hoàng đế lại có thể nuốt lời. Ngày hôm sau lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng là không thể nhịn!

Vì thế Tạ Dịch Giang đã đơn phương chiến tranh lạnh với Hoàng đế Bệ hạ (?!) rất nhiều ngày rồi, ngay cả bị Hoàng đế Bệ hạ gọi riêng vào phòng làm việc cũng không cho hắn sắc mặt tốt.

Cảnh Diệp liếc nhìn vẻ mặt “không vui” kia của Tể tướng nhà mình, tất nhiên biết nguyên nhân là gì rồi, vì vậy nghiêm trang ho một tiếng nói: “Hôm nay gọi Tể Tướng tới đây cũng là bởi vì Hoàng hậu nói nhớ Tể Tướng, muốn gặp Tể Tướng.”

Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy nói như vậy là cho lẫn nhau một cái bậc thang để xuống nước, nhưng Tể Tướng hoàn toàn không nghĩ như vậy được chứ, hắn trực tiếp xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn ra bản chất, chuyện tiểu Hoàng đế đồng ý cho mình gặp Bảo Nhi cũng không có thực hiện, thì chuyện Bảo Nhi muốn gặp hắn, tiểu Hoàng đế cũng không thể dễ dàng đồng ý được, nhưng bây giờ tiểu Hoàng đế đã đồng ý, vậy thì chắc chắn là Bảo Nhi nhà mình đã mất rất nhiều tâm tư mới được thực hiện.

Thật đau lòng Bảo Nhi nhà mình mà, hy sinh quá lớn.

Nghĩ như vậy, hình như tâm tình càng thêm không tốt, tâm tình không tốt thì hoàn toàn không muốn làm việc có được hay không?

Hoàng đế vừa thấy hình như tâm tình Tể tướng đại nhân càng thêm không tốt, đúng là không giải thích được được chứ, cũng đã cho ngươi gặp Hoàng hậu ngươi còn không vui là muốn ầm ĩ cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì thực hiện đã quá muộn?

Nhưng Hoàng đế chính là cố ý được chứ, bởi vì hắn đã phát hiện Tể tướng càng ngày càng biết đánh Thái Cực, rất nhiều việc hoàn toàn không chịu nhận, càng ngày càng không chịu làm việc cho tốt, Hoàng đế Bệ hạ cố ý giữ lại một điều kiện tốt để nhân cơ hội uy hiếp Tể tướng một lần thôi.

Ban đầu lúc quyết định còn cảm thấy mình thông minh, nào biết sẽ rơi vào kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo như thế này.

Có điều chuyện cũng đã như vậy, cho dù hắn có chột dạ hơn nữa cũng chỉ có thể tiếp tục giữ mặt mũi mà nói: “Nhưng bây giờ còn sớm, chắc Thanh Ngọc vẫn chưa ăn sáng xong, hay là nói vài chính sự trước đã.”

Tạ Dịch Giang nghe thấy hắn nói có lý, vì để Bảo Nhi nhà mình có thể yên tĩnh ăn bữa sáng, vì vậy bất đắt dĩ chắp tay một cái, nói: “Không biết Hoàng thượng có phân phó gì?”

Hoàng đế Bệ hạ lập tức đổi suy đoán của Chu Tĩnh Tuệ thành suy đoán của mình, nói với Tạ Dịch Giang một lần, sau đó mới nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Cho nên trẫm hy vọng Tể Tướng có thể đi Thanh Châu một chuyến, mặc kệ cuối cùng lũ lụt có xảy ra hay không, dự phòng trước luôn là không sai.”

Tạ Dịch Giang nghe vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù hoài nghi nguồn gốc những suy đoán của Hoàng đế, nhưng hắn vốn sẽ không xen vào chuyện của người khác mà hỏi thăm, hắn cau mày suy nghĩ một lát, bắt đầu chỉ ra vấn đề: “Thế nước ở Thanh Châu tuy hiểm yếu, nhưng đê đập kiên cố, đợt lũ xuân năm nay lại được nâng cao thêm một lần nữa, đã yên ổn vượt qua lũ xuân, vậy thì hẳn mùa mưa cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn lao, hơn nữa, biện pháp phòng lụt cũng không nhiều, trừ gia cố đê đập cao thêm, biện pháp khác chính là sơ tán dân chúng trước cơn lũ, hiện giờ không cần nói chuyện đê đập nữa, nếu như sơ tán dân chúng, chỉ sợ chuyện này không ổn thỏa.”

Cảnh Diệp nghiêm túc nghe hắn nói xong, cũng rầu rĩ thở dài: “Lá rụng về cội, không muốn rời quê cha đất tổ, không phải là không ổn, mà vốn không thể.” Nói xong im lặng suy nghĩ một lát mới hỏi tiếp: “Tể Tướng cảm thấy khả năng Thanh Giang vỡ đê có bao nhiêu?”

Tạ Dịch Giang cân nhắc một lát, vẫn là nói thẳng: “Theo vi thần thấy, khả năng cũng không lớn, Thanh Giang trong khu vực Thanh Châu chính là một nhánh của Lan Giang, một nhánh khác chính là Mịch Giang ở La Châu, hai chi Giang Lưu cũng rẽ nhánh ở Vân Châu, mà khởi nguồn của Lan Giang chính là dãy núi Vân Tiêu ở vùng Tây Bắc của Vân Châu, lũ xuân hàng năm cũng là bởi vì băng tuyết trên núi tan thành nước mà thành.

Nếu nước tuyết của cả dãy núi cũng không thể làm cho Thanh Giang vỡ đê, thì lượng nước mùa mưa đối với Thanh Giang mà nói thì gánh nặng cũng không lớn, trừ khi một nhánh sông khác là Mịch Giang bị chặn lại, làm cho lượng nước cả Lan Giang đều vọt tới Thanh Giang, chỉ là, sẽ có cái gì có thể dễ dàng chặn dòng chảy của Mịch Giang rộng lớn đây.”

Hắn nói càng cặn kẽ nghiêm túc, Cảnh Diệp lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao một khi xuất hiện thiên tai, suy nghĩ đầu tiên trong đầu dân chúng chính là Hoàng đế làm không tốt, chọc cho trời cao tức giận, nếu lại xử lý không tốt, lập tức kẻ có dã tâm sẽ khởi nghĩa vũ trang, mặc dù tổ chức nhà nước lớn như vậy sẽ không để những con tôm nhỏ kia vào trong mắt, nhưng nếu trong triều có kẻ bụng dạ khó lường cũng tham gia một chân vào theo, thì giải quyết sẽ khá khó khăn rồi.

Cảnh Diệp suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không buông ra: “Mặc kệ như thế nào, trẫm cảm thấy vẫn cần phải đi một chuyến, nếu như tất cả suôn sẻ thì coi như trẫm phái Tể Tướng đi thể nghiệm quan sát dân tình, nếu như có lũ lụt, mặc kệ cuối cùng có thuận lợi giải quyết hay không, tóm lại thái độ của triều đình đã thể hiện ra, không thể để cho dân chúng cảm thấy triều đình từ bỏ bọn họ.”

Tạ Dịch Giang nghe vậy lập tức hiểu, ý tứ chính là mặc kệ có lũ lụt hay không, cũng không cần biết cuối cùng có thể thật sự cứu dân chúng hay không, tóm lại triều đình đã làm một lần công phu bên ngoài trước rồi, dù sao cũng không thể để cho dân chúng cảm thấy triều đình không tốt.

Một câu, triều đình không muốn làm thật còn muốn kiếm danh vọng, tục xưng: Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Sau khi hiểu Tạ Dịch Giang càng không muốn đi, nếu làm vài việc thật sự hắn rất vui lòng, còn làm loại công phu bên ngoài này hắn thật đúng là sợ tổ tông nhà mình nhảy ra từ trong quan tài, vì vậy hắn lại chắp tay nói: “Nếu Hoàng thượng thật sự lo lắng tình hình lũ lụt, không bằng hạ chỉ Nam tuần, có lẽ vì vậy dân chúng sẽ càng có thể cảm nhận được tấm lòng bác ái của Hoàng thượng.”

Cảnh Diệp nghe vậy cũng rất lung lay, nhưng vừa nghĩ rằng muốn hắn rời đi Kinh Thành hắn liền cực kỳ không có cảm giác an toàn, dù sao còn có một Tôn gia ở phía sau như hổ rình mồi đó, nếu như hắn đi, Thái hậu ở lại trong cung, sau đó lại làm như lúc trước, Tôn gia trực tiếp giết chết hắn ở Giang Nam. . . . . .

Suy nghĩ thử đã cảm thấy khả năng này cực kỳ lớn, dù sao Tôn gia cũng không phải là lần đầu tiên hành thích vua.

Nghĩ như vậy Cảnh Diệp lập tức từ bỏ đề nghị của Tạ Dịch Giang.

Tạ Dịch Giang cũng đoán được có lẽ hắn cố kỵ Tôn gia, cho nên đề nghị lần nữa: “Cần cẩn thận tấm thân nghìn vàng, Hoàng thượng đúng là không nên vì chuyện hư vô mờ mịt như thế mà rời khỏi cung cấm, vậy không bằng Hoàng thượng để cho Tĩnh Vương Điện hạ đi một chuyến, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?”

Ai biết lần này Cảnh Diệp từ chối càng nhanh, trên cơ bản không đợi Tạ Dịch Giang nói hết lời, bên kia Hoàng đế Bệ hạ đã nói ngay: “Không được!”

Tạ Dịch Giang sững sờ, sau đó giống như là cái gì cũng không nghe thấy, sắc mặt không thay đổi chút nào.

Cảnh Diệp ngược lại vì mình luống cuống mà hơi mất tự nhiên, phất phất tay nói: “Trẫm vẫn muốn chọn Tể Tướng, Tể Tướng trở về suy nghĩ kỹ lại đi, thời gian cũng vừa lúc, Thanh Ngọc cũng nên dùng xong bữa sáng rồi, Tể Tướng đi gặp nàng đi.”

Tạ Dịch Giang bình tĩnh tự nhiên mà đáp một tiếng “Vâng”, sau khi lui khỏi Ngự Thư Phòng thì đi theo Lý Lộc đến cung Trường Hoa, cặp mắt hơi khép, che lại trong mắt ánh sáng trào phúng và phức tạp.

Tâm linh của người tự ti, không đủ mạnh mẽ, thì chỉ cần một cái tên là đã có thể đánh bại nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.