Tẩm cung của Tạ hoàng hậu vừa mới sắp xếp xong, thậm chí nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì đồng chí Lý Lộc lại tới, và đưa ra một gợi ý hết sức “trùng hợp”: Chỗ này cách xa Hoàng đế bệ hạ quá, không bằng Hoàng hậu 'lương lương' dời đến tẩm cung của Hoàng đế bệ hạ để ở?
Cơ thể Tạ hoàng hậu chấn động. Toàn thân cũng nổi lên một tầng da gà.
Ngày hôm đó, Hoàng đế bệ hạ ăn đậu hũ của nàng, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà bây giờ còn dám bảo nàng đến sống chung quả thật không thể nhẫn nhịn.
Nàng chướng mắt quả dưa chuột công cộng kia có được không?
Do đó, dù đề xuất này có phải là chủ trương của Lý Lộc hay lời nhắc nhở về sự uy nghi của Hoàng đế bệ hạ, điều quan trọng nhất bây giờ là đưa cái đề nghị này biến thành tro bụi và để nó biến mất khỏi thế giới mãi mãi.
Vì vậy, Tạ hoàng hậu vội đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Im lặng! Làm sao ngươi có thể có ý niệm này, nếu không nói đến quy tắc từ thời xa xưa thì, chỉ nói riêng tẩm cung hoàng đế bệ hạ chính là nơi đại cơ mật, thường xuyên có Ngoại Thần lui tới nghị sự, ta lại là một nữ nhân hậu cung nên tránh khơi dậy sự nghi ngờ, sao có thể không để ý quy củ mà ở cùng bệ hạ?! Ta sẽ không đồng ý, về sau người không được nhắc lại nữa! Vả lại ngươi trở về xin tội với bệ hạ đi!”
Lý Lộc bị lời nói chính nghĩa của nàng làm choáng váng, cứng họng một lúc lâu không biết nên nói gì, lời nói của Hoàng Hậu nương nương rất có lý hắn không thể phản bác được.
Nhưng điều quan trọng trong chuyện thuyết phục Hoàng hậu là do Hoàng thượng giao cho hắn ta làm. Hơn nữa Hoàng thượng còn dặn không cho Hoàng hậu biết được dụng ý của hắn, nhưng Lý Lộc cảm thấy đề nghị này vừa nói ra, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ biết được là ý tứ của hoàng thượng.
Ngàn vạn lần không ngờ, Hoàng hậu nương nương cư nhiên cứ như vậy mà cự tuyệt.
Cái này cũng không chỉ là cự tuyệt. Đây quả thực là muốn tánh mạng của hắn, hắn làm sao có thể trở về mà nói cho Hoàng thượng biết được!
Thật bất ngờ, khi hắn trở về nơm nớp lo sợ nói với Hoàng đế bệ hạ, cư nhiên Hoàng đế bệ hạ không có dấu hiệu tức giận, chỉ là nhàn nhạt khoát tay một cái nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Lý Lộc sống sót sau tai nạn, nghe vậy nhanh chóng quỳ gối cảm ơn.
Cảnh Diệp ngồi ở trước bàn, trong tay còn nắm bút lông, bất động một hồi lâu, Chu Tĩnh Tuệ đứng một bên nhẹ phất tay áo, lộ ra cổ tay trăng trắng và bàn tay ngọc trên cổ tay. Các đầu ngón tay màu trắng nắm giữ đồ mài mực đen nhánh, ở nghiên mực tập trung mài từ từ, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nàng cúi đầu xuống, khóe mắt hơi chau lại, liếc mắt nhìn tinh thần Hoàng đế bệ hạ đang trôi đi nơi nào, sau đó nhẹ giọng gọi một câu: “Hoàng thượng. . . . . .”
Cảnh Diệp lập tức phục hồi tinh thần. Nhưng không có nhìn nàng, chỉ vứt chiếc bút lông màu trắng cầm trên tay vào trong đồ rửa bút, lại lấy một nghiên mực nước lớn khác ra chấm mực, Chu Tĩnh Tuệ nhân cơ hội ôn nhu nói: “Hôm nay Hoàng thượng lại dùng loại mực khác, trước đó nô tỳ cũng đã chuẩn bị.”
“Không cần.”
Rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ cũng quan tâm đến lời nói của nàng, Chu Tĩnh Tuệ chỉ cần như vậy đã thõa mãn rồi, dù sao từ ngày nàng bị điều đến Ngự Thư Phòng bắt đầu làm nữ quan, thì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn lạnh nhạt như thế, vừa bắt đầu nàng có thể vẫn còn tương đối khẩn trương, nhưng dần dần cũng thành thói quen.
Thừa dịp Hoàng đế bệ hạ còn chưa kịp để cho nàng lui ra, Chu Tĩnh Tuệ cân nhắc một chút, dù cho trong lòng còn thấp thỏm, vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Hoàng thượng đang phiền lòng vì Hoàng hậu nương nương sao? Nô tỳ lại cảm thấy Hoàng hậu nương nương nói có lý.”